Tinh Không Chi Dực

chương 105: kỳ tích của tuy-lip đen!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mũi tàu nâng ½, sang trái góc ¼, đuôi tàu sang phải, tốc độ nhỏ, góc /”

“Nghe rõ! Thuyền trưởng!”

Sĩ quan điều khiển trên Đồng Minh tập trung tư tưởng nghe mệnh lệnh, điều khiển chiếc tuần dương hạm dài hàng trăm mét bám sát theo chiếc tàu vận tải Vũ Tiên vượt qua hết khối khí nguy hiểm này đến khối khí chết người khác trong đám tinh vân. Vì khu vực dừng chân lúc trước đã bị Đế Quốc phát hiện, để tránh những đợt tấn công tiếp theo, cả ba chiếc tàu chỉ còn cách mạo hiểm tiến sâu vào đám tinh vân.

Ba chiếc tàu không đi bao lâu, bọn họ dừng lại ở gần với một thiên thể, chính xác hơn là một hành tinh khí, theo như bản đồ sao trên tàu Vũ Tiên, nó được đánh số là VIXXS-C.

“Hắc! Không ngờ trong đám tinh vân này còn có một ngôi sao.” Robert Parnell tràn đầy hứng thú ngắm nghía ngôi sao mới bên ngoài, nói với Thụy Sâm đang đứng bên cạnh cắm đầu vào bản đồ.

“Tao biết!” Thụy Sâm thuận miệng đáp, anh đương nhiên biết trong đám tinh vân có một ngôi sao, trong tư liệu mà tàu Vũ Tiên cung cấp có đề cập đến ngôi sao này khá chi tiết.

Hành tinh dạng khí này là một dạng tồn tại đặc thù trong vũ trụ, không nằm trong quỹ đạo quay quanh một ngôi sao (mặt trời) nào, nhưng lại có trọng lượng và thể tích còn nhỏ hơn tiêu chuẩn của một ngôi sao mới. Đứng về thể tích, VIXXS-C có thể tích lớn hơn một chút so với sao Mộc trong Thái Dương Hệ, là một hành tinh dạng khí, nhưng nó rất không ổn định, thường xảy ra hiện tượng phun trào, phóng thích vào không gian các loại khí thể và vật chất, theo các đo đạc từ bề mặt hành tinh, các chất khí trên đó có thành phần tương tự như trong các khối khí màu lam, theo các nhà khoa học tính toán, đám tinh vân này được hình thành là do hành tinh này đã phun trào hàng mấy chục vạn năm nay vào vũ trụ, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ nó sẽ còn đủ năng lượng để phun trào thêm khoảng hơn trăm vạn năm nữa.

Đối với hành tinh thuộc dạng bất ổn này, những người trên tàu Vũ Tiên đề nghị cố gắng giữ cự ly càng xa càng tốt, bởi vì không ai biết nó sẽ phun trào lần sau ở hướng nào, nếu không phải vị trí trú chân trước đã bị Đế Quốc phát hiện, bọn họ cũng không liều lĩnh đến gần nó như thế.

Nhưng đó không phải là chuyện mà Thụy Sâm quan tâm bây giờ, điều khiến anh đau đầu là nhiệm vụ của phu nhân Almeida, thở dài một hơi, anh ngẩng đầu lên, ngán ngẩm nói. “Mày còn có tâm trạng ngắm cảnh nữa à? Nhiệm vụ của phu nhân Almeida giao cho còn chưa có manh mối gì đây, tao bảo mày về đây là để giúp tao nghĩ cách, biết sớm thế này cứ để mày ngồi lại ngoài kia cho đến hết ca trực, ở đó ngắm cảnh có khi còn đẹp hơn.”

“Nghĩ không ra thì đừng có cố, thư giãn thần kinh một chút, thay đổi không khí, có khi mày sẽ có linh cảm đấy.” Bạn anh chỉ cười hì hì nói.

“Linh cảm??? Mày đã ngắm phong cảnh nửa ngày rồi nhưng… Xem xem mày nghĩ ra phương án nào hay ho không?” Thụy Sâm xì mũi, đưa tay chộp lấy một tờ giấu, anh cao giọng ngâm nga: “Lợi dụng kỹ thuật bay siêu việt của thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, dựa vào đám tinh vân để yểm hộ, đột phá vòng vây của Đế Quốc, xuyên qua cổng siêu không gian quay lại thiên hà XY-… Mày nghĩ tao là siêu nhân??? Mày bảo mình tao tay bo với đôi trăm chiếc chiến đấu cơ và cả một đống chiến hạm? Sao mày không bảo tao lao thẳng luôn vào mấy đám khi thể màu lam kia tự sát luôn cho nhanh.”

“Tao e rằng cũng chỉ có một chút hy vọng đó thôi, Tia Chớp có tốc độ nhanh, tao nghĩ mày không phải chịu đựng lâu. Với tốc độ của Đồng Minh thì trước khi đến được cổng siêu không gian đã phải chết đến đôi ba trăm lần rồi. Nói thêm nữa là mày đâu phải chỉ có một mình, còn bọn tao yểm hộ nữa mà? Người Rumbati không cần lên Đồng Minh , cái họ cần là gặp phu nhân Almeida, mà phu nhân có tuyên bố là sẽ dùng phương tiện gì đâu, ngồi Đồng Minh mãi cũng nhàm nên chuyển sang dùng chiến đấu cơ có sao không?” Robert Parnell nói đầy vẻ đường hoàng.

“Được, cứ cho là thế đi, nhưng Tia Chớp là loại chiến đấu cơ người lái , mày lại định nhét phu nhân và tao vào trong đó mấy tiếng đồng hồ liền? hai người có ngồi nổi không, cho dù có ngồi được, mày bảo tao phải điều khiển chiến đấu cơ như thế nào để chiến đấu?” Thụy Sâm nổi cáu lên.

“Cái này…” Robert Parnell ngập ngừng nói. “Nếu không thì có loại khoang treo dùng cho lính đột kích đấy, treo ở dưới bụng chiến đấu cơ thì sao? Như thế sẽ không ảnh hưởng đến việc mày điều khiển chiến đấu cơ rồi.”

Thụy Sâm hầu như không tin vào tai mình, anh nhìn bạn chằm chằm, nhìn đi nhìn lại đến khi Robert Parnell cảm thấy nổi hết cả da gà mới từ từ từng chữ lên tiếng. “Mày… mày… mày… mày lại bảo tao treo phu nhân Almeida ở dưới giá treo ngư lôi? Mày đúng là thiên tài!!!! Như thế mà cũng có thể nghĩ ra, mày có biết không hả, nếu chuyện đó lộ ra, cả Đồng Minh coi như cắt mặt đi vứt vào hố đen cho xong!!!!”

“Thì cũng phải sự cấp tòng quyền thôi, nếu không, mày định làm thế nào để xuyên qua vòng vây của Đế Quốc? Bằng vào một nhúm lực lượng như thế này à? Chẳng bõ Đế Quốc dính kẽ răng, chúng ta không có chi viện, lực lượng ở gần chỗ này nhất là hạm đội , bốn tiếng nữa, không biết nó đã đi được nửa đường chưa! Mà cho dù có hạm đội ở đây cũng vô dụng, đối với hạm đội khổng lồ của Đế Quốc ngoài kia, hạm đội chẳng qua chỉ là một cái lá, tao đang lo tàu thăm dò không người lái mà chúng ta bỏ lại bên thiên hà XY- đây, hy vọng là hạm đội không phát hiện ra, bằng không thì chỉ là tống thêm lễ vật cho Đế Quốc!”

“Cút ra ngoài, ở đây không cần mày nữa! Mày có thể về phòng ngủ cho no mắt rồi!” Thụy Sâm ngán ngẩm tự người vào bàn, đưa tay chỉ ra cửa, giọng nói như không còn chút sức lực nào, anh cảm thấy việc mình gọi Robert Parnell về để cùng bàn bạc là điều sai lầm nhất trên đời, thằng cha này đã không có biện pháp nào cho ra hồn thì chớ, nói mấy câu khích lệ anh em cũng được đi, nhưng không, còn nói cho bõ tức thì liên tu bất tận.

“A! Đấy là mày nói đấy nhé! Là sĩ quan cấp dưới đương nhiên tao phải phục tùng xếp rồi!” Robert Parnell nhảy chân sáo về phía cửa, đến ngoảnh lại một cái cũng không có, chỉ sợ Thụy Sâm nhìn thấy nét mặt đắc ý của anh ta.

Dường như không nỡ thấy bạn trong cơn khốn khó, đi đến bên cửa, Robert Parnell chợt dừng lại một chút, hơi ngần ngừ, rồi quay lại nói một cách nghiêm chỉnh. “Thụy Sâm, bỏ qua đi, đó là nhiệm vụ bất khả thi. Nói thật là bây giờ làm sao để thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc còn là một vấn đề, mày đừng quên chúng ta đang bị vây khốn trong đám tinh vân này, chỉ bất cẩn một chút là rơi vào tình huống ngàn lần nguy hiểm, cái cổng siêu không gian còn lại đến thiên hà XY- còn cách chúng ta rất xa, mà chỉ cần rời khỏi đám tinh vân này là xuất hiện trong tầm mắt của Đế Quốc rồi.

Robert Parnell lắc đầu nói thêm. “Mượn một câu thành ngữ là chưa học bò đã lo học chạy, vấn đề phải giải quyết từng cái một, không thể đòi một bước lên trời, giải quyết những gì quan trọng nhất trước, mà bây giờ là vấn đề sinh tồn. Phu nhân Almeida là một người thông tình đạt lý, bà ấy giao nhiệm vụ này cho mày nói thật là làm khó người ta, có lẽ bản thân bà cũng chẳng có hy vọng gì, chỉ là khi khó khăn thì cố bám lấy từng tia hy vọng mong manh nhất thôi, cho dù mày có không tìm ra biện pháp cũng chẳng phải là trách nhiệm của mày, chắc phu nhân cũng chẳng nói gì đâu, bao nhiêu sĩ quan tham mưu trên Đồng Minh cũng có tìm ra cách nào để giải quyết đâu, mà mày còn không phải là lính tham mưu!”

“Vấn đề lương thực…” Robert Parnell ngần ngừ một chút rồi nói tiếp. “Chúng ta có thể tiết kiệm mà, có khi cũng còn những cách khác, hoặc có thể tìm đâu đó được lương thực, cố cầm cự cho đến khi các căn cứ nông nghiệp sản xuất đủ đáp ứng như cầu.”

“Nếu không tìm thấy thì sao?” Thụy Sâm chỉ hỏi một câu.

Robert Parnell không trả lời, anh và Thụy Sâm đều hiểu quá rõ đáp án, nếu không có lương thực, Đồng Minh không thể chịu nổi quy mô như hiện nay, để không xuất hiện trường hợp bị đói, điều duy nhất họ có thể làm là giảm bớt nhân viên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc yêu cầu hàng ngàn người, những người luôn bị Cục An toàn của Đế Quốc theo dõi, bắt bớ quay lại khu vực do Đế Quốc kiểm soát để kiếm sống.

Sự tổn thất về người là không thể tính hết, nhưng quan trọng hơn, đó là tín nhiệm, là lòng tin, Đồng Minh không thể che chở nổi cho người của mình, chỉ cần tin đó lan ra, còn ai định liên kết với Đồng Minh, còn ai muốn gia nhập hoặc viện trợ cho Đồng Minh, thậm chí các đồng minh lâu đời của họ cũng sẽ xem xét lại hành động của mình, chí ít là tạm quan sát xem Đồng Minh có qua nổi không, hoặc nếu Đế Quốc phát hiện ra hiệu quả của vòng vây, chúng sẽ không ngần ngại bỏ qua hạm đội để tăng cường siết chặt cái vòng vốn đã bị hạm đội làm cho lỏng ra, cho đến khi cái vòng đó thực sự biến thành một sợi dây thừng treo cổ Đồng Minh.

“Để tao nghĩ xem một chút nữa!” Thụy Sâm khoát tay, anh cố phấn chấn tinh thần, cố gắng tập trung làm việc.

“Được rồi, không nói nữa, mày cứ làm đi, chết tiệt, chỉ tại cái hạm đội chó chết ngoài kia, sau này đừng để tao tìm được cơ hội, nếu không tao sẽ diệt hết chúng nó mới thôi.” Robert Parnell gầm gừ một câu rồi quay người tiếp tục đi ra ngoài.

“Chờ một chút, mày vừa nói gì?” Thụy Sâm giật mình gọi giật giọng, anh cảm thấy như có chỗ nào đó trong người bị chấn động, nhưng nghĩ kỹ lại thì không thấy có gì.

Anh đã bỏ qua điều gì? Còn điều gì chưa nghĩ đến?

“Tao nói mày cứ tiếp tục làm việc đi, bạn hiền!” Robert Parnell đáp.

“Không, là sau đó cơ, dường như mày nói muốn diệt toàn bộ hạm đội của Đế Quốc ngoài kia!” Thụy Sâm chầm chậm nói, khi nói đến việc diệt toàn bộ hạm đội Đế Quốc, anh cảm thấy giật mình.

Đó chính là chỗ anh quên mất, trước đây họ chỉ nghĩ xem làm thế nào để chạy trốn, tránh né, thoát khỏi truy kích một cách tiêu cực, nhưng đó chỉ là đường chết, nếu đã thế, sao họ lại không thể chủ động, nghĩ đến việc tấn công. Nếu hạm đội Đế Quốc không ở ngoài kia nữa, hoặc bị dụ đi chỗ khác hoặc bị tiêu diệt, tất cả những gì còn lại không phải là vấn đề nữa.

“Nói cho bõ tức ấy mà!” Robert Parnell nói, thấy Thụy Sâm tập trung suy nghĩ anh ta lại hỏi. “Mày không định làm thật đấy chứ? Muốn diệt cả hạm đội, bạn hiền, đừng có phí công nữa, mày có gì trong ta, hơn chục chiếc chiến đấu cơ, hai chiến hạm và một tàu vận tải, cái đó gọi là lấy trứng chọi đá biết không?”

“Ai nói thế? Chúng ta còn có một loại vũ khí có uy lực cực mạnh còn chưa dùng đây này!”

“Ở đâu? Có sao?”

“Đương nhiên, tại sao hạm đội Đế Quốc không dám vào truy kích chúng ta? Không phải sợ nó sao?” Thụy Sâm chỉ tay vào khối thiên thể bên ngoài nói. “Đó là vũ khí của chúng ta!”

Nhưng, làm sao dùng nó còn là vấn đề, chắc chắn hạm đội Đế Quốc không bao giờ chịu chui vào trong đám tinh vân, hay dụ nó tiến vào, hoặc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio