“Hắc! Cái bọn đồng phục đen này định làm trò gì? Cả đám không có việc gì hay sao mà kéo nhau đến hangar? Ê nhìn kìa, bọn chúng đến MN- làm trò gì thế kia? Từ lâu rồi có đứa nào mó tay đến nó đâu, sao hôm nay lại nổi hứng lên thế?” Một thợ máy đang bận rộn quanh chiếc Nữ Yêu thấy cả đám phi công nhốn nháo đi vào hangar ngạc nhiên quay sang hỏi bạn.
“Đừng nhiều chuyện, làm cho xong việc của mày đi!” Bạn anh ta đến mắt cũng không thèm động, nói. “Bọn họ đều là sĩ quan, mấy lên lính hậu cần quèn bọn ta có thể quản chuyện của bọn họ sao? Mày điều chỉnh máy dẫn khí quang sang trái một độ, bọn ta thử lại lần nữa.”
“OK!”
Lúc thượng úy Văn Tư Sâm đi vào hangar thì đám thủ hạ của anh ta đã xúm xít quanh cỗ máy mô phỏng, liếc nhìn thượng úy nhận ra bên ngoài vỏ máy đèn đỏ, trắng không ngừng nhấp nháy, chứng tỏ nó đang ở trạng thái làm việc, thượng úy đoán chừng có thể đúng như thượng úy Alex nói, chú nhóc Thụy Sâm đang bận rộn trong đó, nhớ lại bộ mặt nhăn nhó của Alex, anh ta không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn.
“Thế nào hả Gill? Thằng nhóc đó bây giờ vẫn đang luyện tập mê cung à? Đến cấp mấy rồi?” Thượng úy đi đến bên cỗ máy, hỏi anh chàng phi công đang xem dữ liệu ở bộ điều khiển trung tâm.
“A, đội trưởng, cậu ta không tập mê cung mà đã sang khoa mục huấn luyện thứ hai- xạ kích.” Nhìn qua dữ liệu hiển thị kết quả, Gill giật mình nói. “Thật không ngờ, thành tích xạ kích của cậu ta không tồi, ở độ khó này thành tích tốt nhất của em mới có điểm, cậu ta hiện tại đã quá điểm rồi.”
“Cũng không đáng ngạc nhiên, kỹ thuật bắn súng của hắn không tồi, xạ kích tốt cũng không có gì là lạ.” Thượng úy nói với vẻ đương nhiên. “Có lẽ để hắn ở đại đội thợ máy là hơi lãng phí, lẽ ra hắn có thể làm một pháo thủ trên chiến hạm, có điều hiện nay nên quan tâm đến thành tích qua mê cung của hắn.”
“Chờ một chút, đội trưởng, a, hôm nay cậu ta không huấn luyện hạng mục này, cần phải xem nhật ký mấy ngày trước.” Gill nhấn mấy nút trên bộ điều khiển trung tâm, sau đó một loạt dữ liệu xuất hiên trên màn hình.
Gill không dám tin vào mắt mình, anh ta dụi dụi mắt, những người đứng bên cạnh cũng há mồm trợn mắt đầy kinh ngạc. Xác định mình không nhìn nhầm , Gill cáu kỉnh đập mạnh vào thân máy, nhấn lại một loạt các nút để gọi lại dữ liệu.
“Thế nào rồi? Gill!” Thượng úy đứng bên ngoài đám người, cách hơi xa một chút nên không đọc được dữ liệu trên màn hình.
“Chờ một chút, đội trưởng, cái máy này có vấn đề.” Gill vừa điều khiển vừa trả lời, nhưng đến khi số liệu hiển thị trên màn hình vẫn giống hệt lần trước, lập tức anh ta không nói nên lời.
“Rút cục là có chuyện gì?” Thượng úy cũng cảm thấy không ổn.
“Đội… đội trưởng, em thấy nếu không phải anh em đều loạn thị tập thể thì cái máy này hỏng rồi, xếp lại đây mà xem.” Một phi công khác rời khỏi vị trí bên cạnh bàn điều khiển nhường chỗ cho chỉ huy, ấp a ấp úng nói.
“Không thể như thế được!” Thượng úy chỉ nhìn một cái lập tức gào lên.
“Em cũng thấy là không đúng, đội trưởng, con bà nó chứ, hắn không chỉ thông qua cấp bốn mà cả cấp sáu cũng thông qua luôn, hơn nữa chỉ dùng có bảy phút bốn mươi giây, so với em còn nhanh hơn, so với đội trưởng cũng chỉ chậm hơn có hơn hai mươi giây.” Gill lầm bẩm. “Có thể như thế sao? Đánh chết em cũng không tin, nhất định bộ xử lý trung tâm có vấn đề rồi, nhưng em tìm mãi mà cũng không phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.”
“Cắt ngang huấn luyện, lôi thằng nhóc đó ra ngoài hỏi xem.” Thương úy vừa cáu vừa sợ, cẩn thận liếc nhìn về sau một cái, không ngờ thượng úy Alex lại không có trong hangar, không hiểu là bận chuyện gì, điều này khiến anh ta đỡ lo hơn một chút.
Đang chìm trong cảm giác khoan khoái nhìn từng mục tiêu một lần lượt bị mình phá hủy, Thụy Sâm chợt thấy hình ảnh trước bắt đột nhiên biến mất, màn hình đen ngòm, đang lúc kinh ngạc không biết làm sao, cửa khoang huấn luyện đột nhiên mở ra, trước mắt Thụy Sâm là cả đám người với đủ các loại tình cảm trên nét mặt, ngạc nhiên có, kinh dị có, phẫn nộ có, nghi hoặc có… Chỉ có điểm chung duy nhất là họ đều mặc sắc phục đen.
“Thượng… thượng úy khỏe!” Thụy Sâm bắp bắp nói, cậu nhanh chóng nhận ra khuôn mặt trước mặt, chính là vị thượng úy lần trước đã đưa cậu dạo một vòng bằng chiến đấu cơ.
Thụy Sâm xúc động đưa tay lên chào, có điều cậu quên mất tay phải còn đang cầm cần điều khiển, trong lúc vội vã cậu đưa tay trái lên ngang mắt, rất nhanh Thụy Sâm phát hiện ra sai lầm của mình, tuy nhiên có vẻ vị thượng úy tốt bụng này không thèm chú ý đến điều đó.
“Thụy Sâm Nepali Gore, trả lời tôi, có phải cậu chưa từng qua khoa mục huấn luyện Mê cung? Có phải cậu nhảy thẳng qua bài này đến thẳng khoa mục thứ hai vì thấy nó hấp dẫn hơn?” Thượng úy dầy khát vọng hỏi liên tiếp một tràng, anh ta mong sao nghe thấy “thằng nhóc dễ thương” này đáp: “Báo cáo! Đúng vậy!”
Thụy Sâm ngạc nhiên nhìn thượng úy, sau đó kiêu hãnh ưỡn ngục trả lời rõ to: “Báo cáo! Không ạ! Tôi đã thông qua khoa mục huấn luyện đầu tiên ở tất cả các cấp độ.”
Thượng úy chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm, suýt nữa thì ngã lăn ra, cũng may còn chút ý chí chống đỡ, thượng úy dùng cả hai tay nắm lấy khoang mô hình huấn luyện để giữ cơ thể khỏi run.
“Bình tĩnh, ta phải thật bình tĩnh. Không chừng là thằng nhóc nói xạo, mê cung cấp sáu làm sao qua dễ thế được?” Thượng úy cố lấy lại tinh thần, ngẫm nghĩ một lúc anh quyết định không tin lời Thụy Sâm, quên bằng cả lời đã cá cược với thượng úy Alex về việc Thụy Sâm không qua nổi cấp bốn, thậm chí thượng uýu còn quên luôn cả cuộc cá độ, chỉ một suy nghĩ chế ngự trong đầu anh, nhất định phải chứng minh thằng nhóc nói xạo, chỉ cần một câu nói xạo, những thứ còn lại không chừng cũng là ba xạo nốt.
“Cậu quay trở lại hạng mục huấn luyện Mê cung, chọn cấp sáu, tôi muốn xem xem có phải cậu đã thực sự thông qua không!”
“Xếp, ngài định hướng dẫn tôi?” Thụy Sâm cảm thấy kinh ngạc vì may mắn của mình, không ngờ lại được xếp chiếu cố như thế. Cậu hồn nhiên không biết rằng, vị thượng úy tốt bụng này thậm chí đến giết cậu cũng chợt nghĩ tới.
“Đừng nhiếu lời! Nhanh lên” Thượng úy có vẻ chờ không nổi nữa.
“Báo cáo! Rõ! Chỉ huy!” Thấy thượng úy có vẻ cáu, Thụy Sâm không dám nhiều lời, cậu nhanh chóng đóng cửa khoang huấn luyện, chọn lựa mê cung với độ khó cấp sáu rồi bắt đầu bay.
Thượng úy đứng trước màn hình trung tâm nhìn bốn, năm phút liền, sắc mặt tái mét, trong mấy phút ngắn ngủi ấy, Thụy Sâm không một lần đâm vào chướng ngại vật theo mong ước của anh ta, không những thế xuyên qua các chướng ngại vật với tốc độ cực nhanh, tuy hiện nay bài bay chưa kết thúc, nhưng xem ra thì việc đạt được cấp sáu không hề là khoác lác, thậm chí thành tích ánh chừng là khá tốt, so với bản thân thượng úy cũng không kém bao nhiêu. Thượng úy không nhịn được giơ hai tay lên kêu trời, chẳng lẽ ông trời mù rồi hay sao, một tên lính hậu cần, chưa từng qua huấn luyện phi công có hệ thống, không những thế còn là loại say máy bay say lên say xuống, sao lại cho hắn đem cái khoa mục huấn luyện cấp sáu được coi là lằn ranh sinh tử đối với các phi công qua như đi chợ thế này?
“Ông trời ơi! Cho con chết luôn đi cho xong!” Thượng úy nghĩ đến lát nữa khi Alex biết kết quả, mặt hắn lại chẳng vênh lên như cái bánh đa? Còn bản thân, nhớ lại lời cá độ trồng cây chuối đi ba vòng quanh câu lạc bộ, nhìn anh em xung quanh đầy ánh mắt đồng tình và thương hai, thượng úy thậm chí muốn mở béng cửa khu cách ly lao phứt ra ngoài khoảng không vũ trụ cho rồi, sau nay làm sao còn dám ngẩm mặt lên nhìn người khác nữa đây.
“Đây! Tư Sâm, đây là rượu thắng cuộc, hôm nay kể như ta xui xẻo!” Đang lúc nghĩ miên man, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, thượng úy lập tức run bắn từ đầu đến chân.
Từ từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại đội trưởng Alex đang đứng sau lưng, tay cầm một chai rượu, đến chậm như vậy chắc là đi lấy rượu rồi. Thượng úy đột nhiên sáng mắt lên, vồ lấy chai rượu, cuống quít mở nắp, đưa lên miệng tu ừng ực. Con bà nó, có chết làm con ma no cũng thích.
Thượng úy Alex ngán ngẩm nhìn Văn Tư Sâm, sao thằng cha này có vẻ ba năm chưa uống rượu thế kia? Theo tính cách của hắn thì đáng nhẽ hắn sẽ từ từ thưởng thức, nhâm nhi một hồi, vừa uống vừa nói kháy mình mới đúng, còn cả đám phi công kia nữa, không ai dành uống rượu, không phải lúc trước đứa nào cũng hăm hăm hở hở sao? Bây giờ nghệt mặt ra nhìn Tư Sâm nốc ừng ựng, lại còn có vẻ, ừm, xấu hổ mới lại chứ?
“Tinh… tinh… tinh…” Mấy tiếng chuông thánh thót phát ra từ bàn điều khiển khiến đại đội trưởng Alex ngoảnh mặt lại nhìn, dòng chữ “Nhiệm vụ hoàn thành” khiến ông chú ý nhìn kỹ hơn, đôi mắt tinh tường của ông nhanh chóng nhận ra đó là thông báo kết thúc khoa mục huấn luyện mê cung, nhìn kỹ hơn chút nữa, lại còn là cấp độ sáu nữa. Bây giờ ai là người đang dùng máy nhỉ? Ah, một gã nào đó tên Thụy Sâm Nepali Gore.
Trong khoảnh khắc, Alex biến sắc mặt, ông nhớ lại tại sao mình đến hangar, nhớ lại Tư Sâm điên cuồng uống rượu, nhớ lại thái độ khác thường của mọi người, không những không tranh rượu mà còn mang một vẻ rất quái dị như không hề biết Văn Tư Sâm là ai… Ông nhớ lại rất nhiều, đem những điều đó liên kết lại với nhau, ông rút ra một kết luận đáng sợ…
Alex quay phắt người, một cảnh tượng khiến tim ông như thắt lại, chai rượu của ông đã cạn hơn một nửa, còn thằng cha Tư Sâm vẫn đang điên cuồng ngửa cổ tu, dường như muốn nuốt trọn cả chai rượu vào bụng mới hài lòng.
Mắt thượng úy Alex lập tức đỏ vằn lên, ông chồm tới: “Tư Sâm! Tên khốn khiếp … Đồ vô liêm sỉ… Ta sẽ giết ngươi!”