Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

chương 39: tận tâm chuẩn bị lễ trưởng thành cho cô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Tinh Hà không cho thầy Trương nói tiếp nữa.

Không cần người khác nói, chỉ cần một mình anh biết con người tử tế của Mộng Viện thôi là đủ rồi.

"Anh Cố, anh không đi thay đồ sao?"

"Không, anh phải trông chừng máy ảnh nữa." Cố Tinh Hà lấy điện thoại ra. Từ đầu anh đã lên kế hoạch sẵn sẽ cho cô lễ trưởng thành không bao giờ quên được, đương nhiên anh sẽ không để họ chụp rồi, lỡ không tạo được hiệu ứng như dự tính của anh thì sao?

Lúc này, Mộng Viện đã thay một bộ Hán phục với sắc đỏ rực cháy, mái tóc dài vừa phải cũng được chải gọn gàng, cố định bằng một cây trâm đơn giản. Nhìn người trong gương, Mộng Viện những tưởng mình đã biến thành một người khác vậy.

Cô từng đọc một vài thơ văn cổ và tiểu thuyết, biết phụ nữ cổ đại hễ đến tuổi cập kê sẽ làm lễ để làm cột mốc đánh dấu cho sự trưởng thành của cô ấy.

Chỉnh trang xong, cô chậm rãi ra ngoài, vừa nhìn lướt qua đã thấy Cố Tinh Hà đang uống trà trong đại sảnh.

Mộng Viện thấy anh ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn trà nặng trịch, cầm chén trà tinh xảo bằng những ngón tay thon dài, toát lên khí chất khiêm tốn, nhã nhặn của công tử thời cổ đại.

Cố Tinh Hà nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngước lên nhìn Mộng Viện.

Giống như những gì anh đã thầm vẽ nên trong đầu, cô chỉ mới sửa soạn một chút thôi mà đã xinh đẹp động lòng người, bộc lộ nét dịu dàng, kín đáo hệt các cô gái chốn khuê các thuở xưa.

"Bắt đầu thôi, nhiếp ảnh gia vĩ đại."

Thầy Trương nhắc nhở anh làm việc của mình rồi đứng dậy, đi đến vị trí chủ tọa trong đại sảnh, bắt đầu chủ trì buổi lễ.

Thật ra buổi lễ hôm nay không có lễ nghi rắc rối gì nhiều, chỉ đơn giản là kính trà, đọc lời tuyên thệ mà thôi. Khâu cuối cùng là tặng quà.

Cố Tinh Hà ra hiệu nhân viên hỗ trợ chụp ảnh, còn mình thì lấy một chiếc hộp được đóng gói xinh xắn ra khỏi ba lô, trao cho Mộng Viện bằng cả hai tay.

"Có cả quà nữa sao? Không cần đâu, tôi nhận tấm lòng thôi là được rồi, cảm ơn anh nhé."

"Sao thế được, con gái cổ đại đến tuổi cập kê đều nhận quà người khác tặng cả. Đây cũng là một phần của nghi thức, cô phải nhận bằng tất cả tấm lòng mới được."

Thầy Trương giải thích rất kịp thời, Cố Tinh Hà nhìn ông ấy với vẻ khen ngợi.

Nghe thầy Trương nói vậy, Mộng Viện đành vươn tay ra nhận lấy quà tặng từ Cố Tinh Hà.

"Cô không muốn mở ra xem bây giờ luôn sao?"

Vốn dĩ cô định về rồi mới mở, nếu Cố Tinh Hà đã nói vậy thì cô cũng mở hộp quà tinh xảo này ra, thấy một cây bút máy và một cây trâm được đặt trong này.

"Kể từ hôm nay trở đi, cô đã là người trưởng thành, có quyền tự do của riêng mình. Tôi tặng cô bút máy là vì cô học ngành Ngôn ngữ và Văn học, giỏi văn. Hy vọng cô sẽ làm bài tập, viết truyện, miêu tả tất cả mọi sự trên thế gian này bằng cây bút này. Tôi tặng cô cây trâm này là vì ước rằng mỗi ngày cô sẽ chăm sóc, sửa soạn cho bản thân với tâm trạng thật hạnh phúc, mỗi ngày đều là một ngày mới, luốn cố gắng phấn đấu hết mình, sống cho hiện tại."

Ai bảo con trai khoa tự nhiên không lãng mạn vậy?

Chỉ với vài ba câu nói ấy thôi mà đã làm cô chực rơi lệ rồi.

Giá trị lớn nhất của món quà là nằm ở tấm lòng chứ không phải nó đẹp đến đâu hay đắt tiền đến đâu. Tấm lòng của Cố Tinh Hà quá nhiều, quá nặng, cô chẳng tài nào ôm lấy nổi.

"Cảm ơn anh, Cố Tinh Hà, chúng ta đều phải sống theo cách tỏa sáng nhất, đẹp nhất. Tôi sẽ trân trọng món quà này, sau này sẽ chăm chỉ viết để kiếm tiền, mời anh một bữa..."

Một khi có mối liên kết thì đôi trai gái sẽ lại gần nhau hơn. Những lúc có Cố Tinh Hà ở cạnh bên, cô luôn cảm thấy tưởng chừng không gì có thể làm trái tim mình nguội lạnh. Có điều lúc ấy Mộng Viện vẫn chưa phát hiện ra điều đó.

"Được rồi, đừng khóc. Chẳng phải quà gì quý giá lắm mà cô đã cảm động đến vậy rồi, lỡ sau này tôi tặng cô thứ đắt đỏ hơn thì cô sẽ phải mời tôi ăn cả đời còn gì."

Con tim Mộng Viện lúc này chứa chan nỗi cảm động không gì có thể tả nổi, thế nên cô không chú ý đến ẩn ý trong những lời này của Cố Tinh Hà. Cô nghĩ mình không thể tỏ ra keo kiệt được, thế là gật đầu đồng ý một cách chắc nịch: "Mời thì tất nhiên phải mời chứ!"

Đúng lúc này, chuông điện thoại tiếng vang lên.

"Du Du, sao vậy?"

"Trời đất ơi, Tiểu Viên Tử ơi! Cậu rảnh không, lên diễn đàn trường xem kìa! Giờ cậu và Cố Tinh Hà nổi như cồn, là cặp đôi được đẩy thuyền nhiều nhất trường đấy! Tớ ship hai người cực lực lắm nhé!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio