Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

chương 26: có phần bụng đói ăn quàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộng Viện gật đầu với vẻ đắc ý.

Nghĩ đến lời nói của Cố Tinh Hà, cô cảm thấy hơi lo lắng đã nắm lấy tay Ngô Du Du rồi hỏi rằng: “Du Du này, cậu đã nếm thử thức ăn do tớ nấu rồi. Bây giờ cậu hãy dựa theo lương tâm của mình mà nói đi, cậu có thể chấm bao nhiêu điểm thế?”

“Ái chà chà, sao đột nhiên cậu lại nói tới chuyện nấu nướng vậy? Mới sáng sớm mà cậu đã định bám sát tiêu chuẩn của vợ hiền mẹ đảm rồi hả?”

Thấy Mộng Viện hơi nheo mắt lại, tạo thành một khe hở, Ngô Du Du bèn trầm ngâm mấy giây rồi trả lời: “Nếu lấy mười điểm làm chuẩn thì tớ có thể chấm bảy điểm đấy.”

“Ơ? Tại sao lại thấp như vậy? Cậu hãy nói thật đi, ba điểm còn lại đã bị trừ ở chỗ nào thế?”

“Trừ ở phần màu sắc, cách trình bày và môi trường ăn uống nữa.”

Mộng Viện cảm thấy hơi mất tự tin: “Nhưng mà lần trước, lúc cậu ăn cơm, cậu còn khen tớ không ngớt cơ mà? Cậu bảo rằng nó cực kỳ hợp khẩu vị của cậu. Chẳng lẽ tất cả đều là giả hả?”

“Cậu quên mất tiêu rồi. Lần trước đi đến nhà cậu, bọn tớ đã phải xuống xe buýt rồi đi bộ một quãng đường xa xôi như vậy cơ mà. Tớ vừa mệt vừa đói nên chắc chắn là bụng đói ăn quàng rồi.”

“Hừ, Ngô Du Du, từ nay về sau, cậu sẽ không được ăn thức ăn ngon do tớ nấu nữa đâu.”

“Không sao, không sao đâu. Chỉ cần anh Cố có thể tiếp tục gửi thức ăn tới ký túc xá của chúng ta là được rồi.”

Mộng Viện trừng mắt với cô ấy. Nhưng cô vẫn xoay người lại rồi đưa cho Ngô Du Du túi hạt dẻ rang đường ở trên bàn – món mà cô không thể nào ăn hết một mình được.

“Ăn đi. Cậu hãy vừa ăn vừa nói tốt cho anh Cố nhà cậu đi.”

“Nhưng nếu tớ cứ nhắc mãi thì cậu sẽ không ghen đấy chứ? Hình như phải là anh Cố nhà cậu mới đúng chứ nhỉ?”

“Tớ cho cậu ăn mà vẫn không thể lấp được miệng của cậu hả?”

Mộng Viện véo má Ngô Du Du rồi đi tắm trước.

Cô thay một chiếc áo phông màu xanh da trời, phối với một chiếc quần crop màu đen và một đôi giày thể thao màu trắng.

Lúc cô tới phòng học, Cố Tinh Hà cũng đã tới rồi. Điều trùng hợp là anh cũng mặc một chiếc áo thun màu xanh da trời cùng với một chiếc quần dài màu đen.

Cả hai người nhìn nhau rồi cười rộ lên.

Khi Ngô Du Du bước vào phòng học, cô ấy đã nhìn thấy bọn họ trên bục giảng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Thế là cô ấy bèn cố tình bước tới rồi lớn tiếng thốt lên: “Anh Cố, anh mặc bộ quần áo này đúng là đẹp trai lai láng luôn á.”

Ngô Du Du vừa nói điều này thì một số sinh viên dưới bục giảng đã lập tức phát hiện manh mối, do đó bọn họ bắt đầu trêu đùa.

“Hai người có lòng quá nhỉ? Lại còn mặc đồ đôi để lên lớp nữa chứ.”

“Kẻ xướng người họa mới có thể nổi bần bật được. Tôi thực sự mong chờ buổi học hôm nay đấy.”

“Hai người thực sự không hề cố tình làm vỡ ghế ngồi ở tiết học trước đó hả?”

Mộng Viện thấy mọi người càng ngày càng thái quá nên vội vàng lên tiếng: “Được rồi, không phải bọn tôi đã hẹn nhau để ăn mặc như thế này đâu. Thực sự chỉ là trùng hợp thôi, còn...”

Ngô Du Du ngắt lời giải thích của cô: “Đừng giải thích nữa. Cậu càng miêu tả thì nó càng… Mập mờ đấy nhé.”

Thấy Ngô Du Du trở lại chỗ ngồi, Mộng Viện bèn đi theo rồi ngồi bên cạnh cô ấy, sau đó nắm lấy quai đeo cặp sách của đối phương thật chặt.

“Tiểu Viên Tử của tớ ơi, cậu đừng kéo tớ nữa. Nếu hôm nay cả hai chúng ta ngã xuống ghế ngồi thì e rằng suốt bốn năm đại học, cậu cũng không thể giải thích được xu hướng tính dục của mình một cách rõ ràng đâu đấy.”

“Cậu còn nói nữa hả? Tớ sắp cảm thấy mất mặt muốn chết luôn rồi.”

Cố Tinh Hà thấy Mộng Viện ngồi ở hàng thứ ba, vậy nên anh cũng thu dọn tài liệu để đi đến đó rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Vì chỉ nghe được nửa câu sau nên anh bèn an ủi: “Khoảnh khắc mất mặt nhất cũng đã qua rồi. Cô cứ tiếp tục như vậy là tốt rồi, vết sẹo sẽ lành và nỗi đau sẽ nguôi ngoai thôi. Hay là chúng ta cứ ngồi ở vị trí lần trước nhé? Để kiểm tra tính vững chắc của chỗ ngồi mới được sửa chữa luôn?”

Ngô Du Du nằm sấp trên bàn rồi lẳng lặng cười rộ lên.

“Tôi không đi đâu. Vết thương mới vừa lành thôi, cũng chẳng biết nó có để lại di chứng gì không nữa. Ba mẹ đã ban cho tôi một trí óc thông minh như vậy nhưng kể từ khi gặp anh, lúc nào tôi cũng bị sứt mẻ và va chạm cả. Tôi nói cho anh biết nhé, nếu vài năm sau xuất hiện bệnh biến chứng gì gì đó thì anh cũng đừng chối đấy nhé.”

Anh vòng tay qua bả vai của cô, giả vờ hung dữ: “Nhưng chuyện này không thể thuận theo cô được. Chúng ta nhất định phải đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio