Tới gần lúc tan tầm, Ninh Tiểu Thuần ngồi trong văn phòng, nghĩ Lục Tử Hiên không biết đã chờ dưới lầu chưa. Mấy ngày nay không hiểu sao, ngày nào Lục Tử Hiên cũng có mặt đúng giờ, đón cô về. Thành ra, đồng nghiệp quen biết đều biết Ninh Tiểu Thuần cô có một bạn trai hiếu thảo.
Hôm nay, cô gặp Cố Minh Vũ ở hành lang, trước kia cả hai chỉ gật đầu chào nhau, chưa hề nói với nhau câu nào. Nhưng hôm nay cô lại nói với anh ta vài câu, cô lén lộ ra chuyện Lạc Hi Hi thường xuyên đến tìm Cung Triệt, muốn cổ vũ Cố Minh Vũ. Anh ta và Lạc Hi Hi thật xứng đôi. Từ sau lần nói chuyện với Lạc Hi Hi xong, lúc cô gặp Cố Minh Vũ, bao giờ cũng nhìn mấy lần. Sau khi Cố Minh Vũ nghe cô nói, nhíu nhíu mày, không nói gì rồi đi.
Ninh Tiểu Thuần nhớ quan hệ rối rắm của ba người họ tự nhiên sụt sùi vài tiếng, thật ra cô là chó chê mèo lắm lông, quan hệ giữa cô-Lục Tử Hiên-Cung Triệt cũng làm cô đau đầu không ít.
Tiếng chuông đồng hồ trên tường phát ra điệu nhạc báo giờ, Ninh Tiểu Thuần cầm túi xách đứng lên, cô đi làm rất đúng giờ cũng ra về rất đúng giờ. Cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Cung Triệt đi tới, hỏi: "Phải về sao?"
"Vâng." Ninh Tiểu Thuần ngượng nghịu đáp. Bị Boss lớn bắt quả tang cô canh giờ về, nên hơi chột dạ.
"Cùng về đi, tôi có việc muốn nói với em." Cung Triệt đi trước vào thang máy, Ninh Tiểu Thuần đành phải đuổi theo. Cung Triệt lấy một phần tài liệu trong cặp, mở ra chỉ Ninh Tiểu Thuần: "Tài liệu này là của lụa Thịnh gia, trong đây có chi tiết nhỏ cần sửa chữa. Em đem về nhà xem, chỉnh lý một tí, sau đó giao cho Hồ tổng."
"Sửa chỗ này phải không ạ?" Ninh Tiểu Thuần kề sát anh, chỉ vào chỗ nào đó hỏi.
"Ừ, viết chi tiết yêu cầu hạng mục lại, còn một ít thời gian để sửa, em xem chỗ này..." Cung Triệt vì cao hơn Ninh Tiểu Thuần nên hạ thấp tài liệu xuống, khẽ nghiêng người, để cô thuận tiện xem.
Người Cung Triệt có mùi bạc hà man mát, thoảng vào mũi Ninh Tiểu Thuần, ừ, rất dễ ngửi. Cung Triệt cúi đầu, vài lọn tóc rơi xuống, cọ vào mặt cô. Hơi thở anh ấm áp toả chung quanh cô, làm tim cô đập rộn ràng. Cô hít thở thật sâu, định thần lại.
Chỉ chốc lát sau, thang máy đã đến dưới lầu, cửa thang máy mở ra, hai người vừa đi vừa nói. Khoảng cách giữa hai người rất gần, thoạt nhìn rất thân mật, dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.
"Tiểu Thuần." Lục Tử Hiên từ salon ở đại sảnh đứng lên, ngoắc Ninh Tiểu Thuần.
Một giọt mồ hôi từ trán Ninh Tiểu Thuần len lén chảy xuống, cô quên Lục Tử Hiên chờ cô dưới này, cô nhanh chóng bước sang phải mấy bước, tạo khoảng cách giữa cô và Cung Triệt. Cung Triệt thoáng cau mày, đôi mắt hiện chút không vui.
Lục Tử Hiên bước nhanh đến, gặp Cung Triệt, nhếch miệng cười, cung kính nói: "Anh đây là Cung tổng phải không?"
Ninh Tiểu Thuần bước lên, hơi nghiêng người chắn trước mặt Cung Triệt, gật đầu với Lục Tử Hiên, sau đó xoay đầu nói với Cung Triệt: "Tổng giám đốc, tài liệu để tôi về nhà xem." Nói xong định kéo Lục Tử Hiên đi. Ai ngờ Lục Tử Hiên lấn lên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, lấy lòng: "Ngưỡng mộ danh tiếng Cung tổng đã lâu, lần này được gặp quả là dáng vẻ phi phàm. Tôi là Lục Tử Hiên, xin chỉ bảo nhiều hơn." Hắn cung kính đưa danh thiếp.
Cung Triệt nhìn hắn, tiếp nhận. Lục Tử Hiên nói tiếp: "Tôi là bạn trai Ninh Tiểu Thuần, cám ơn đồng nghiệp ở Hoàn Nghệ đã quan tâm cô ấy."
Ninh Tiểu Thuần lúng túng ôm chặt xấp tài liệu vào lòng, nhìn động tác của hai người.
"Hoàn Nghệ luôn đối xử tử tế với nhân viên, xin anh Lục yên tâm." Cung Triệt nhàn nhã nói.
Ninh Tiểu Thuần tiến lên giữ chặt Lục Tử Hiên, nói với Cung Triệt: "Cung tổng, chúng không không quấy rầy anh nữa, xin đi trước."
Cung Triệt sâu xa liếc nhìn họ, gật đầu, "Ừ, chào cô."
Ninh Tiểu Thuần dắt Lục Tử Hiên đi ra, ngồi vào trong xe. Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa nói: "Thì ra em rất quen với Cung tổng?"
"Không phải, chỉ là bố trí công việc thôi. Phải nghe tổng giám đốc giao việc." Ninh Tiểu Thuần vội vàng giải thích, không muốn hắn lại suy nghĩ kỳ quái.
Lục Tử Hiên nhìn thoáng cao ốc Hoàn Nghệ đang lùi nhanh phía sau, mắt loé sáng, khoé miệng nhếch lên.
Trên đường đi, Lục Tử Hiên nhận được điện thoại, nói phòng làm việc có việc gấp, call hắn lập tức quay về. Hắn vội vàng chở Ninh Tiểu Thuần về nhà trọ rồi vòng xe đi.
Ninh Tiểu Thuần về đến nhà, gọi đồ ăn ở ngoài, rồi đi tắm. Cô mặc đồ bộ đi ra, vừa ăn hộp cơm mới được giao tới vừa xem tài liệu. Chuông cửa đột nhiên vang lên, từ mắt mèo nhìn ra, thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Cung Triệt mới gặp cách đây không lâu.
Cô mau chóng để anh vào nhà, may mà Lục Tử Hiên vội đi, bằng không đụng mặt Cung Triệt không biết thế nào? Nghĩ vậy, cô lại toát mồ hôi.
Cung Triệt ngồi xuống salon, lấy vật gì đó ném lên bàn, hỏi: "Lục Tử Hiên là chủ của phòng làm việc CoolColors Visual à?"
Ninh Tiểu Thuần dè dặt nhìn qua, trên bàn là danh thiếp của Lục Tử Hiên đưa cho Cung Triệt lúc nãy, cô gật gật đầu, nghi hoặc nhìn anh.
"CoolColors Visual là nhóm mới nổi gần đây, có tiềm năng không tệ, nhưng có điều, cần khôn ngoan..." Cung Triệt trầm ngâm. nguồn TruyenFull.vn
"Là ý gì?" Ninh Tiểu Thuần vẫn không hiểu.
"Gần đây Hoàn Nghệ có được quyền tiêu thụ phía Nam của lụa Thịnh gia, chuẩn bị tìm một tập thể chuyên nghiệp xuất sắc hợp tác tiến hành tìm cách tuyên truyền. Hoàn Nghệ định tổ chức đấu thầu, CoolColors cũng có tham gia, nếu nhận được thầu, với CoolColors mà nói là thời cơ khá tốt..."
Lờ mờ có gì đó dấy lên, đầu óc Ninh Tiểu Thuần hỗn loạn, không cách nào làm rõ.
Cung Triệt liếc qua nhìn cô gái ngốc một cái, không nói gì nữa, nới cravat, vào phòng tắm. Trước khi vào phòng tắm, thả lại một câu: "Anh gọi đồ ăn ở ngoài rồi, em nhận giùm anh."
Ninh Tiểu Thuần đảo mắt trợn trắng, sai khiến người ta không phải thế này đấy chứ.
Lời vừa nãy Cung Triệt nói là có ý gì, phòng làm việc CoolColors Visual của Lục Tử Hiên có thể đấu thầu thành công đương nhiên là tốt, có điều sẽ có không ít công ty cũng đấu thầu, nên cạnh tranh rất dữ dội. Ninh Tiểu Thuần trầm tư ngồi trên salon, khoảng thời gian này Lục Tử Hiên siêng năng đón cô, hỏi cô về Hoàn Nghệ, hôm nay dáng vẻ thấy Cung Triệt còn rất nhiệt tình, chả lẽ...
Chuông cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Đồ ăn Cung Triệt gọi đưa đến, wow, nhiều món quá. Người có tiền có khác.
Quên đi, ý nghĩ loạn xạ quá, cô mệt chết, không nghĩ đến nữa. Đi tới đâu hay tới đó vậy.