"Hừm, vậy ra đây là sứ giả của Thượng đế ?"
Trên chiến giường gỗ bọc một lớp da thú, một thanh niên đang nằm. Hai mắt anh nhắm nghiền, hơi thở rất nhỏ nhưng đều đặn. Khuôn mặt anh đã không còn màu trắng bệnh hoạn nữa mà đã có những tia hồng hào.
Một cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh, tò mò nhìn anh. Cô quay người lại hỏi cô gái tóc vàng đằng sau.
Cô gái tóc vàng – Sharty, vừa vắt nước giặt sạch một chiếc khăn trắng vừa gật đầu ừm nhẹ một tiếng thay cho câu trả lời. Sau đó cô đến bên cạnh giường và thật nhẹ nhàng cẩn thận lau mồ hôi trên mặt và cổ thanh niên đang nằm.
Nhìn cảnh này với ánh mắt ngạc nhiên thú vị, cô gái tóc ngắn lên tiếng giọng châm chọc.
"Xem ra, ai đó nay đã lớn rồi nhỉ. Biết yêu rồi cơ đấy..."
Sharty đỏ mặt.
"L...làm gì có. Đừng trêu chọc em nữa chị Vân. Ngài ấy là sứ giả của Thượng đế..."
Cô gái tóc ngắn tên Vân cười, ngắt lời.
"Chị không biết sứ giả gì hết. Chị chỉ thấy một anh chàng vô cùng đẹp mã mà thôi. Ừ, càng nhìn càng vừa mắt, qua mặt hết đám Thánh chiến sĩ trong tộc luôn. Nếu em không thích vậy thì để cho chị nhé. Chị thấy ưng ý rồi đấy." – Cô vừa nói vừa nháy mắt với Sharty.
Cô bé Sharty rõ ràng không phải là đối thủ của bà chị này. Cô chỉ biết đỏ mặt đứng dậm chân, không nói được gì.
Vân đột nhiên chuyển sang thái độ nghiêm túc.
"Mà thật ra gã này có chút quái dị. Theo như em nói thì khi tìm được hắn ta bị nội thương vô cùng nặng sau lưng thật sao ?"
"Vâng, có gì không đúng sao chị ?" - Sharty ngạc nhiên. "Nếu không phải may mắn gặp đúng lúc đoàn người của chị đang ở đây, có nữ tu kịp thời cứu chữa thì ngài ấy đã nguy hiểm tính mạng rồi. Em đã biết là Thượng đế sẽ giúp đỡ ngài ấy mà."
Nói xong Sharty đưa hai tay lên ngực, ngẩng đầu nhắm mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm những lời ca ngợi dành cho Thượng đế.
Vân nhíu mày. Thay vì cảm ơn Thượng đế, không bằng nói là gã này khả năng phục hồi quá đáng sợ thì đúng hơn. Sau khi sử dụng liệu kình để xem xét thương thế và chữa trị, Tia đã miêu tả lại chi tiết cho cô.
Theo Tia nói, khi cô bắt đầu chữa trị thì các thương tích của gã đã bắt đầu tự bình ổn lại rồi. Không hề có dấu hiệu tụ máu hay chấn thương nội tạng. Cô chỉ chỉnh lại các khớp xương bị gãy và giúp chúng mau lành thôi. Thậm chí theo Tia, cho dù cô không dùng liệu kình thì chỉ cần mười bữa nửa tháng hắn cũng sẽ tự khỏe mạnh lại như chưa từng bị gì.
Điều này không hợp lý và trái với những thông tin Vân nhận được từ Albert. Tuy nhiên cô không hề thông báo cho ai khác biết mà giữ lại mối nghi hoặc này cho bản thân. Thay vì làm cho mọi người nghi thần nghi quỷ thì cô sẽ tự mình điều tra hắn.
Như thể cho Vân cơ hội, thanh niên đang nằm trên giường bỗng nhiên cựa quậy rồi từ từ mở mắt ra.
-----
Kiba đang rất hoảng loạn.
Thật ra anh đã tỉnh lại từ khi cô gái tên Vân đến gần anh và lên tiếng lần đầu tiên, nhưng anh vẫn bình tĩnh cố gắng giữ cơ thể trong trạng thái giống như hôn mê.
Hàng loạt câu hỏi nhảy lên trong đầu anh. Chuyện gì đã xảy ra ? Đây là chỗ nào ?
Và quan trọng nhất là... CON QUÁI VẬT KIA Ở ĐÂU CHUI RA ?!
Cũng khó mà không tỉnh dậy trong hoảng loạn khi anh cảm nhận được một sinh vật với Thần lực không hề thua kém con Falco mà anh từng chiến đấu đang đến gần mình. So ra còn có phần nhỉnh hơn nó một chút nữa.
Đây còn là con người thật sao ? Không phải con rơi của thần thú với người đó chứ ?!
Từ khi đặt chân lên hành tinh này anh đã trải qua nhiều bất ngờ nhưng đây là lần chấn động lớn nhất. Kiba vốn vẫn tự tin mình là con người có Thần lực mạnh nhất, bây giờ thì hỡi ôi, còn không bằng cả một đứa con gái nữa.
"Đại ca, anh tỉnh rồi hả ?" – Kiki hỏi.
"Ừ, báo cáo tình trạng thân thể đi." – Kiba trả lời nó bằng suy nghĩ.
"Em đã phục hồi gần hết các chức năng cơ thể và thương tích. Chỉ còn xương là cần thêm một thời gian ngắn mới liền hoàn toàn."
"Hả, ta đã bất tỉnh bao lâu rồi ?" - Kiba giật mình, sao phục hồi nhanh vậy.
"Chỉ mới gần một tuần thôi. Theo em phân tích thì có hai nguyên nhân dẫn đến tốc độ phục hồi chóng mặt này. Thứ nhất là do hành tinh này Thần lực quá nhiều, nên nó đã góp phần hỗ trợ Thần lực trong cơ thể anh nâng cao tốc độ phục hồi của tế bào. Còn nguyên nhân thứ hai là, do có ngoại lực tác động..."
"Ngoại lực tác động ?! Ngoại lực nào ?"
"Em cũng không biết. Cách đây tiếng phút giây đã có một luồng ngoại lực chui vào trong cơ thể anh. Em cảm giác nó hơi giống Thần lực của anh. Luồng ngoại lực này phát tán ra bên trong cơ thể và giúp anh gắn kết lại các khớp xương bị gãy cũng như tăng thêm tốc độ hồi phục."
Thần lực trị liệu. Kiba thất kinh.
Làm như thể xuất hiện một con nhỏ Thần lực mạnh như thần thú chưa đủ, bây giờ anh lại phát hiện người trên hành tinh này có thể dùng Thần lực để chữa trị thương tích bên trong cơ thể. Đây là điều mà Liên Minh – hay nói đúng hơn là lão Levin – vẫn cố nghiên cứu trong vô vọng suốt năm nay.
Dùng Thần lực để tăng cường khả năng khôi phục của tế bào trong cơ thể là kỹ năng mà các chiến sĩ đội biệt động đều ít nhiều có thể làm được, nó như một phúc lợi đi kèm với việc sử dụng được Thần lực vậy. Nhưng dùng Thần lực để chủ động hỗ trợ người khác phục hồi thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Nếu thành công thì đây sẽ là một kỹ năng có tính thực dụng vô cùng cao trên chiến trường và là một bước tiến lớn trong y học nhân loại.
Đáng tiếc quá, Kiba than thở. Nếu lúc đó mình không bất tỉnh thì đã có thể cảm nhận được ít nhiều cách mà người khác dùng Thần lực trị liệu lên bản thân rồi. Anh vẫn muốn học kỹ năng này từ lâu rồi, nó sẽ giúp đảm bảo tỉ lệ sống sót của các đội viên đội biệt động.
Một cảm giác mát mẻ bao phủ khuôn mặt anh. Sharty đang dùng khăn lạnh giúp anh lau mồ hôi. Thật dễ chịu, anh cảm kích. Cô bé hẳn đã quay lại giúp đưa anh về đây thay vì bỏ đi như lời anh dặn, đúng là một cô bé tốt bụng biết quan tâm người khác.
Chiến khăn lạnh làm anh tỉnh táo lên và bắt đầu nhìn nhận tình huống hiện tại của mình. Anh hẳn là đang ở trong khu dân cư của Sharty, làng Nevile gì gì đấy. Tạm thời tình hình có vẻ an toàn, không có gì nguy hiểm. Ngay cả cô gái với Thần lực thú tính kia cũng không phát ra chút địch ý nào, Thần lực của cô dù mạnh mẽ nhưng lại rất ôn hòa, không bạo liệt hung hãn như anh cảm nhận trên người Falco.
Tuy nhiên theo những gì anh nghe được trong cuộc đối thoại giữa hai cô gái, anh cảm thấy một tia nghi ngờ nhỏ từ Vân. Cô nàng này không vừa đâu, hẳn cô ta đã cảm thấy tốc độ hồi phục của anh quá mức bất bình thường. Cái đang chờ anh khi tỉnh dậy sẽ là một hồi điều tra thông tin đây.
Lại thêm anh có quá nhiều thứ không thể giải thích, từ việc không dùng Thần lực mà vẫn có thể chiến đấu với Falco, cho đến thanh Lightsaber, hay ngay cả bộ trang phục đội biệt động đang mặc trên người cũng là cả một vấn đề. Chưa kể anh biết trả lời thế nào khi người ta hỏi anh từ đâu mà đến ? Bảo rằng mình rớt trên trời xuống à ? Thật sự biến thành sứ giả của Thượng đế gì gì đấy ?
Xử lý những chi tiết đáng ngờ đó như thế nào đây. Kiba đột nhiên muốn mỉm cười, nhưng tất nhiên anh không thể làm vậy được nếu không sẽ bị phát hiện ngay. Chỉ có một cách đơn giản mà hiệu quả nhất, đã được áp dụng không biết bao nhiêu lần từ cổ chí kim trong các tác phẩm văn học, điện ảnh và thậm chí cả trong trò chơi nữa.
Anh cựa mình, kêu ú ớ mấy tiếng để gây chú ý. Sau đó anh từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh.
Khuôn mặt xinh xắn đầy quan tâm lo lắng của Sharty ở ngay trước mắt anh. Đằng sau cô là một cô gái tóc ngắn màu đen, đang tò mò nhìn anh.
Ánh sáng. Máy quay. Diễn xuất.
Kiba ngơ ngác hỏi.
"Đây là đâu ? Tôi... là ai ?"
-----
Hai cô gái như hóa đá.
"Ngài... ngài Kiba, ngài không nhận ra em sao ?" – Sharty lắp bắp hỏi.
Kiba nhíu mày.
"Kiba ? Đó là tên của tôi sao ? Còn cô là ai, tại sao lại gọi tôi là ngài ?"
"Đại ca, anh chơi dơ quá !" – Kiki cười hí hí.
"Im ngay, đừng làm ta mất tập trung." – Kiba nạt nó.
Hai cô gái nhất thời không biết phản ứng thế nào. Kiba vẫn ngồi trên giường, giương đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn hai cô. Sau đó, anh rên một tiếng đưa tay ôm lấy đầu.
"Aaa ! Đầu... đầu tôi đau quá !?"
Rồi ngạc nhiên nhìn đôi tay mình, lại nhìn toàn thân từ trên xuống dưới. Anh thốt lên.
"Đây là cái gì, quần áo tôi đâu rồi ? Tại sao các người lại mang cho tôi trang phục quái lạ gì thế này ?"
"Và giải thưởng nam diễn viên chính vô sỉ nhất của năm nay... xin chúc mừng Thiếu tá Kiba Lanford – Đội trưởng đội biệt động Hổ trực thuộc Liên Minh Thái Dương Hệ..." – Kiki vẫn tiếp tục lải nhải bên tai anh. Mặc kệ nó thích nói gì thì nói, hiện tại anh không rảnh đi đôi co với nó.
Có vẻ như phần diễn xuất của anh đã thuyết phục được hai vị khán giả. Sharty vội lao đến trấn an Kiba. Còn Vân thì đưa tay lên trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau một hồi, Kiba mới tạm thời được "trấn an".
Hiện tại, Sharty đang kể lại cho anh nghe tất cả chuyện xảy ra từ khi anh gặp cô. Vân cũng chăm chú lắng nghe, trước đó cô còn chưa kịp hỏi rõ Sharty chi tiết cụ thể. Càng nghe Vân càng kinh hãi. Bỏ qua chuyện thanh kiếm ánh sáng đi, một người không có kình lực mà có thể làm được những việc như vậy rõ ràng là vô lý. Thậm chí còn đánh bại được cả Falco – mặc dù kết quả là xém nữa rồi đời – nhưng cũng đã làm cho Falco hoảng sợ bỏ chạy.
Trong khi Vân còn đang đờ đẫn, cố gắng tiêu hóa những tin tức kinh người vừa được nghe thì Kiba lại ngây ngô hỏi.
"Vậy có nghĩa là tôi rất mạnh, phải không ?"
Sharty gật đầu như bổ củi, còn Vân thì dở khóc dở cười. Cô thiếu điều muốn tát cái tên "rất mạnh" này một cái thử xem, nhưng cô kiềm lại được – cô sợ hắn văng ra khỏi nóc nhà. Tại sao lại trớ trêu như vậy, một tên mang trên mình sức mạnh kỳ lạ và nhiều bí mật như vậy mà giờ đây lại bị mất trí nhớ. Chuyện này không khỏi quá trùng hợp...
Một tia sáng lóe qua đầu Vân. Đúng rồi, tại sao lại có thể trùng hợp như vậy. Cô còn đang chờ hắn tỉnh dậy để tra hỏi rất nhiều vấn đề thì hắn lại đùng một cái trở nên mất trí. Không phải là quá lý tưởng cho hắn sao ?
Sharty vẫn còn đang tập trung nói chuyện, Vân tranh thủ thời gian quan sát hắn thật kỹ một lần nữa.
Rất đẹp trai, cô không thể không thừa nhận. Cô rất ít khi bị cuốn hút bởi ngoại hình bên ngoài, nhưng mà cái gã này... quá sức dễ nhìn. Làn da màu vàng khỏe mạnh và mái tóc đen tuyền chứng tỏ hắn cũng là người mang trong mình dòng máu Thánh tộc. Mái tóc đen như bầu trời đêm, dài phủ qua vai được cột lại tạo một cảm giác rất tự do và thoải mái. Khuôn mặt cân đối, mũi không quá cao nhưng thẳng, lông mi dài và đậm đầy nam tính. Lại thêm đôi mắt màu xanh dương nhạt như màu trời, cuốn hút người khác muốn chìm vào trong đó...
Vân giật mình, lắc đầu. Đây không phải là thứ cô cần quan tâm lúc này. Cô tập trung tinh thần tiếp tục quan sát hắn, bỏ qua cái vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn kia qua một bên.
Hắn đang chăm chú nghe Sharty nói chuyện, ánh mắt khi thì ngây ngô trong sáng, khi thì hoang mang. Cô hoàn toàn không tìm được một chút gì là giả tạo trong đó cả. Chẳng lẽ hắn thật sự mất trí ? Cô đã quá đa nghi rồi hay sao.
Kiba nói chuyện hăng say với Sharty, đồng thời dùng Thần lực cảm ứng từng động tác nhỏ của Vân. May mắn là cũng giống như Falco, dù Thần lực mạnh mẽ hơn anh nhiều lần nhưng cô không hề biết cách vận dụng nó hiệu quả. Về sức mạnh thì anh thua xa nhưng về kỹ thuật thì dân hành tinh này phải gọi anh là thầy.
Nhìn thấy sự nghi ngờ dần biến mất trên mặt Vân, Kiba đắc ý cười thầm. Đừng giỡn, muốn nhìn thấu kỹ năng diễn xuất của anh hả ? Không có cửa đâu cưng. Nói cho cưng biết, bồ cũ của anh không ai khác chính là đội trưởng đội Xà - nổi danh Độc Xà sở trường là ngụy trang diễn xuất chuyên hoạt động tình báo và nằm vùng. Cô nàng đó thậm chí có thể đóng kịch lừa người khác tự sát giống như ăn cơm sáng, anh mặc dù chỉ học được chút da lông của nàng ta thôi nhưng cũng đủ tung hoành sân khấu rồi.
Nãy giờ anh cũng đã thừa cơ quan sát kỹ hơn hai cô gái.
Sharty, vẫn hiền lành và tốt bụng như lần đầu anh gặp cô. Cô gái xinh đẹp chuẩn thiếu nữ Âu Mỹ với làn da trắng bóc và mái tóc vàng quyến rũ, đôi mắt màu xanh ngọc thừa sức bước vào xếp hạng Top trong quân đội Liên Minh. Nhưng tất nhiên cô bé không thích hợp cho những chuyện như chiến đấu, anh tò mò không rõ tại sao cô lại đi theo mọi người trong chuyến đi vào khu rừng nguy hiểm kia. Bản thân cô cũng đâu có chút Thần lực nào, đúng chuẩn một con người bình thường yếu đuối trên cái hành tinh khủng bố này.
Trong khi đó - ngược lại hoàn toàn với Sharty – là con quái vật trong hình dạng thiếu nữ tên Vân kia. Tóc ngắn màu đen, mắt màu nâu và da vàng như người Á Đông. Thân hình cô dong dỏng cao và toát ra một vẻ linh hoạt khỏe mạnh. Khuôn mặt dễ nhìn, không đến mức gọi là xinh đẹp nhưng vô cùng cuốn hút với sự tự tin mạnh mẽ đầy cá tính. Với lượng Thần lực kinh khủng toát ra từ người cô, Vân tạo cho người ta cảm giác một con báo nguy hiểm có thể bất cứ lúc nào bộc phát ra sức mạnh điên cuồng của mình.
Kiba đưa mắt nhìn về phía Vân. Sharty lúc này mới nhớ ra.
"Nãy giờ em quên giới thiệu mất, đây là chị Vân - Thánh nữ của Thánh tộc. Cũng may chị ấy đúng lúc cùng với người của mình đến làng Nevile nên mới có thể nhờ nữ tu dùng liệu kình giúp anh chữa thương thế."
Vân bước tới một bước, hơi cúi đầu chào anh một cách lịch sự nhưng không hạ thấp bản thân. Cô lên tiếng.
"Lương Mỹ Vân. Rất hân hạnh được gặp ngài, sứ giả của Thượng đế tôn kính." – Cô tinh nghịch đá lông nheo với anh.
"S...sứ giả cái gì cơ ?" – Kiba ngơ ngác, rồi quay sang hỏi Sharty. "Cô ấy đang nói đến tôi phải không ?"
"Đúng vậy, ngài là sứ giả của Thượng đế trong truyền thuyết. Khi thế giới lâm vào thảm họa, sẽ có một chiến binh mang trên người sức mạnh thần kỳ do Thượng đế ban cho, trên tay cầm thanh kiếm ánh sáng tiêu diệt các thế lực hắc ám bảo vệ nhân loại. Đó là lời tiên tri được để lại bao đời nay của Thánh tộc, chị Vân là Thánh nữ hiểu rõ hơn cả em về chuyện này. Phải vậy không chị ?" – Sharty nói, mắt cô phát ra ánh sáng hưng phấn.
Kiba và Sharty cùng nhìn vào Vân, cô luống cuống không biết nói gì. Cái truyền thuyết với lời tiên tri đó ai mà chẳng biết. Nhưng nó giống như là truyện cổ tích kể cho con nít nghe thì đúng hơn, người lớn ai lại đi tin vào những thứ nhảm nhí đó. Nhìn Sharty, cô hơi ngám ngẩm than thầm. Hình như con bé này cũng chưa lớn cho lắm. Cô gật đầu.
"Truyền thuyết đúng là như vậy..."
"Thấy không, em đã nói mà. Ngài đúng là người đó !" – Sharty nhanh nhảu ngắt lời cô.
Cả Kiba và Vân đều im lặng không biết nói gì trước cô bé này. Kiba bỗng nhiên như nhớ ra gì đó.
"Thanh kiếm ánh sáng... kiếm ánh sáng..." – Anh nhìn vào khoảng không trước mặt, ánh mắt mờ mịt.
Vân và Sharty không hẹn mà cùng nín thở nhìn vào anh. Anh ta sắp nhớ ra được cái gì chăng ? Nhắc đến kiếm ánh sáng phải chăng đã làm gợi lên ký ức của anh ta ?
Không làm cho hai cô gái thất vọng, Kiba bắt đầu lẩm bẩm như mê sảng.
"Tôi đang đi trong rừng... lóe sáng... một cái gì đó rất sáng... sáng và đẹp lắm... Tôi chưa từng thấy cái gì đẹp như vậy... rơi xuống cắm vào tảng đá... có cái gì đó đang kêu gọi tôi... tôi tiến đến... rút nó lên... sáng... sáng quá... ánh sáng bao phủ toàn thân tôi... và rồi..."
Kiba giật mình bật ngửa xuống giường, hai tay ôm chặt lấy đầu và gào thét.
"AAAAA !!! Đau... đau quá... Đầu tôi !?! Đ... ĐẦU CỦA TÔI !!!"
Thân hình anh quằn quại, gân xanh nổi lên đầy trán và tay anh, mồ hôi chảy ra từng giọt lớn như hạt đậu. Ánh mắt anh tán loạn như điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau