Trình mẫu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn con dâu đi ra cửa, còn đem cửa và cửa sổ đóng chặt. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Trình gia, than lửa trong chậu đồng mạ vàng đầu gà thân rắn phát ra tiếng nứt nhẹ.
Trình Thủy thả lỏng hai cánh tay căng cứng, khom người đỡ Trình mẫu dậy ngồi lên hồ sàng, đổi lại thanh âm lạnh lẽo cứng rắn vừa nãy, ôn nhu nói: "A mẫu, người đã mười năm không thấy hài nhi, người nhìn xem hài nhi có gì thay đổi không."
Câu này vừa nói ra ngữ khí nhu hòa cũng được bảy tám phần mà Tiêu phu nhân dạy, hắn tự cảm thấy cực kỳ vừa phải.
Trình mẫu nghe xong lời này, nước mắt lập tức rơi như mưa, bàn tay run rẩy xoa lên khuôn mặt thô ráp gió sương của nhi tử, vừa đau lòng vừa tức giận: "Ngươi. . . ngươi. . . đồ không có lương tâm!"
Nhìn bên tóc mai nhi tử đã nhiễm sắc sương, lúc đi vẫn còn là thiếu niên đôi mươi sang sảng, trở về đã là tướng quân trung niên uy nghiêm xa lạ; tức thì giọng đầy quan tâm hỏi những ngày này có tốt không, có bị thương ở đâu không, trong lúc nhất thời mẫu tử hai người đã nói rất nhiều, nhưng chưa hỏi được vài câu, Trình mẫu lại nhịn không được bắt đầu oán trách.
"Ngươi là nhi tử đầu lòng của a mẫu, là thịt từ trên người a mẫu rơi xuống, sao a mẫu có thể không thương nhớ ngươi! Nhưng tâm can ngươi tất cả đều dành cho thê tử, không lưu lại một phần cho bà lão này!" Trình mẫu càng nghĩ càng thương tâm, "Mười năm nay ngươi tổng cộng đưa về vài tấm thẻ tre, không phải nhớ nhung tứ nương tử thì chính là mấy lời như lọt vào sương mù ta nghe không hiểu, ngươi. . . ngươi có biết ta trải qua thế nào không. . ."
Trình Thủy nhếch miệng cười một tiếng: "Ta thật ra rất muốn viết cho a mẫu vài câu, nhưng a mẫu cũng đâu có biết chữ." Nói đến đây, sắc mặt trầm xuống, "Ta không muốn để Cát thị đọc thư ta viết cho a mẫu."
Trình mẫu vừa lau nước mắt vừa nói: "Sao ngươi cứ chướng mắt nàng như vậy? Không phải là do... cái tên đó chứ?"
Trình Thủy trầm giọng nói: "Xúc nhi chưa đến hai tuổi đã không còn nữa, nàng ngược lại rất tốt, mới sinh hạ nhị nương tử lập tức đặt tên là Sước, tối ngày gọi 'Sước nhi, Sước nhi', ta sao có thể bình tâm."
Việc này Trình mẫu biết, Xúc Sước đồng âm, Cát thị ngu xuẩn, cho là nam nhân thì tất nhiên coi trọng nhi tử (thực ra Trình mẫu vốn cũng nghĩ như vậy), vốn chỉ vì đâm chọc trái tim Tiêu phu nhân, ai ngờ thực ra thương tâm nhất lại là Trình Thủy.
Nữ hài nhỏ bé kia phấn điêu ngọc trác, vừa giống Tiêu phu nhân xinh đẹp mắt sáng, lại giống Trình Thủy mày rậm trán cao, khi đó Trình Thủy mới làm cha, thực sự là âu yếm không biết làm thế nào cho phải, Tiêu phu nhân sau khi sinh thân thể yếu ớt, trong nhà lại không có nhiều vú già, Trình Thủy vừa rảnh một cái liền đem tã lót buộc chặt vào ngực mình ra ngoài đi lại. Nhưng khi đó chính là thời điểm Trình gia gian nan nhất, thường ngày chỉ đủ no ấm, nói gì đến các loại đồ tẩm bổ, rất nhiều chuyện đều không chú ý tới, ai ——
Trình mẫu tính tình lơ đễnh, chuyện cách rất nhiều năm mới dần dần nhìn ra trong lòng nhi tử có nỗi khổ riêng, có điều suy nghĩ lại một chút, người thông minh như Tiêu phu nhân vậy mà lại không nói gì, cố ý để Cát thị gây ra đại họa cũng không biết chừng, có thể thấy được nữ tử này sức chịu đựng lợi hại đến nhường nào.
"Ta và đệ phụ ngươi đã nói rồi, cái tên kia là ý của Cát thái công, không thể làm trái lời trưởng bối." Trình mẫu không nhịn được thay Cát thị nói một câu, mặc dù cũng không thích con dâu này, nhưng hôn sự là do nàng làm chủ.
Trình Thủy hừ lạnh một tiếng: "Nàng ta cũng chỉ có thể đem lão phụ tới che chắn thôi, nếu không phải Cát thái công trung hậu thành thật, năm đó đối với ta có nhiều tương trợ, ta đã sớm để nhị đệ hưu nàng ta rồi!"
"Hừ, loại phụ nhân này, thường ngày cố tình gây chuyện, xúi giục lắm mồm, hận không thể để cả nhà không được yên bình, trong lòng nàng liền vui sướng, một gia đình êm đẹp lại dạy ra được loại người quấy rối phá hoại này!" Trình Thủy càng nghĩ càng giận, "Mấy ngày trước ta đến gặp nhị đệ, cả người dáng vẻ già nua, mặc kệ mọi thứ, giống như một lão hủ..."
Trình mẫu chen miệng nói: "Nhị lang vốn cũng không thích nói chuyện, hắn khi còn bé..."
Trình Thủy ngắt lời, nói: "Không thích nói chuyện cũng không phải âm u đầy tử khí! Hắn khi còn bé dù kiệm lời, nhưng cũng đi leo cây bắn chim, thời điểm ta khởi sự hắn cũng đi theo khắp nơi giao thiệp, có chỗ nào thua kém người bên ngoài?!" Cái gọi là huynh trưởng như cha, mấy đệ muội giống như hài tử Trình Thủy, mình có thể mắng, nhưng chưa bao giờ xem nhẹ người nhà.
Khởi sự: phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang
Đệ muội: đệ đệ và muội muội
"Lấy một thê tử ủ rũ lắm điều, ngày ngày chỉ vào mũi hắn quở trách cái này không được cái kia không thành, nhị đệ còn có thể làm được chuyện gì?!" Trình Thủy một chưởng vỗ lên bàn trà nhỏ bên cạnh hồ sàng, bàn trà kia phát ra tiếng kẽo kẹt, nhẹ giọng, "Lúc trước thực không nên ham Cát gia giàu có, làm hại nhị đệ!"
Trình mẫu nhìn bàn trà gỗ hoa văn hạc đen có chút lay động, đây là nàng dựa theo trong phòng Vạn lão phu nhân sát vách, gọi thợ thủ công làm một cái giống y như đúc. Vạn lão phu nhân mỗi lần vỗ bàn trà, Vạn tướng quân hán tử cao lớn như vậy cũng co lại thành một đoàn quỳ mọp trên mặt đất, không ngừng dập đầu khẩn cầu lão mẫu. Nàng từng thấy Vạn lão phu nhân nổi giận mấy lần, cực kỳ hâm mộ, nghĩ đến mình cũng có thể như thế với nhi tử thì thật tốt. Đáng tiếc, nàng còn chưa có cơ hội dùng bàn trà lấy một lần, bây giờ nhi tử ngược lại dùng đến rồi.
"Nói cho cùng cũng là a mẫu không phải, lúc trước ta còn đang do dự, nói muốn xem phẩm hạnh nương tử nhà Cát gia, thế nhưng a mẫu đã vội vàng đáp ứng!" Trình Thủy nhớ lại liền một bụng tức giận, lúc ấy bởi vì hắn cưới Tiêu phu nhân khiến lão mẫu không vui, thế nên cũng không dám can thiệp quá nhiều vào việc cưới xin với Cát gia.
Trình mẫu chột dạ, lại âm thầm thở dài —— trưởng tử là thiếu niên lão thành, tuổi còn nhỏ đã gánh vác gia kế, gần như là làm chủ gia đình, có chuyện gì khó xử mình trái lại đều đi hỏi quyết định của hắn, thế thì bảo nàng làm sao có thể vỗ bàn thể hiện uy phong.
"Ta biết a mẫu là vì muốn giúp cữu phụ, coi trọng của hồi môn của đệ phụ! Đệ phụ lại nghĩ rằng những thứ đó là do Nguyên Y dùng, hừ, Trình Thủy ta đỉnh thiên lập địa, cho dù cuộc sống không tốt cũng sẽ không đem của hồi môn của đệ phụ đi nuôi thê tử!" Trình Thủy quở trách một việc lại tiếp một việc, "Vì mặt mũi của Đổng gia nên ta chưa từng nói thẳng ra, vậy mà cữu phụ còn đắc ý!"
Vừa nhắc tới đệ đệ, Trình mẫu cũng cất cao thanh âm: "Chẳng lẽ phải nhìn cữu phụ ngươi một nhà chết đói mới được sao?!"
Hai mẹ con tính tình tướng mạo giống nhau, gầm lên cũng mạnh mẽ như nhau.
Trình Thủy lập tức không khách khí trả lời: "Ruộng nương như nhau, người ta có thể thu được mười đấu thóc, cữu phụ chỉ ba bốn đấu, từ trước đến nay việc đồng áng phải dựa vào chịu khó mới có thu hoạch tốt. Cữu phụ tự mình chọn nhẹ sợ nặng, không làm nhưng lại luôn muốn ăn những thứ tốt nhất, nếm qua một bữa rau dại lương thô đã tới tìm a mẫu khóc lóc, còn có mặt mũi đi trách người khác sao!"
Trình mẫu chật vật giải thích: "Cữu phụ ngươi từ nhỏ chưa từng lao động, thân thể lại yếu ớt, sao có thể..."
"Thiên hạ đại loạn, châu quận bên ngoài còn đổi con để lấy cái ăn, cữu phụ thì có gì quý giá đâu! Huynh muội chúng ta mấy tuổi thì làm việc?" Trình Thủy lạnh lùng nói, "A Tục lên núi đào rau dại lúc mới bốn năm tuổi, có một lần suýt nữa bị sói hoang tha đi, mười đầu ngón tay nứt nẻ không cái nào lành lặn, buổi tối còn phải học cầm kim, đau đến nỗi không ngủ được, trái lại không thấy a mẫu đau lòng!"
Từ trước đến nay gia cảnh khó khăn, chịu nhiều khổ cực nhất chắc chắn là trưởng tử trưởng nữ, Trình mẫu không thể biện hộ, trong lúc vội vàng túm được một chuyện: "Còn Tiêu Phượng thì sao! Hắn cũng ăn hết rồi không lao động, ngươi còn không phải một đường nuôi lớn hắn sao, còn lo cho hắn đọc sách cưới vợ!"
Trình Thủy cuống họng cũng kéo cao: "Lúc Tiêu gia xảy ra chuyện a Phượng mới mấy tuổi, còn nhỏ hơn lão tam, khi đó nhà ta chí ít cũng không bị đói, ngay cả lão tam ta cũng không nỡ sai bảo, còn có thể kêu a Phượng đi làm việc sao?! Nhưng cữu phụ bao nhiêu tuổi rồi, a Vĩnh ngoại đệ bao nhiêu tuổi rồi, hết ăn lại nằm, sợ là ngay cả cây giống hình thù thế nào cũng không biết!"
Trình mẫu oán hận nuốt xuống một hơi, nói: "Được, cái này đều thôi đi, vậy còn ngươi giúp Tiêu gia dựng lại thì sao! Tiêu gia lụi bại thành cái dạng gì rồi, đại trạch sớm đã bị tặc tử cho một mồi lửa thiêu rụi, ngươi còn muốn bắt đầu xây lại..."
"A mẫu không cần nói nữa!" Trình Thủy lưu loát ngắt lời, nói, "Nhất định lại là Cát thị nói với người, phụ nhân nhiều chuyện!"
Trình mẫu quay đầu đi không nhìn ánh mắt nhi tử. Trình Thủy khinh thường nói: "Ta không ngại nói với a mẫu, ta chẳng những giúp a Phượng xây lại đại trạch Tiêu gia, còn mua về không ít ruộng nương năm đó Tiêu gia bán đi để chống đỡ, phàm là lão bộc Tiêu gia trước đây nếu có thể tìm được cũng đều chuộc họ về!"
Trình mẫu tức đến hổn hển, chỉ vào nhi tử: "Ngươi, ngươi..."
Trình Thủy đắc ý nói: "Lúc trước Nguyên Y đã nói, nàng muốn gả cho một người có thể giúp nàng chấn hưng nam nhân Tiêu gia, làm trâu làm ngựa cũng được, nếu ta không thể, nàng đi gả cho người khác! Ta đã một hơi đáp ứng rồi." Nhớ tới thê tử năm đó gian khổ, Trình Thủy mặt lộ vẻ không đành lòng, thanh âm cũng mềm đi: "Nguyên Y đáng thương, đường đường là Tiêu gia tiểu thư, lại bị bức bách đến như vậy."
Trình mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ lên nắm đấm dùng sức đập một cái lên đầu vai nhi tử: "Ngươi cái đồ không nên thân, phụ nhân gả hai lần, cửa nát nhà tan, tài vật đều bán sạch mà ngươi còn yêu thích như vậy! Nàng không gả cho đồ đần như ngươi thì còn có thể gả cho ai?"
"Con chính là yêu thích!" Trình Thủy che lấy bả vai hơi đau, không thèm để ý chút nào nói "Lúc còn nhỏ ở đại trạch Tiêu gia, lần đầu nhìn thấy nàng con đã thích nàng rồi, ngoại trừ nàng con không muốn cưới ai hết, may mà thiên hạ đại loạn, nếu không con làm gì có cái vận may đấy!"
Đề tài vừa chuyển, hắn lại nói, "A mẫu cũng đừng nói như vậy, cho dù Tiêu gia lụi bại, nhưng lúc trước người muốn cưới Nguyên Y cũng không phải không có. Người coi nàng là a Tức sao, một lần hai lần lấy nhiều của hồi môn như vậy mới cho gả đi."
Nhắc đến con gái út, Trình mẫu cũng chán nản, chỉ có thể thở dài.
Trình Thủy nói tiếp: "Nguyên Y chính là nữ trung hào kiệt, nói lời giữ lời, những năm gần đây nàng đi theo con vượt gió vượt mưa, núi đao biển lửa, biết bao lần mạng con như ngàn cân treo sợi tóc, nhờ có Nguyên Y mới có thể chống đỡ được!"
"Vâng vâng vâng, trời tốt đất tốt, chỉ có thê tử nhà ngươi mới là tốt nhất!" Trình mẫu nổi giận nói, cho dù đã biết sự thực, nàng vẫn không thể chịu được sự kinh hãi này.
"Nguyên Y tất nhiên là tốt!" Trình Thủy lớn tiếng nói, "A mẫu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một chút, bây giờ mấy vị tướng quân hầu tước kiến công lập nghiệp, mười người thì có bảy người trước kia đều là cường hào vọng tộc trong thôn, không phải buôn bán có tiền thì chính là xuất thân thế gia, còn lại ba người cho dù xuất thân bần hàn, cũng đã sớm đầu phục bệ hạ lập được biết bao công lớn. Nhưng còn nhà ta thì sao?"
Trình mẫu trong lòng biết lời này không giả, Vạn gia sát vách vốn là một trong các đại gia tộc ở châu quận nơi đó, phụ thân đã mất của Vạn tướng quân để lại số tiền tài cùng ruộng nương đáng kể, đây chính là tiền vốn làm giàu của Vạn tướng quân.
"Khởi sự thì dựa vào cái gì, cần người cần tiền, coi như con có thể vung tay hô gọi triệu tập được vài binh sĩ, thế nhưng quân lương ở đâu, lương thảo ở đâu, các tướng sĩ bị thương tàn phế thì phải thu xếp trợ cấp đúng chứ, chẳng lẽ nhìn cô nhi quả phụ của bọn hắn cứ như vậy chết đói, không phải sẽ khiến người ta lạnh tâm sao? Nhà chúng ta trước kia chẳng qua cũng chỉ là một nông hộ có chút lương thực dư, biết lấy ở đâu ra!" Trình Thủy nhớ tới lúc trước gian khổ, thanh âm cũng tắc nghẽn, "Đánh hạ thành trại tuy có bắt được tù binh cùng phú hộ đóng góp, nhưng cũng không thể vơ vét đến hết, một khi thanh danh bị hủy, có khác gì bọn thổ phỉ cường đạo đâu?!"
"Hết lần này tới lần khác nông thôn chúng ta không có long khí, bệ hạ cũng được, mấy vị anh hùng đương thời rong ruổi thiên hạ cũng được, thế nhưng không có một người nào ở gần chúng ta." Trình Thủy cũng rất phiền muộn về vị trí địa lý của quê hương, hắn không phải người có dã tâm, lúc trước chẳng qua chỉ nghĩ nhanh chóng tìm một vị lão đại thích hợp để dựa vào, về sau dốc sức làm việc, mưu cầu một phần công danh là được. Rõ ràng quê nhà cũng núi thiêng nước biếc, nhưng tại sao lại chẳng có lấy một vị lão đại dẫn đầu.
"Từ khi lệ đế soán vị, quần hùng thiên hạ khắp nơi đều muốn khởi nghĩa, đến khi con kết giao với Vạn tướng quân, ngắn ngủi gần mười năm, biết bao đội ngũ kéo cờ khởi nghĩa đều bị tiêu diệt vô thanh vô tức, hôm qua còn đang uống rượu ăn thịt, phu nhân mỹ mạo vờn quanh, hôm nay đầu lâu đã treo dưới cổng thành hoặc trên cột cờ. Vợ con lớn bé nếu không phải bị vứt bỏ trong chiến loạn thì chính là chết oan chết uổng. Nguyên Y nói với con, chúng ta không thể học theo hành vi của bọn đạo phỉ, chỉ cầu niềm vui trong chốc lát, rắc rối lớn sẽ có biện pháp nhỏ."
Trình Thủy đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, giọng càng thêm lớn: "Lúc ấy có được một xu một hào đều phải cẩn thận tính toán chi tiêu, phải sửa chữa binh giới tường thành, phải chăm sóc bệnh binh, còn phải khắp nơi chiêu mộ người tài! Nhà ta cũng chẳng có danh vọng lớn, anh hùng hào kiệt dựa vào cái gì mà tìm tới đây, không phải chính là vì cái danh nhân nghĩa thương dân thương lính như con sao?! Nguyên Y không nỡ ăn không nỡ mặc, ngay cả lụa là gấm vóc được giao nộp tới cũng đều mang đi đổi lấy lương thảo. Nếu không phải như vậy, Xúc nhi. . . Xúc nhi cũng sẽ không. . ."
Nghĩ tới trưởng nữ, giọng Trình Thủy không khỏi nghẹn lại: "Cứ như vậy, một bên chống đỡ đạo phỉ cùng tàn binh bên ngoài cướp bóc, một bên trấn an trong thôn, mấy gia tộc quyền thế cùng bách tính quận huyện xung quanh cũng chịu chấp nhận cái danh này của con, con mới dần dần gây dựng được căn cơ, không đến mức chết dưới tay đạo phỉ. A mẫu luôn cảm thấy con có tiền, không chịu lấy ra cho a mẫu chi tiêu, lại không biết rằng con cũng rất khó khăn!"
Trình mẫu thực ra không phải quá yêu tiền tài, chẳng qua là thấy sau khi Tiêu phu nhân vào cửa, cái gì nhi tử cũng đều giao cho Tiêu phu nhân quản lý nên sinh lòng ghen tỵ mà thôi. Trước đó nàng đã nghe qua những lý do này, nhưng luôn cảm thấy nhi tử đang thoái thác, đem tiền cho con dâu vui vẻ như vậy, cho lão nương thì lại một mực từ chối, khiến nàng càng ngày càng tức giận. Lúc này thấy nhi tử mắt ứa lệ, cũng tin tới chín phần. Trình mẫu ngập ngừng nói: "Về sau không phải cũng có mấy vị tướng quân có danh vọng đến chiêu mộ ngươi sao?"
"Chiêu mộ?! Hừ, kẻ chết thay mà thôi!" Trình Thủy thanh âm lạnh lùng nói, "Trước khi gặp được Vạn tướng quân, con đã bao nhiêu lần chịu thua thiệt. Mấy đại tướng quân nghe thì có vẻ tiếng tăm kia, biết con xuất thân hàn vi đều không để con vào mắt. Tốt một chút thì còn cầm vàng bạc châu báu tới nói 'Mời quân cùng bàn đại sự', khinh thường một chút thì miệng chỉ đầy lời nói suông, một thạch lương thảo cũng không có đã muốn con qua nhận mệnh làm việc!"
Trình Thủy trừng mắt nhìn Trình mẫu nói: "May mà Nguyên Y tỉnh táo, vẫn luôn đề phòng. Nàng nói với con 'Xông pha chiến đấu thì dễ, lương thần chọn chủ mới khó', nhất định không thể tuỳ tiện phó thác người nhà. Vậy nên mới đem a mẫu mọi người trước sau đều giấu ở trong thôn, nếu như không ổn, con cùng Nguyên Y lập tức có thể khinh kỵ thoát thân mà đi. Cứ như vậy, a mẫu còn cả ngày oán trách con 'Chỉ đem Nguyên Y ở bên cạnh hưởng phúc, lại để phụ mẫu huynh đệ ở nông thôn chịu khổ'! Sau này kết giao với Vạn tướng quân, con còn không phải ra roi thúc ngựa đem mọi người từ trong thôn đưa đến đây sao!"
Trình mẫu da mặt dày như vậy cuối cùng cũng hiện lên chút đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Khó trách những năm này đại lang vẫn luôn bố trí một nhà chúng ta ở bên cạnh Vạn gia."
"Nguyên Y ánh mắt tinh tường, mấy chuyện trước mắt như 'Đại tướng quân dẹp tặc', nàng không tới mấy ngày đã có thể suy xét rõ ràng, nếu không phải là loại mắt to tâm rỗng không có bản lĩnh, thì chính là hạng tâm ngoan thủ lạt không xem tướng lĩnh dưới trướng là người. Chỉ có Vạn tướng quân, dù tài năng chưa hẳn là người giỏi nhất đương thời, nhưng khẳng khái dũng cảm, nhân hậu độ lượng, con dốc lòng giúp sức, hai lực ghép thành một khối, luôn có thể mở ra một con đường sống trong thời loạn thế này. Nếu không phải như vậy, biết khi nào mới đợi được đến ngày quy phục bệ hạ."
Nói đến chỗ tốt của thê tử, Trình Thủy thật sự là khí thế cũng lên lý lẽ cũng đạt: "Vạn gia là gia tộc quyền thế nhất huyện Tùy, không tính bộ khúc của Vạn tướng quân, Vạn lão phu nhân cũng có riêng hơn trăm gia tướng bảo vệ, bọn phỉ đồ đạo tặc bình thường không tới gần được, bảo vệ nữ quyến là đủ rồi. Nguyên Y khuyên con, nếu đã cùng Vạn tướng quân kết làm huynh đệ thì không ngại đem người nhà phó thác, vừa có thể đảm bảo bình an, lại có thể bày tỏ thành ý, vẹn cả đôi đường."
Nói tới đây, Trình Thủy dừng một chút, bình tĩnh nhìn Trình mẫu, nói: "Trình gia có thể có ngày hôm nay, công của Nguyên Y là lớn nhất, ngày đó ta ở trong quân trướng đã hạ