“Quá hay đi, đúng như mày đã đoán, Thụy Sâm, bọn ta tiến vào rồi.” Robert Parnell vui vẻ nói.
“Đương nhiên! Đế Quốc chắc chắn phát hiện ra hành động của chúng ta rồi, nhưng đáng tiếc là chúng tổ chức đánh chặn quá muộn, mà cũng chẳng có ai theo chúng ta vào trong đám tinh vân này.” Thụy Sâm đắc ý nói.
Sau khi cắt xong cái đuôi của đám Nữ Yêu, cả tốp chiếc Tia Chớp cẩn thận đến rìa của đám tinh vân, nơi tiếp giáp với đám tinh vân đang bị hạm đội Đế Quốc phong tỏa chặt chẽ, chọn một thời điểm an toàn, bọn họ tăng hết tốc độ lao ra, tiến thẳng vào đám tinh vân đó.
Hành động của phi đội không thể qua mắt được AWACS của Đế Quốc, ngay khi họ vừa ló đầu ra khỏi đám tinh vân, chiếc Nữ Yêu đang tuần tiễu gần đó cũng được lệnh đổi hướng chặn đánh, nhưng nhờ tốc độ vượt trội của Tia Chớp, cuối cùng cả nhóm của Thụy Sâm đã xuyên sang bên kia an toàn trước khi Đế Quốc chặn đánh thành công.
“Bây giờ là lúc có thể đi tìm Đồng Minh rồi, nhưng nó đang ở chỗ nào trong đám tinh vân này vậy?” Thụy Sâm hơi do dự, đám tinh vân này có diện tích khá lớn, bên trong đó, những khối khí màu lam chết chóc còn nhiều hơn của đám tinh vân mà họ vừa xuyên qua, cho dù là những vật thể bay nhỏ như chiến đấu cơ cũng phải rất cẩn thận mới tránh được nguy hiểm, để đảm bảo an toàn cho hai chiếc chiến đấu cơ bị thương, Thụy Sâm không thể không giảm tốc độ của phi đội, quãng như thế sẽ mất nhiều thời gian hơn trước nhiều.
Thụy Sâm lo lắng, nghi ngờ, thậm chí có lúc anh còn không dám tin vào sự phán đoán của bản thân, trong khối tinh vân nguy hiểm này, Đồng Minh dám tiến vào hay sao, cho dù là loai chiến đấu cơ như Tia Chớp, phi công cũng phải căng thần kinh lên để tập trung, một tuần dương hạm dài hàng trăm mét như Đồng Minh liệu có thể tránh được những khối khí dày đặc đó? Nhưng nếu Đồng Minh không ở trong này thì cả hạm đội Đế Quốc tập trung bên ngoài làm gì?
“Đội trưởng! Đồng Minh nếu tiến vào trong này liệu có thể sống sót không?” Đúng lúc Thụy Sâm đang nghĩ vẩn vơ thì Jessica nói lên câu hỏi vẫn lơ lửng trong lòng mọi người.
“Không biết nữa!” Thụy Sâm dứt khoát nói. “Nhưng chúng ta đi đến đây chủ yếu là để xác nhận xem tình trạng của Đồng Minh như thế nào? Mở to mắt ra nhìn, quan sát kỹ rada cũng như bên ngoài, không bỏ qua bất cứ chỗ nào đáng ngờ, Đồng Minh cho dù có bị đánh chìm cũng còn những mảnh vỡ, nói tóm lại, sống thấy người, chết thấy xác, đó là yêu cầu của tôi!”
Nghĩ một lát, Thụy Sâm lại gọi Robert Parnell “Robert! Mày dẫn trung đội phân tán ra, bọn ta chia thành hai nhóm, mày và tao mỗi người dẫn một nhóm, chú ý mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng đừng quá xa, giữ mọi người nằm trong tầm rada và liên lạc của nhau, đề phòng bất ngờ, hạm đội Đế Quốc không thể đưa chiến hạm vào nhưng chúng vẫn có thể điều các chiến đấu cơ bay vào đấy!”
“Tao biết rồi! Yên tâm!”
…………………………………………�� � �….
Hai nhóm chiến đấu cơ tiếp tục bay sâu vào trong khối tinh vân, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, mười phút, không thấy gì, mười lăm rồi hai mươi rồi ba mươi phút… Vẫn không phát hiện điều gì, tàu không, Đồng Minh không, thậm chí cả mảnh vụn cũng không, Đế Quốc cũng vắng bóng, Thụy Sâm bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Đến lúc anh bắt đầu cảm thấy phải nghĩ đến chuyện rút khỏi đám tinh vân như thế nào, trên màn hình rada của Thụy Sâm xuất hiện mấy điểm đỏ, những chiếc chiến đấu cơ của Đế Quốc đang từ từ bay một cách chậm rãi.
“Robert! Mày thấy cái gì không? Đám Đế Quốc là loại chiến đấu cơ gì?” Lập tức Thụy Sâm tập trung tinh thần, anh vội gọi bạn.
“Tao nhìn thấy rồi, chiếc cường kích Đoản Kiếm và hai chiếc Nữ Yêu hộ tống. A! Tap hiểu ý mày!”
“Đúng thế, nếu chỉ để tìm kiếm trinh sát thì không cần đến loại nặng nề chậm chạp như Đoản Kiếm, chỉ có khi tấn công chiến hạm mới dùng đến chúng! Hắc! Hắc! Xem ra chúng ta không cần tìm nữa rồi!”
“Mày nói đúng, Đồng Minh nhất định ở vị trí trước mặt theo hướng bay của các bạn Đế Quốc, vậy chúng ta làm gì chỗ Đoản Kiếm đó đây?”
“Từ từ đã! Cứ len lén bám theo, rada trên Tia Chớp có tầm quét rộng hơn nhiều đối phương, chúng ta có thể bám theo mà không để chúng biết, để chúng đem ta đến với Đồng Minh , sau đó, đối với lũ Đế Quốc dám to gan công kích thủ lĩnh của Đồng Minh…” Thụy Sâm làm động tác cắt cổ!
Ngừng liên lạc, Thụy Sâm chợt thở phào một hơi, tuy chưa chắc chắn nhưng qua cách điều động chiến đấu cơ của Đế Quốc có thể thấy Đồng Minh chí ít đến giờ này vẫn an toàn, anh không khỏi cảm tạ đám tinh vân đầy nguy hiểm này, nếu không có nó hạn chế số lượng chiến đấu cơ có thể xuất kích cùng lúc của đối phương, thứ mà anh chạm trán sẽ không phải là một biên đội nhỏ như thế này, và Đồng Minh cũng không thể sống sót nổi đến giờ này.
------------------------------------------------
Trong đám tinh vân ấy, qua một khu vực dày đặc nhưng khối khí màu lam là một khoảng không hoàn toàn không có chút khí nguy hiểm nào, tự hồ như một cảng tránh bão giữa đại dương hay một ốc đảo giữa sa mạc, ba chiếc tàu đang ở trong đó cẩn thận cơ động phòng ngự, bọn họ tổ chức thành một thế trận phòng ngự đối không, các luồng đạn năng lượng phóng lên dày đặc khiến cho xung quanh ba chiếc tàu xuất hiện một cái lưới của tử thần.
Nhưng điều đó vẫn không ngăn được đối phương công kích, chiếc Đoản Kiếm dưới sự yểm hộ của chiếc Nữ Yêu hướng về ba chiếc tàu phát động hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác, những chiến đấu cơ còn lại của Đồng Minh, chỉ có hai chiếc Nữ Yêu và một chiếc Tia Chớp, không thể cản nổi những đòn tấn công của địch, số lượng của chúng quá ít, tự vệ cũng là một vấn đề, còn các chiến đấu cơ khác trong đội hộ tống đã bị tổn thất gần hết trong những trận đánh lúc nãy.
Các chiến sĩ của Đồng Minh đã tận lực, nhưng hình thế vẫn cực kỳ nguy ngập, cho dù bọn họ có qua được trận tập kích này, Đế Quốc vẫn sẽ phát động những đợt tập kích khác không ngừng. Bọn họ đã kéo dài thời gian thành công nhưng vẫn không thể thoát được sự truy kích của Đế Quốc, nếu không có kỳ tích phát sinh, nơi đây sẽ là chỗ yên nghỉ của họ.
Khi cái ốc đảo kỳ dị ấy xuất hiện trước mắt Thụy Sâm, Đồng Minh còn nguyên vẹn khiến anh cực kỳ sung sướng, bọn họ cuối cùng cũng đã đến kịp. Nhưng khi phát hiện trong đó có đến chiến hạm, anh không khỏi ngớ người, tuy trong tin tình báo có ba chiến hạm nhưng một chiếc khu trục hạm hộ tống đã bị phát hủy, theo lý thì chỉ có hai chiếc mới đúng, chiếc thứ ba ở đâu ra thế?
Màu lam! Chiếc tàu thứ ba có tín hiệu biểu hiện không phải là một tàu của Đồng Minh mà một tàu trung lập, chiếc tàu này ở đâu ra, tin tức không hề thể hiện có nó!
“Thụy Sâm chúng ta đã tìm đến đúng chỗ rồi thì phải?” Tiếng Robert Parnell khoan khoái.
“Biết rồi, nhưng Robert, mày thử xem có thêm một chiếc tàu nữa, ách…” Lúc này hệ thống phân tích của Tia Chớp cũng đã có câu trả lời về kiểu loại của chiếc tàu. “Một chiếc tàu vận tải kiểu Phi Mã!”
“A! Tao thấy rồi, nhưng không phải loại tàu vận tải thông thường, nếu không nó đâu có thể có hỏa lực mạnh như thế! Nhất định là đã được cải tiến, chỉ không biết thuộc thế lực nào, sao lại cùng chiến đấu với Đồng Minh ?”
“Không biết nữa, nhưng cũng không có thời gian để phân tích, Đồng Minh cần chúng ta chi viện, tao chỉ cần biết chiếc tàu vận tải đang sát cánh cùng Đồng Minh chiến đấu là đủ, quét sạch chiến đấu cơ Đế Quốc xong chúng ta còn thời gian tìm hiểu sau.”
“Được rồi! Xem ra chúng ta phải làm chuyện có lỗi với những người bạn đã cất công dẫn đường cho ta đến đây mất!” Robert Parnell khôi hài nói.
“Nếu mày đã nói thế thì để nhiệm vụ vinh quang và cao cả đó cho mày nhé, Robert, dẫn trung đội của mày xử lý hết những người đã tốt bụng dẫn đường cho anh em ta, bọn mày có chiếc Tia Chớp đối đầu với Đoản Kiếm và Nữ Yêu, tao muốn chúng mày làm gỏi chúng mà không rụng mảnh sơn nào, còn phải hết sức nhanh nữa nhé!”
“Không vấn đề, để đấy cho tao, nếu trong tình huống này mà còn có tổn thất, tao thà nhảy béng vào lỗ đen tự tử cho đỡ xấu hổ.” Robert Parnell tự tin nói.
“Toàn bộ trung đội Hoa Tuy-lip, theo tôi, chúng ta cho lũ Đế Quốc đang tấn công Đồng Minh nếm mùi lợi hại của Đồng Minh, Nữ Yêu không uy hiếp được các chiến hạm nên ưu tiên xử lý đám Đoản Kiếm, chọn chúng làm mục tiêu chính nhé!”
“Nghe rõ! Tuy-lip !”
Thụy Sâm nghĩ một giây rồi bổ sung. “Sau khi đến khu vực an toàn, các bạn có thể sử dụng tên lửa đối không, cho dù có không thể bắn hạ đối phương ngay cũng sẽ bắt chúng phải dừng công kích, nhưng chú ý bắn hạ đám Đoản Kiếm càng nhanh càng tốt, chắc chắn trong kho của Đồng Minh còn đủ tên lửa cho mọi người bổ sung, rõ chưa?”
“Rõ rồi! Tuy-lip !”
“Chúng ta lên nào!” Thụy Sâm cao giọng ra lệnh.
Bốn động cơ của những chiếc Tia Chớp gầm lên, như một con ngựa sút cương, chiến đấu cơ chồm lên lao về phía chiến trường…
Lúc đó trên phòng điều khiển của Đồng Minh .
Thuyền trưởng Dirk chăm chú lắng nghe báo cáo thiệt hại, do đối phương đặt trọng tâm công kích lên chiếc tuần dương hạm Đồng Minh , chiếc tàu đã bị thương khá nghiêm trọng, trước mắt đã có mấy tầng bị cháy, để chữa cháy, để bảo vệ Đồng Minh , ông đã phải hạ lệnh cho đóng hết các cửa anh toàn đến khu vực đó, đồng thời cắt dưỡng khí, mặc dù biết còn có đồng đội sống sót trong đó như giờ này ông cũng không thể làm điều gì tốt hơn được.
Trừ việc bị cháy, chiếc tàu còn có nhiều chỗ khác bị thiệt hại, màn chắn đã bị ngư lôi từ Đoản Kiếm phá hủy khi còn ở thiên hà XY-, hệ thống vũ khí cũng chỉ mới khôi phục không lâu, một động cơ của chiến hạm đã ngừng hoạt động, nói chiếc tàu này bị đánh tả tơi cũng không sai.
Nói nhỏ mấy tiếng với người trợ lý, ông gật đầu ra hiệu cho anh ta có thể lui.
Hít sâu một hơi, ông quay người nói với một phụ nữ với dáng vẻ tôn quý trong chiếc váy dài trang nhã phía sau lưng mình một cách trịnh trọng. “Vô cùng xin lỗi, phu nhân, trừ khi có kỳ tích phát sinh, nếu không Đồng Minh khó mà có thể kiên trì được lâu hơn nữa, tôi đề nghị phu nhân nhanh chóng đến hangar, tôi đã cho người chuẩn bị tàu con thoi cho phu nhân, xin bà dùng nó để đến tàu vận tải Vũ Tiên, bọn họ quen thuộc với địa hình của đám tinh vân, lại là tàu trung lập nên có thể đưa phu nhân ra khỏi vòng vây của Đế Quốc.”
“Vậy mọi người thì sao?” Phu nhân Almeida nhíu mày hỏi.
“Đồng Minh sẽ cố gắng thu hút hỏa lực địch đến những giây phút cuối cùng.” Vị thuyền trưởng kiên quyết nói.
“Không!” Vị phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu. “Thuyền trưởng, tôi rất cảm tạ tinh thần hy sinh của mọi người, nhưng cũng không có ích gì đâu, tàu vận tải Vũ Tiên đã không còn là tàu trung lập nữa, từ khi những người bạn tốt bụng ấy giúp ta xuyên qua cổng siêu không gian chạy đến đây, lại dẫn chúng ta chạy thoát vào trong đám tinh vân này, họ cũng đã trở thành kẻ địch của Đế Quốc, bọn chúng sẽ không cho bất cứ tàu nào thoát, bất kể làm Đồng Minh hay tàu Vũ Tiên.”
“Phu nhân…” Thuyền trưởng Dirk nói gấp gáp. “Dù sao cũng còn một tia hy vọng, chúng ta không thể…”
“Thuyền trưởng…” Tiếng gọi thất thanh của một sĩ quan cắt ngang lời ông.
“Có chuyện gì thế?” Thuyền trưởng cao giọng hỏi.
Giọng nói của vị sĩ quan như run lên, anh ta kích động nói. “Ngài xem này, có thêm những chiến đấu cơ mới đang tiếp cận chúng ta.”
“Cái gì? Lại còn thêm nữa à, vẫn chưa hết sao?”
“Nhưng thuyền trưởng, đó không phải là chiến đấu cơ của Đế Quốc, đó là chiến đấu cơ của ta, là loại Tia Chớp của chúng ta.”
“Cái gì? Không thể tin được! Người của ta tìm đến đây bằng cách nào.” Hai tâm trạng vừa nghi hoặc vừa sung sướng xen lẫn trong lòng thuyền trưởng, ông vội lao đến bên bàn điều khiển, khi nhìn thấy những chấm sáng màu xanh lục và hình dáng quen thuộc của loại chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp trên màn hình, ông cũng ngây người ra.
“Tiếp viện đến rồi…”
“Người của chúng ta đã tìm đến rồi, tạ ơn trời…”
“Đúng là kỳ tích! Sao bọn họ có thể tìm đến chỗ chúng ta trong này được nhỉ?”
Những khuôn mặt sung sướng rưng rưng lệ, mọi người vỗ tay, ôm hôn nhau chúc mừng, cả chiếc chiến hạm chìm trong tiếng reo hò…
“Xem ra tôi cũng không cần dùng đến tàu con thoi nữa!” Phu nhân Almeida mỉm cười nói, bà cũng không khỏi tò mò muốn biết vị chỉ huy nào của Đồng Minh có thể phát hiện và tìm đến chỗ họ, bà đột nhiên rất muốn gặp người đó