Thiếu Thương vẫn đang lo cho Lăng Bất Nghi, nên khi nghe được tin này thì không khác gì ngồi trên bàn chông. Nàng căng thẳng tới nỗi lắp bắp: “Nương nương, thiếp thiếp… Chuyện đó, thiếp có thể…” Vừa nói nàng vừa nhìn ra ngoài cửa.
Hoàng hậu lại không sốt ruột như Thiếu Thương, vì trong lòng bà thấy lạ. Hoàng đế thương Lăng Bất Nghi còn hơn con ruột, bởi lẽ thương cậu ta không liên quan đến thừa tự hoàng quyền và cán cân thế lực, mà còn vì áy náy và xót xa với gia đình Hoắc thị.
Những năm qua, chớ nói đến đánh mắng, tới thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung khiển trách mấy câu thôi mà Hoàng đế đã đau lòng nửa ngày. Hết nghi ngờ thầy dạy xem thường Lăng Bất Nghi không cha không mẹ không chỗ dựa, lại quay sang xót xa nếu Hoắc Xung huynh trưởng còn sống thì đâu tới lượt một thầy dạy không biết điều ra vẻ, Hoắc thị toàn nhân tài, có ai không thể dạy dỗ cháu ngoại duy nhất.
Vì sao bây giờ lại muốn phạt con nuôi? Là Sầm An Tri truyền nhầm hay Lăng Bất Nghi đã thật sự làm sai chuyện gì quan trọng.
Nhưng Hoàng hậu vẫn nói: “Từ từ đã Thiếu Thương… Được rồi, ngươi đi xem thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chống đối bệ hạ, ta sẽ lập tức tới ngay, Địch ảo, thay trang phục cho ta…”
Vừa được cho phép, Thiếu Thương vội chạy ào ra ngoài, Hoàng hậu lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng sai mấy cung nữ cao to đuổi theo, tránh lại gặp tai nạn.
Nếu đi đường tắt từ Trường Thu cung tới Tuyên Chính điện sẽ chỉ cần hơn một khắc, nhưng trên đường đi phải băng qua cung hẻm chắn giữa tiền triều và hậu cung, bình thường rất yên tĩnh vắng bóng người. Nhưng lá gan Thiếu Thương to như cái đấu, không sợ sẽ gặp đầu trâu mặt ngựa. Nàng còn lo sẽ bị thị vệ canh phòng cung hẻm chặn lại không cho qua, nào ngờ lúc này người ta lại chủ động nhường đường, không rõ có phải do Sầm An Tri đã dặn dò trước không.
Lấy hết sức chạy dọc cung hẻm về phía nam, nào ngờ Thiếu Thương suýt va phải một người ở ngã rẽ – Viên Thận ôm hai cuốn thẻ tre xém tí làm rơi, đứng tại chỗ như gặp ma ban ngày. Nhưng hắn nhanh trí, lập tức đi tới.
“Có phải Lăng Bất Nghi gặp chuyện gì không? Vừa rồi bệ hạ và các đại nhân đang luận chứng, ta ở bên cầm bút ghi chú, sau đó không biết Sầm nội quan nói gì với bệ hạ mà bệ hạ cho bọn ta lui.” Viên Thận ngạc nhiên lẫn khó hiểu.
Thiếu Thương đỡ cung tường thở hổn hển: “Làm gì có chuyện, anh đừng nói lung tung, lỡ bị truyền đi lại đồn Lăng đại nhân phạm thượng gây rối, bị bệ hạ thất sủng… Là bệ hạ cho triệu bọn ta đến bàn ngày thành hôn.”
Viên Thận bất đắc dĩ ôm cuốn thẻ tre nặng nề: “Cô không cần kị ngôn như vậy, ta đâu có hại cô.” Hay lắm, tính cách không thay đổi chút nào, đề phòng khi gặp chuyện, nghi ngờ khi gặp người.
“À phải rồi, lần trước cô có bảo ta hỏi thăm chuyện của Lâu Nghiêu, ta đã hỏi được rồi. Nhưng cô toàn ở trong cung nên ta không thể truyền tin cho cô. Cô sao thế, ngoài kia đều đồn cô và Lăng Bất Nghi có tranh chấp, bị giam trong cung không cho về?”
Thiếu Thương vịn cung tường chầm chậm thẳng người lên, thở hắt ra nói: “Ta bảo này Viên công tử, anh có thể suy nghi tích cực lên được không, vì sao không phải là ta được nương nương coi trọng, nên ở lại cung giúp chuẩn bị thọ yến? Bao con gái nhà quan ở đô thành thèm khát vào cung, muốn hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, bọn họ hâm mộ ta đến đỏ mắt kia kìa! Đó là ghen tị, chỉ đơn giản ghen tị!”
Viên Thận liếc xéo: “Vì sao cô không nói bọn họ ghen tị cô lấy được Lăng Bất Nghi?”
“Ồ, cám ơn Viên công tử đã nhắc nhở.” Thiếu Thương chống nạnh thở hổn hển, khuyên hết nước, “Nhân tài như Lăng đại nhân, dù Viên công tử lấy chàng thì cũng sẽ bị mọi người ghét thôi!”
Viên Thận loạng choạng, suýt làm rơi thẻ tre: “Cô cô cô… Đúng là không ra thể thống gì!”
Thiếu Thương thở đều, không muốn chậm trễ nữa, lập tức vượt qua Viên Thận đi về phía trước.
Một tay Viên Thận lóng ngóng ôm cuộn tre, tay kia vươn ra kéo tay áo của Thiếu Thương, gương mặt trắng trẻo lịch sự thoáng ửng đỏ: “Không phải cô muốn biết tình hình dạo này của Lâu Nghiêu à, vì sao không hỏi?”
Cứ nhớ lại chuyện này là Thiếu Thương lại hận không thể tát mình mấy phát, cũng do việc này mà ra cả, nếu biết trước sẽ ra nông nỗi này thì từ đầu đã không nhiều chuyện hỏi làm gì. Vợ chồng trẻ người ta đóng cửa bàn bạc thì liên quan gì tới người ngoài, nhất là vị hôn thê cũ như mình, tránh bị nghi ngờ còn không kịp nữa là, không ngờ bản thân cũng mắc phải loại sai lầm cấp thấp trong tiểu thuyết tình cảm như thế, quả nhiên sống hài lòng quá lâu nên không có ý thức nguy cơ, đáng đời bây giờ tiến thoái lưỡng nan.
Nàng ngoái đầu kéo tay áo mình, chau mày nói: “Đa tạ Viên công tử đã giữ lời hỏi thăm chuyện Lâu gia cho ta, nhưng về sau ta nghĩ lại rồi, với thân phận của ta và huynh ấy bây giờ, có lẽ không nên dính líu gì nhau nữa. Chuyện này đến đây là đủ. Viên công tử, ta phải đi gặp bệ hạ, chúng ta từ biệt thôi… Nè nè, anh kéo ta làm gì thế hả, mau thả ra, thả tay ra…!”
Viên Thận mím môi: “Trong nhà đã xem mắt vài nữ công tử, nhưng ta, ta, ta vẫn chưa hạ quyết tâm được…”
“Thì cứ xem tiếp đi! Anh kéo ta làm gì!” Thiếu Thương giật tay áo mình về, thật sự rất tức giận, “Xem một người chưa đủ thì xem chục người, kiểu gì cũng xem đến người Viên công tử thích. Có câu chuyện do người gây ra, không ngạo mạn không nóng vội, người có chí ắt sẽ thành, có công mài sắt có ngày nên kim… Anh mau thả ta ra!”
Gặp phải một vị hôn phu nhạy cảm dễ giận thích nghĩ lung tung nên bây giờ nàng đã tạo thành phản xạ có điều kiện, rất đề phòng có hiểu lầm với đàn ông chưa thành thân.
Lúc này bốn cung nữ cao to từ phía sau đuổi đến, rõ ràng là đến tìm Thiếu Thương. Ánh mắt Viên Thận tối đi, chậm rãi buông tay.
Thiếu Thương lập tức giật tay áo về, gọi bốn cung nữ ở Trường Thu cung đi cùng mình. Viên Thận đứng sau nhìn theo bóng lưng cô gái chạy đi một hồi lâu, sau đó chậm rãi cất bước, khi đi còn như cố ý ưỡn thẳng sống lưng.
Chạy đến Tuyên Chính điện, Sầm An Tri lo lắng đứng chờ ngoài cửa đã lâu, vừa thấy Thiếu Thương thì lập tức tới đón, đồng thời nhỏ giọng: “Ôi ôi ôi, cuối cùng Trình tiểu nương tử cũng đã đến, bệ hạ ở trong đang nổi giận với Lăng đại nhân!”
Thiếu Thương nắm cánh tay Sầm An Tri, khó khăn nuốt nước bọt: “… Rốt cuộc là đã có chuyện gì.”
Sầm An Tri không dám chậm trễ, vừa dẫn Thiếu Thương đi vào nội đường vừa thuật lại đơn giản đầu đuôi câu chuyện.
Thật ra chuyện cũng khá bình thường, khái quát một lời: Lăng Bất Nghi đã đánh trưởng bối của tám tiểu nữ nương một trận no đòn, dựa theo tác phong nghiêm túc của mình, mỗi người bị gãy một tay một chân.
“… Mới một buổi chiều mà Lăng đại nhân đã đánh xong cả?” Hướng cảm xúc của Thiếu Thương có hơi lạ. Nàng nhìn bầu trời bên ngoài – khi Lăng Bất Nghi nổi giận rời đi là sau giờ ăn sáng, bây giờ còn chưa đem cơm tối lên, tính luôn lộ trình đi đi lại lại thì hiệu quả này thật sự đã vượt quá phạm vi xã hội nông nghiệp.
Sầm An Tri buộc lòng giải thích.
Vốn dĩ chuyện này rất rắc rối vì liên đới đến nhiều người nhiều nhà, nhưng trong tay Lăng Bất Nghi nắm giữ nhân lực và quyền thế, chỉ cần Ngũ hoàng tử nịnh bợ nói ra gia đình của những cô gái ấy là lập tức có hiệp hội thổ công trình bày rõ ràng lý lịch của gia đình ấy.
Lăng Bất Nghi không kéo họ hàng cô dì vào, chỉ nghiêm trị cha anh trực hệ của người đó. Có mấy nhà là chàng viết thiệp đi mời. Đợi khi cha con bọn họ tưởng rằng có cơ hội xã giao với Lăng Bất Nghi, vui vẻ chạy đến Lăng phủ thì lập tức mở cửa thả chó, ra tay đánh người. Có vài nhà nằm gần đường thì đập cửa xông vào – bảy gia đình trước đó là được giải quyết như vậy.
“Cũng không chết người mà chỉ đánh một hai, cớ gì bệ hạ lại nổi giận đến thế.” Thiếu Thương lẩm bẩm một câu nhận xét rất không phù hợp tinh thần “năm trọng bốn đẹp ba yêu”. Nàng thật sự liều mạng vì vị hôn phu da trắng khôi ngô xấu tính nọ.
(Năm trọng: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức; bốn đẹp: tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường; ba yêu: cộng hoà nhân dân Trung Hoa, chủ nghĩa xã hội và ĐCSTQ. Đây là phong trào tuyên truyền giáo dục tư tưởng của ĐCSTQ.)
Nhưng Sầm An Tri cũng tán thành với ý kiến ấy, thấp giọng nói: “Nếu chỉ như thế thì bệ hạ đã không nổi giận rồi. Hỏng là hỏng ở nhà cuối cùng đây.”
Vì lão gia của gia đình cuối giữ chức quan nhỏ ở Ngự Sử đài, dù chỉ là thiên lại nhưng hôm nay đang là ngày trực. Sau khi đánh đập mấy người anh em của cô gái kia, huynh đệ Lương Khưu đề nghị Lăng Bất Nghi hoàn thành nốt vào ngày khác, ngay tới Ngũ hoàng tử nhiều chuyện cũng cảm thấy xé to chuyện không ổn, nhưng Lăng Bất Nghi không quan tâm, đi thẳng đến Ngự Sử đài, ngay trước mặt các vị đại nhân, đẩy ra ngoài y theo lệ đánh gãy một tay một chân.
Và rồi chuyện tệ đi.
Tám gia đình ấy không có gì phải tiếc, nhưng dẫu gì Ngự Sử đài cũng là đơn vị cơ quan quốc gia, vậy mà Lăng Bất Nghi lại coi đó như phường ăn tiệm rượu, đi vào túm người nói đánh là đánh, không hề giữ thể diện cho các lão gia Ngự Sử.
Nhờ Ngự sử Tả đại phu và Lăng Bất Nghi có tình ‘ngủ chung’ đêm qua, vừa thấy thế thì lập tức trấn an các đồng liêu, sau đó khiêm tốn vào cung diện tấu, đá quả cầu này cho Hoàng đế rồi chạy đi.
Nghe xong đầu đuôi, Thiếu Thương thật sự không biết phải nói từ đâu.
Sầm An Tri cũng không quan tâm tâm trạng phức tạp hiện giờ của nàng, dẫn người đi vào nội đường, qua kẽ hở bình phong sơn mài “Mục vương cưỡi tám tuấn mã ngự thiên hạ”, Thiếu Thương trông thấy Hoàng đế đang nổi giận ngồi trên cao. Tới khi Hoàng đế lên tiếng ‘tới rồi hả, nhanh đấy, gọi nó cút vào đây’, nàng lập tức rảo bước đi vào, quỳ xuống ngồi yên.
Thiếu Thương tính quỳ gần Hoàng đế, như thế lúc cầu xin có thể chân thành như thật hơn, nhưng khi đi tới quỳ giữa Lăng Bất Nghi thì bị chàng kéo lại, bàn chân nàng trượt một cái, ngã thẳng vào người chàng.
Hơi thở trong trẻo quen thuộc trên cơ thể chàng trai bao trùm, trán nàng va vào lồng ngực cứng rắn, cánh tay chắc khỏe chậm rãi kéo nàng lại. Thiếu Thương tức tối, đang lúc này mà chàng còn không đứng đắn ư!
Nàng lấy sức đấm chàng, nhưng Lăng Bất Nghi không mảy may dao động, đặt nàng ở bên cạnh mình như xách một cây bắp cải.
Hoàng đế ngồi trên thấy thế thì cười lạnh: “Được lắm, ngày mai Ngự Sử đại phu sẽ tố lên triều, khanh còn dám làm liều…”
Thiếu Thương không màng ân oán cá nhân, vội quỳ xuống cầu xin: “Xin bệ hạ tha tội, dù Lăng đại nhân hành sự lỗ mãng nhưng niệm tình cảm có thể tha thứ!”
Lăng Bất Nghi liếc nhìn nàng, không hề cảm kích nói: “Không cần em xin tha cho ta. Thù của ta ta sẽ tự trả, bản thân làm sai sẽ tự lĩnh phạt, không cần người ngoài bận tâm.”
Đây chính là câu mà Thiếu Thương đã nói lúc trước, nàng thở hổn hển: “Đó là thù của chàng hả, rõ ràng là thù của em mà! Bọn họ đẩy em rơi xuống nước chứ không phải đẩy chàng, chàng giả vờ cái gì!”
Ngũ hoàng tử đang quỳ bên cạnh khẽ bật cười, rặt bộ dạng ngồi ngoài hóng hớt. Sáng sớm nay hắn bị Lăng Bất Nghi kéo đến làm chứng cho Trình Thiếu Thương, tới giờ vẫn chưa dùng bữa sáng hay bữa trưa, nhưng kỳ lạ thay hắn không hề thấy đói, trái lại tinh thần còn rất hăng say. Đúng là người gặp chuyện vui thì cũng không cần ăn uống.
Thiếu Thương lườm nguýt cái gã cười trên nỗi đau của người khác, hạ quyết tâm nếu Lăng Bất Nghi không thể thoát thân, vậy nhất định phải kéo gã xuống nước!
Lăng Bất Nghi nhìn cô gái, gằn từng chữ: “Nếu không phải em đính hôn với ta thì vốn cũng không cần tiến cung. Nếu em cưới lang tế bình thường thì cũng chẳng cần phải chịu cực đến vậy! Xét cho cùng, đều là ta khiến em ra nông nỗi này. Trong thâm tâm em oán trách nhưng lại không thể nói ra, nên mới cãi nhau gây sự với ta. Có phải thế không?”
Thiếu Thương cuống lên: “Chàng chàng chàng…” Sao chàng có thể nói những lời này trước mặt Hoàng lão bá hả?! Dù chàng nói không sai.
Nàng lấm lét nhìn Hoàng đế, hạ quyết tâm: “Hai ta cũng đã đính hôn rồi, chàng nói lời này là có ý gì? Rốt cuộc hôm nay chàng muốn gì mà lại cố tình mắc lỗi như vậy.”
Nàng trộm thấy sắc mặt Hoàng đế âm trầm, vậy là cắn răng, dứt khoát chọc thủng ô giấy cửa, nói thật to:
“Có phải chàng muốn từ hôn với em không?”
“Ta muốn từ quan, cùng em quy ẩn tại ngôi làng em muốn!”
Hai câu nói đồng thời vang lên, câu sau là Lăng Bất Nghi nói. Vừa dứt lời, cả hai cùng ngẩn người. Lăng Bất Nghi nghe thấy Thiếu Thương nói thế thì cười lạnh. Còn Thiếu Thương chỉ biết há hốc mồm.
Hoàng đế nghe được lời của cả hai, tức tối quát ầm lên: “Khốn kiếp! Từ quan cái gì, quy ẩn cái gì, trẫm vẫn chưa chết!”
Thấy Hoàng đế nổi giận, mọi người lập tức quỳ rạp xuống. Lăng Bất Nghi dập đầu thưa: “Bệ hạ đang tuổi tráng niên, xin thận trọng. Bệ hạ nói như vậy, dẫu chết vạn lần thần cũng không đáng.”
Hoàng đế không nỡ nổi giận với con nuôi, thế là quay sang hét lên với Thiếu Thương: “Trẫm cản được nó đi báo thù cho ngươi hả? Nhưng vì sao phải làm to chuyện như vậy! Khác gì nó tự cao tự đại, trắng trợn làm càn, không xem triều đình quốc pháp ra gì! Càn rỡ!”
Hoắc Khứ Bệnh giết Lý Cảm cũng là trong lúc bốn bề vắng lặng, dù về sau ai cũng biết chuyện ấy là do y làm, song chỉ cần không có nhân chứng vật chứng thì Hoàng đế có thể kết luận là ngã ngựa mà chết, triều thần cũng chỉ biết nhắm mắt thừa nhận.
“Bệ hạ minh giám!” Thiếu Thương cố gạt tay Lăng Bất Nghi ra, lết đầu gối tiến tới quỳ trước mặt Hoàng đế, thống thiết cầu xin, “Lăng đại nhân hành sự luôn cẩn trọng, thiếp thường nghe mọi người khen chàng khiêm tốn lễ độ, cư xử tử tế, có phong thái của bậc quân tử, nhưng đột nhiên bây giờ làm ra chuyện điên rồ này, lẽ nào bệ hạ không cảm thấy lạ? Ngự Sử đài là bộ máy quan trọng của quốc gia, là nơi quan trọng của triều chính, không thể nào đụng tới, ai mà chẳng biết…”
“Em thì biết?” Chợt Lăng Bất Nghi lên tiếng, mắt chàng sáng ngời như không cảm thấy mình đang ở trong tình thế khó khăn, thậm chí còn có ý chế giễu nàng, “Em thì biết cái gì. Bằng không em nói đi, Ngự Sử đài ở đâu?”
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên một độ cong khó nhận ra, sau lại dằn nó lại.
Thiếu Thương tức tối, nàng đang rất cố gắng xin cho chàng mà chàng lại phá rối, thật sự chỉ muốn đâm cho chàng lỗ chỗ rồi tìm người khác tái giá! Mãi mới hít thở đều, nàng phớt lờ người đàn ông chướng tính này, tiếp tục năn nỉ Hoàng đế: “Dù thiếp không biết Ngự Sử đài nằm nơi nào, nhưng tam công cửu khanh ở đâu mà chẳng quan trọng! Bẩm bệ hạ, nếu đến thiếp còn hiểu được ý này thì vì sao Lăng đại nhân biết rõ mà còn cố tình xông vào Ngự Sử đài phạm lỗi?”
Hoàng đế chậm rãi ngồi xuống: “Ừ, vậy theo ngươi là vì sao?”
Thiếu Thương chống cánh tay quỳ thẳng dậy, xấu hổ đáp: “Chuyện này, là vì Lăng đại nhân cố tình giận thiếp…” Nàng thấy Hoàng lão bá lại trợn mắt, “Ặc, hôm nay thiếp và Lăng đại nhân lại cãi nhau…”
Hoàng đế vỗ bàn, trầm giọng chất vấn: “Trẫm biết ngay mà! Tử Thịnh không bao giờ vô duyên vô cớ làm sai chuyện! Nhà ngươi đấy, có câu mưa dầm thấm đất, vì sao ngươi không học Hoàng hậu dịu dàng hiền thục mà suốt ngày cứ gây gổ với Tử Thịnh vậy hả!”
Thiếu Thương thấp giọng biện hộ: “Hồi bẩm bệ hạ, thật ra lần nào cũng là Lăng đại nhân gây với thiếp, thiếp đâu dám bắt đầu.”
“Được lắm, vì sao ngươi cứ suốt ngày để Tử Thịnh gây gổ với mình hả?” Hoàng đế tiếp tục chất vấn.
Thiếu Thương im bặt. Thầy giáo ơi, đề bài này nằm ngoài đề cương rồi, em không biết làm.
Nàng còn nghĩ Hoàng lão bá bao che con nuôi như thế thì chắc hẳn sẽ không phạt Lăng Bất Nghi đâu, nào ngờ Hoàng đế lại quay sang nói với Lăng Bất Nghi: “Mới cãi nhau với Thiếu Thương mà khanh đã xông vào Ngự Sử đài, nếu lần sau các ngươi đánh nhau, có phải muốn xông tới Minh Quang điện của trẫm không?! Khanh nói đi, bây giờ chấm dứt chuyện này như thế nào!”
Lăng Bất Nghi quỳ rạp người chấp nhận gánh phạt: “Mọi chuyện do bệ hạ quyết định.”
Hoàng đế suýt nhổ ra búng máu, quyết định? Quyết định con mẹ ngươi ấy! Nếu chỉ đơn giản là quyết định thì trẫm nổi trận lôi đình làm gì! Sờ vào cặp đồng phù trên bàn, Hoàng đế cầm lấy một cái ném xuống dưới thật mạnh, rất chính xác lệch hướng đông tây nam bắc, suýt nữa đập vào Ngũ hoàng tử co ro bên cạnh.
Ngũ hoàng tử: … Phụ hoàng, Lăng Bất Nghi mới là con ruột của phụ hoàng đúng không.
“Xông vào Ngự Sử đài, đánh quan lại ngay trước mặt Ngự sử, nhẹ nhất cũng sẽ bị lưu đày sung quân, nhưng…” Hoàng đế nói.
Hai tai Thiếu Thương nhúc nhích. Lưu đày? Nghe không tệ, làm tròn lên thì có nghĩa là thả đi.
“Bệ hạ, thiếp sẵn lòng lưu, ặc… lưu đày cùng Lăng đại nhân…” Nàng nhanh chóng thể hiện tâm ý.
“Trẫm vẫn chưa nói xong, cấm chõ miệng vào!” Hoàng đế tức giận lại cầm đồng phù còn lại trên bàn ném đi, vẫn suýt thì đập trúng Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử im lặng thổn thức.
Hoàng đế lấy lại nhịp thở: “Nhưng, nể tình Tử Thịnh xưa nay điềm tĩnh, trung thành thỏa đáng, miễn lưu đày… Ừm, đổi thành, đổi thành…”
Lăng Bất Nghi bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: “Bệ hạ. Thần đã phạm sai thì cần phải chịu phạt. Lúc ấy thần giận quá mất khôn, gây ra tai họa, đã thêm rắc rối cho bệ hạ. Kính mong bệ hạ trách phạt mà không niệm tình.”
Hoàng đế gật đầu: “Khanh biết sai là được rồi, chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, lát nữa khanh tự thỉnh tội trạng đi.”
Thiếu Thương thở hắt ra, vui vẻ nói: “Bệ hạ anh minh.”
“Nhưng, chỉ thỉnh tội trạng vẫn chưa đủ để ngăn chặn bàn tán, thế này đi, phạt thêm năm mươi gậy nữa.” Hoàng đế nói.
Lăng Bất Nghi cung kính quỳ xuống: “Thần tuân chỉ.”
“Cái, cái gì?” Thiếu Thương hoảng hốt, “Bệ hạ vẫn muốn đánh chàng ư?” Nàng đã từng bị đánh gậy, cảm giác ấy thật sự khó chịu không lời nào diễn tả, dù không để lại vết thương nhưng vẫn tạo thành bóng ma tâm lý.
Đúng lúc này Tam hoàng tử ở ngoài cửa đi vào. Hoàng đế nhìn con trai, hỏi: “Bên ngoài bố trí xong chưa?” Tam hoàng tử hồi bẩm: “Kính tuân lời phụ hoàng sai bảo.”
“Được, các ngươi đi đi.” Hoàng đế phất tay.
Tam hoàng tử vung tay, lại chỉ ra bên ngoài: “Tử Thịnh, hình trượng và người hành quyết đang chờ bên ngoài.”
Lăng Bất Nghi không cần ai áp giải, đường hoàng hành lễ với Hoàng đế rồi chầm chậm đứng dậy, như Dao Đài ở chốn bồng lai dâng lên mặt biển, bình tĩnh theo Tam hoàng tử ra ngoài.
“Nè nè…” Thiếu Thương không kịp kéo Lăng Bất Nghi lại.
Thấy đồ chết tiệt không đỡ lo này sắp rời khỏi điện, nàng vội quay sang bật khóc với Hoàng đế: “Bệ hạ ác độc quá. Lăng đại nhân bơ vơ từ nhỏ, gần như không cha không mẹ chỉ biết lủi thủi một mình. Trong lòng chàng thật sự coi bệ hạ là phụ thân ruột thịt! Hôm nay chàng bị thiếp chọc tức nên mới tự tiện xông vào Ngự Sử đài, dù xét mặt pháp luật khó tha thứ, nhưng về tình vẫn có thể hiểu, vậy mà bệ hạ không những không thông cảm mà còn muốn đánh ngài ấy… Việc này, việc này sao khiến Lăng đại nhân chịu thấu…”
Hoàng đế sầm mặt: “Ta đánh nó còn không phải là vì ngươi sao. Ngươi nhớ cho kỹ, Tử Thịnh bị đòn lần này là gánh thay ngươi!”
Thiếu Thương nắm vạt áo Hoàng lão bá khổ sở cầu xin, từng câu từng chữ kể rằng Lăng Bất Nghi không dễ dàng gì, giọng rất chân thành tình sâu ý nặng, từng được câu lạc bộ kịch huấn luyện, từng được những lần tranh cãi ở trấn trên mài giũa giọng điệu, xém tí nữa nàng đã khiến hai hoạn quan trẻ tuổi ở cửa đỏ mắt, Hoàng đế vốn thương Lăng Bất Nghi, dần dà cũng không chịu nổi, nhưng vào lúc này Ngũ hoàng tử lại lắm mồm xen vào.
“Trình nương tử, hình như ngoài kia sắp đánh rồi, ấy… Cái đó, chi bằng chúng ta ra xem thế nào…?” Hắn thật sự rất muốn xem, nhưng một mình đi ra có vẻ không hay lắm.
Thiếu Thương tức giận, bực bội tố cáo: “Bệ hạ xem, Lăng đại nhân đáng thương là thế, cha không thương mẹ lại đổ bệnh, tìm phải cô vợ không hiểu chuyện, nhưng Ngũ hoàng tử lại còn cười cợt!”
Hoàng đế gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Lão Ngũ, nay con cũng chịu đánh cùng tử Thịnh đi, chắc chắn sẽ đã mắt. Người đâu, kéo Ngũ hoàng tử xuống, đánh năm gậy.”
Ngũ hoàng tử hứng họa từ trên rơi xuống, ngạc nhiên như bị sét đánh, la lên oai oái: “Phụ hoàng…” Vì sao lần nào cũng hắn cũng vô duyên vô cớ bị vạ lây vậy!
Thiếu Thương tiếp tục tố cáo: “Bệ hạ, hôm qua Ngũ hoàng tử còn chòng ghẹo thiếp nữa! Điện hạ đọc cho thiếp nghe bài Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã phu tử, còn khen thiếp xinh xắn yểu điệu, rất nhiều người có thể làm chứng!”
Hoàng đế nói: “Ừ, vậy thì thêm năm gậy nữa, tổng cộng mười gậy, kéo xuống đi.”
Ngũ hoàng tử ngã xụi lơ: …
Thiếu Thương thấy có cầu xin cũng vô vọng, chỉ biết khóc hu hu cáo lui với Hoàng đế, sau đó cùng hoạn quan to khỏe bắt giữ Ngũ hoàng tử chạy đến nơi hành hình. Lúc tới thiên điện canh phòng nghiêm ngặt, chỉ mới đứng giữa sân mà nàng đã thấy Lăng Bất Nghi bị ấn xuống đất qua lan can, áo khoác đã bị cởi, chỉ còn trung y trắng phau, hai gã hành hình luân phiên đánh một hai ba bốn.
Tam hoàng tử thong thả chắp tay sau lưng.
Con tim Thiếu Thương như vỡ vụn.
Lúc nàng bị đánh, cây gậy mà chủ nhiệm Tiêu dùng còn không to đến mức đó, người hành quyết cũng già sọm, được bao nhiêu lực; nhưng bây giờ nhìn hai cây gậy mà Tam hoàng tử tìm đến đi, to rộng cứng cáp, đầu gậy rộng gần bằng thắt lưng bản thân, mà người hành quyết lại còn to khỏe vạm vỡ, ra tay vùn vụt, từng gậy rơi xuống như ẩn chứa sức gió.
Thiếu Thương giận ngút trời, nhặt một viên đá lên ném về phía trước, Tam hoàng tử không tránh nên bị ném trúng vai trái, sầm mặt quát: “Càn rỡ!”
Thiếu Thương bất chấp xông tới bậc thềm, khóc nức nở chạy đến chỗ của Lăng Bất Nghi, nhưng bị hai bà hầu to khỏe đứng bên túm chặt lại.
Thiếu Thương bị đè xuống đất cách đó hai trượng, chỉ biết trơ mắt nhìn Lăng Bất Nghi hứng những đòn đánh nặng nề xuống lưng, song chàng lại chẳng hề kêu ca. Vẫn hiên ngang cắn chặt cánh môi đỏ nhạt, mồ hôi rơi xuống từ trên vầng trán ngẩng cao, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.
Hai gã hành quyết có gương mặt rất hung trợn, hai cây gậy chắc khỏe trong tay như hai con rắn độc nanh ác, cắn xé thân hình cao to đẹp đẽ của chàng. Thiếu Thương quá kích động, khóc nức nở như quay lại thời điểm bản thân bị đánh hồi đầu năm, da thịt bỏng rát tựa nứt toạc, đau đớn như xương thịt rời rạc.
Đột nhiên trong lòng nàng sinh ra một sự tức giận kỳ lạ chưa từng có. Nàng cảm thấy người đàn ông đó thuộc về mình, đầu óc chân tay đều thuộc về mình, bản thân nàng còn không nỡ mắng, vì sao chàng lại phải chịu tội thế này?!
Cuối cùng nàng không kìm được mà khóc to: “Các người đừng đánh chàng nữa, đánh ta đi, đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Xin lỗi, em xin lỗi chàng, sau này em sẽ không cãi nhau với chàng nữa, em gây gổ với chàng mà chàng chịu đòn cái gì, rõ ràng não chàng bị bệnh, cần phải chữa mà! Hu hu hu, các người đừng đánh nữa, vì sao vẫn chưa đánh xong, Tam điện hạ là đồ độc ác, bệ hạ chỉ nói đánh phạt Lăng đại nhân chứ có nói nặng nhẹ thế nào đâu, ngài lại ra tay nặng đến vậy, rõ là muốn đẩy chàng vào chỗ chết, ngài là đồ độc ác…”
Tam hoàng tử xoa tai trái, đứng tại chỗ không một biểu cảm, nhưng cảm thấy bản thân đã biến thành kẻ xấu trong những vở tuồng, bực bội mà không biết trút vào đâu, cũng may lúc này thuộc hạ đã đưa Ngũ hoàng tử tới, coi như tìm được chỗ trút cho Tam hoàng tử.
Còn chưa đánh gậy nào mà Ngũ hoàng tử đã khóc kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Trong thoáng chốc, ở thiên điện vô cùng náo nhiệt, tiếng quất gậy vù vù, tiếng gậy đập xuống da, tiếng khóc của cô gái cùng tiếng la hét của Ngũ hoàng tử. Tam hoàng tử xưa nay luôn nghiêm túc mà mặt cũng đen như đít nồi.
Bấy giờ tại căn gác cao nằm đối diện với thiên điện, Hoàng đế cầm cốc rượu mạ vàng trong tay, đứng bên khung cửa híp mắt nhìn xuống, Hoàng hậu vừa đến ngồi bên cạnh. Việt Phi vì tò mò nên đi theo Tam hoàng tử đến đang đối diện Hoàng hậu.
Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ à, chúng ta là bề trên phải đứng đắn, sao lại làm ra hành vi… như vậy.”
Hoàng đế khoát tay: “Thần Am đừng ồn nào, trẫm nghe không rõ… Được lắm, giờ thì Thiếu Thương khóc thật rồi, ừ, khóc lạc giọng rồi. Chốc nữa Thần Am nhớ đưa nó bát thuốc nhuận họng. Vốn đã chẳng có tài cán, tốt nhất chớ bị hỏng cổ họng.”
Việt Phi nghe Ngũ hoàng tử la hét oai oái thì trầm ngâm: “Hồi ở trong quân, thần thiếp nghe nói dụng hình phạt gậy rất hay. Có người thoạt nhìn không bị sao nhưng thực chất gân cốt đã đứt lìa, tay chân gần như bị phế; có người da thịt không xây xước nhưng đau thấu tâm gan phế phổi; còn có người thoạt nhìn máu thịt tung tóe, song thực chất không có gì đáng lo… Lần này bệ hạ dùng kiểu nào?”
Hoàng đế ngoái đầu cười nói: “Đúng là không gì lừa được A Hằng. Lúc nãy nghe Chữ lão bẩm báo là trẫm đã có ý này, một mũi tên trúng hai đích. Lão Tam đề nghị đánh hai gậy tỏ vẻ là xong, nhưng trẫm cảm thấy vẫn cần phải đổ máu, phải bị thương nặng. Thứ nhất là chặn được miệng Ngự Sử đài, thứ hai là… Ha ha ha ha…”
Hoàng hậu ôm trán, “Con cái cãi nhau, đáng nhẽ chúng ta phải khuyên giải an ủi mới đúng, đâu thể đổ dầu vào lửa như vậy.”
Hoàng đế nghiêm túc nói: “Thần Am không được nói thẳng như vậy.”
Việt Phi giễu cợt: “Tử Thịnh đâu ngu, dù hiện tại chưa biết, nhưng đợi đến lúc hành hình xong thì cậu ta cũng có thể phát hiện thương tích có chỗ bất thường.”
“Tử Thịnh ấy, không có gì giấu nổi nó.” Hoàng đế nói, “Lừa đứa khác là đủ. Thần Am, nàng phải nhớ không được nói cho Thiếu Thương biết!” Tuy Hoàng hậu mềm lòng song rất biết giữ chữ tín, đã hứa không để Thiếu Thương biết mình có thể về nhà sau thọ yến, Hoàng hậu thật sự đợi thọ yến qua đi mới nói.
Hoàng hậu tức tối quay người đi.
Hoàng đế xáp đến khung cửa, không biết thấy gì mà lại nghiêm mặt: “Sầm An Tri, bảo người giữ Thiếu Thương lỏng tay ra, cho Thiếu Thương lại gần Tử Thịnh chút nữa, cách hai ba thước là đủ. Để nó nhìn rõ nhưng không được tới gần. Để thấy Tử Thịnh bị đánh máu thịt bầy nhầy, mồ hôi nhễ nhại nhưng nó không làm được gì, bó tay chịu trói, như thế trong lòng mới khó chịu gấp đôi…”
Sầm An Tri cười khổ lĩnh mệnh.
“Bệ hạ!” Hoàng hậu nhịn không nổi, vẻ mặt tức giận.
Hoàng đế ngoái đầu lại, vui vẻ thở dài: “Thần Am chớ giận, mai này khi chúng nó con cái đông đủ, sum vầy đoàn tụ thì sẽ cảm kích trưởng bối chúng ta.”
Nói đoạn, ông quay người lại hăm hở xem tiếp.
Hoàng hậu không nói nên lời, nín một bụng tức, chợt nói với Việt Phi: “Muội muội.”
Việt Phi rùng mình khó hiểu: “… Mời nương nương nói.”
“Muội muội và bệ hạ là thanh mai trúc mã, dám hỏi rốt cuộc ngày trước muội muội vừa ý bệ hạ điểm nào?”
Việt Phi nhìn Hoàng đế đang thò cổ ra ngoài cửa sổ xem trò vui, im lặng một lúc rất lâu mới nói: “Năm ấy, bệ hạ có tiếng là mỹ nam số một huyện Phong.”
Bây giờ bà rất muốn thú nhận ngày xưa bản thân còn trẻ nông cạn, mê mẩn sắc đẹp.