Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi các phi công khác của Đế Quốc không kịp phản ứng, cũng không kịp thông báo cho đồng đội, lại càng không kịp tiếp viện, chỉ trong một nháy mắt, tín hiệu của chiếc Siêu Nữ Yêu do đồng đội họ điều khiển đã biến mất trên màn hình.
“Nhanh quá! Không có khoang cứu sinh, không có tín hiệu SOS khẩn cấp, hắn toi rồi, chúng ta làm gì đây? Quay đầu lại nghênh chiến sao?” Một phi công kinh hoàng nói.
“Không được phép quay đầu, tăng hết tốc độ rút lui, nhân cơ hội chiến đấu cơ quân phản loạn còn cách chúng ta một quãng nhanh chóng thoát ly!” Một phi công quát lên. “Hắn toi vì tham công nên mới chậm một bước, tên phi công của quân phản loạn đó không đơn giản, chỉ cần bị hắn bám lấy, đến khi quân tiếp viện của đối phương vây quanh là tất cả đi đời!”
“Sỉ nhục! Bọn ta lấy bốn chọi một, đánh mãi là không bắn hạ được hắn, lại còn để hắn bắn hạ một người khi rút lui, bọn ta còn có mặt mũi tựu xưng là phi công xuất sắc sao?” Một phi công Đế Quốc lắc lắc đầu, những người khác trên mặt cũng đầy vẻ xấu hổ.
“Thượng tá sẽ báo thù cho chúng ta, về tàu rồi lấy băng ghi hình ra kiểm tra xem tên đó có dấu hiệu đặc trưng nào, lần sau gặp lại nhất định không tha cho hắn, chúng ta sẽ bắt hắn trả nợ bằng màu, quân phản loạn khốn khiếp! Hãy đợi đấy!” Một phi công khác nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói đúng lắm, bọn khốn ở tập đoàn Virks cứ nói Siêu Nữ Yêu của chúng như là trên trời có một, dưới đất không hai, nghe như là không ai sánh bằng ấy! Hừ, nếu đúng như chúng nói thì chúng ta đã bắn hạ tên khốn đó rồi. Qua thực chiến mới thấy Siêu Nữ Yêu thực ra so với chiến đấu cơ của quân phản loạn cũng còn kém. Một tập đoàn chuyên thiết kế chiến đấu cơ sản xuất ra một loại còn kém cả chiến đấu cơ của lũ ô hợp phản loạn ấy, đám người đó đều là lũ toi cơm hả!” Một phi công tức giận nói.
“Cũng không trách được chúng! Chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp của quân phản loạn là do công tu Đế Khang thiết kế trong nhiều năm, sau đó mới bị đám phản bội ăn trộm. Còn Siêu Nữ Yêu của Virks chẳng qua là thiết kế gấp rút trên cơ sở của Nữ Yêu để đối chọi với Tia Chớp, toàn bộ thời gian từ nghiên cứu đến thiết kế chưa đầy một năm, đương nhiên không thể so với loại Tia Chớp đó, nhưng Siêu Nữ Yêu cũng đạt đến độ xấp xỉ với Tia Chớp, sau này sản xuất quy mô lớn, chúng ta vẫn có ưu thế về số lượng để lấp đầy khoảng cách đó…”
Trong tiếng càu nhàu của các phi công, ba chiếc Siêu Nữ Yêu nhanh chóng đuổi kịp bốn chiếc của tiểu đội rồi cùng bay về phía tàu mẹ.
………………………………
Nhìn những chiếc chiến đấu cơ Đế Quốc nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, Thụy Sâm đoán chắc chúng không trở lại nữa, anh thở phào một cái.
“Đội trưởng! Đối phương rút rồi, chúng ta có truy kích không?” Chiếc Tia Chớp của Jessica nhanh chóng tiếp cận, cô chiếm vị trí yểm trợ phía sau Thụy Sâm.
“Không!” Thụy Sâm lắc đầu. “Chúng ta cũng rút lui, Đồng Minh cần chúng ta yểm hộ.”
Sở dĩ Thụy Sâm không truy kích, ngoài Đồng Minh còn có một lý do nữa là các phi công Đế Quốc trên Siêu Nữ Yêu đều không phải tầm thường, qua một trận đánh Thụy Sâm cảm nhận rõ trình độ kỹ thuật của đối phương, tuy anh cũng bắn hạ một chiếc, nhưng thực ra trong đó có phần ăn may, hơn nữa đối phương còn ít nhất là chiếc, tuy Đồng Minh có số lượng chiến đấu cơ nhiều hơn một chút, nhưng những người chỉ huy như anh và Robert Parnell đều không có khả năng chiến đấu tiếp. Chiến đấu cơ của Thụy Sâm bị cắt mất đầu mũi, toàn bộ hệ thống tác chiến điện tử đều ngừng hoạt động, tuy không anh hưởng đến điều khiển chiến đấu cơ nhưng có ma mới biết có còn vết thương ngầm nào không? Robert Parnell bị bốn chiếc Siêu Nữ Yêu truy kích, cho dù có không bị bắn hạ thì tình huống cũng không chắc đã ổn.
Đồng Minh có lực lượng hộ tống toàn bộ do trung đội Tuy-lip và trung đội Lôi Điểu cấu thành, mà anh và Robert Parnell là trung đội trưởng của hai trung đội, thiếu hai người, hai trung đội như rắn mất đầu, thiếu mất trụ cột, trong tình trạng đó mà giao chiến với Siêu Nữ Yêu thắng thua chưa biết thế nào, thành thực mà nói thì khi tính đến cả trình độ phi công hai bên, Thụy Sâm cho rằng phần thua nghiêng về phía Đồng Minh hơn, có may lắm thì cũng là cả hai cùng chết. Dù sao thì truy kích đám Siêu Nữ Yêu đó cũng không phải là nhiệm vụ chính của họ, việc bây giờ là giữ an toàn cho Đồng Minh , dù sao địch cũng đã chuồn rồi, cần gì phải mua việc vào thân.
“Tuy-lip ! Đây là Tuy-lip ! Anh có ổn không?” Lúc này Tuy-lip mới dẫn đội tiếp cận, anh ta giật mình nhìn chiếc chiến đấu cơ tả tơi hoa lá của Thụy Sâm.
“Không vấn đền gì! Chỉ là mũi chiến đấu cơ bị thương nhẹ thôi! Hiện chiến hạm của Đế Quốc đang ở đâu?” Thụy Sâm đưa mắt về khu vực cửa hạm đội Đế Quốc lúc nãy, nhưng ở đó chỉ là một màu đen như hũ nút, dù sao thì mắt thường cũng khó mà nhìn xa được.
“Chiến hạm Đế Quốc hiện đang hướng về cổng siêu không gian LP của thiên hà với tốc độ cao nhất, khoảng mấy phút nữa là sẽ rời khỏi thiên hà, các chiến đấu cơ cũng đang bay về phía tàu mè, chỉ huy, theo tôi tính toán thì chúng ta khó mà đuổi kịp, trừ phi cũng ta cũng xuyên qua cổng siêu không gian theo chúng.”
“Thôi, bỏ qua đi, dù sao thì cũng không để làm gì! Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Đồng Minh , trung đội trưởng trung đội Lôi Điểu tình huống thế nào rồi!” Thụy Sâm đến giờ mới có thời gian hỏi thăm bạn.
“Trung úy Robert Parnell không có vấn đề gì, tuy chiến đấu cơ bị tổn thương nhẹ nhưng nhờ vào tính năng của Tia Chớp anh ấy vẫn thoát khỏi đối phương truy kích, hiện đang bay về phía Đồng Minh hạ cánh, chỉ có điều chiến đấu cơ có khả năng phải đại tu thôi.” Nhìn một lượt chiến đấu cơ của Thụy Sâm anh ta nói thêm. “Đội trưởng! Anh cũng thế!”
“Cuối cùng thì mày cũng hạ cố nhớ đến tao rồi!” Trên loa vang lên tiếng của Robert Parnell, nhưng giọng nói có vẻ mệt mỏi.
“Này! Này! Là mày yêu cầu bọn tao không được liên lạc nhé!” Thụy Sâm nói với vẻ ngây thơ vô tội.
“Ờ! Nói cũng đúng!” Robert Parnell cố phấn chấn tinh thần. “Bạn hiền! Chúng ta có thể chúc mừng nhau được rồi đấy, chí ít là mọi người đều thoát khỏi cái nạn này, Nora cũng không sao, thằng nhóc kịp thời thoát ra ngoài, Đồng Minh cũng điều tàu cứu hộ đến rồi! Con bà nó! Hôm nay chúng ta gặp phải loại người gì thế? Toàn cao thủ! Tao cứ nghĩ là bỏ xác lại đây rồi! Còn may mà Tia Chớp cũng không hổ danh, dù sao nó cũng khá hơn cái món Siêu Nữ Yêu kia.”
Thụy Sâm chìm trong trầm mặc, đúng như Robert Parnell nói, những phi công Đế Quốc hôm nay có kỹ thuật không tồi, nhưng không phải trước đây họ chưa bao giờ gặp những phi công giỏi, nhưng điểm quan trọng là hôm nay là không chỉ một hai người mà tên nào cũng có trình độ xấp xỉ như nhau, điều này không thể có ở những trung đội phổ thông. Ví dụ như trung đội Tuy-lip cũng có thể coi là một trung đội ưu tú nhưng các phi công trình độ có cao có thấp, không thể nào ai cũng đạt được mức tương đương với Thụy Sâm.
Đột nhiên anh cảm thấy tò mò muốn biết về Siêu Nữ Yêu, nhằm qua đó hiểu thêm về những người lái nó.
“Quay lại đi!” Cuối cùng anh chỉ biết thở dài một tiếng, không phải vẫn còn một chiếc bị bắn hỏng sao? Cũng có thể tìm ra cái gì đó từ nó, cuộc chiến với Đế Quốc còn tiếp tục. thể nào cũng có ngày anh lại gặp lại bọn chúng.
------------------------------------------
Khi Thụy Sâm hạ chiếc Tia Chớp đã tả tơi xuống hangar của Đồng Minh , anh nhìn thấy chiếc chiến đấu cơ của Robert Parnell cũng ở gần đó, trên lưng và cánh của nó có mấy vết thủng cháy xém, rõ ràng là do vũ khí năng lượng tạo thành, cánh phải đã ngắn đi một đoạn, thấp thoáng lỗ thủng còn thấy những mảnh vụn đá hoặc kim loại, chắc là khi chiến đấu cơ va quệt với thiên thạch bị bắn vào, còn anh bạn Robert Parnell của anh thì đứng ngây người bên dưới, lẳng lặng nhìn chiếc chiến đấu cơ của mình, Thụy Sâm mừng thầm, Robert Parnell về được đến đây thật chẳng dễ dàng gì.
Vỗ vai bạn một cái, Robert Parnell quay đầu lại, trong mắt nhau họ đều đọc được sự ưu tư và cả nỗi sợ.
“Chỉ huy! Phu nhân Almeida muốn gặp ngài ở khoang chỉ huy!” Thiếu úy Dick bước đến nói.
“Tôi biết rồi, thiếu úy! Chiếc Tia Chớp của tôi để lại cho anh đấy! Cố sửa nó cho kịp thời gian.”
“Rõ! Thưa thượng úy!” Đưa ánh mắt của một người chuyên nghiệp đánh giá qua chiếc Tia Chớp, anh ta gật đầu nói. “Các hệ thống chủ yếu không có vấn đề gì, như thế là tốt rồi, chúng tôi cũng còn một số linh kiện của Tia Chớp, có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
“Nhờ cậu đấy!”
“Cứ yên tâm! Thượng úy!”
Khi Thụy Sâm bước vào khoang chỉ huy, anh nhìn thấy phu nhân Almeida và thuyền trưởng Dirk đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Phu nhân! Thuyền trưởng!” Anh cất tiếng chào. “Có chuyện gì thế?”
“A! Thượng úy! Rất vui khi thấy anh bình an vô sự!” Phu nhân Almeida vui vẻ gật đầu chào. “Đáng ra chúng ta định nhanh chóng rút khỏi thiên hà này, nhưng hiện nay lại có sự thay đổi, sau khi chiến hạm và chiến đấu cơ của Đế Quốc rút lui, chúng ta phát hiện thấy có một tàu con thoi ở gần hành tinh số , có khả năng là tàu của người Rumbati, chúng ta đã phát tín hiệu hỏi, có lẽ sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.”
“Tàu con thoi của người Rumbati? Không thể thế được!” Thụy Sâm ngạc nhiên nói. “Ở đó trừ có chiến đấu cơ và chiến hạm của Đế Quốc, chúng ta không phát hiện bất cứ tàu hoặc chiến đấu cơ nào khác…”
“Chào mừng các bạn đến từ Phản Kháng Đồng Minh!” Màn hình đội nhiên sáng lên, một vị trung niên áo mão đường hoàng đầy phong độ xuất hiện. “Thật vui khi được nhìn thấy người, phu nhân Almeida!”
“Xin chào ngài! Chủ tịch hành chính Christopher, tôi thật không ngờ ngài lại tự mình đến tham dự hội nghị.” Phu nhân Almeida nở một nụ cười chân thành, bà lúc đầu chỉ nghĩ là một vị trợ lý đến dự, không ngờ lại là người lãnh đạo hành chính tối cao của hành tinh Rumbati.
“Ồ phu nhân đừng nói thế! Nếu không đi thì chẳng phải tôi đã bỏ lỡ mất một trận giao chiến quyết liệt rồi sao?”
“Các vị vẫn ở trên quỹ đạo của hành tinh số , sao rada của chúng tôi lại không thể phát hiện được tàu con thoi của các vị?” Thụy Sâm không nén được xen vào.
“À! Xem thượng úy nói kìa, chúng tôi dù sao cũng là chủ nhà, hành tinh số có những ngóc ngách nào tôi biết rất rõ, chỉ cần tìm một chỗ mà không ai tìm thấy cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì!” Vị chủ tịch nhún vai với vẻ rất đắc ý.
Lửa giận như cuộn lên trong mắt Thụy Sâm, không đếm xỉa gì đến ảnh hưởng có thể có, đứng bật dậy cao giọng nói. “Nghe giọng của ngài thì dường như khi các ngài đã có mặt ở đây từ trước, vậy mà khi chúng tôi đến, thậm chí không nhận được bất cứ thông báo nào về việc có chiến hạm của Đế Quốc, chúng tôi suýt nữa đã không còn ngồi được ở đây để nói chuyện với ngài chỉ vì không biết quanh khu vực hành tinh đó có chiến hạm và Siêu Nữ Yêu của Đế Quốc tồn tại.”
“Thượng úy… Đừng nói nữa” Phu nhân Almeida và thuyền trưởng Dirk đứng dậy như muốn ngăn sự xúc động của Thụy Sâm.
“À!” Vị chủ tịch hành chính chú ý nhìn Thụy Sâm, ông ta nhận ra ngay là anh còn đang mặc quân phục tác chiến của không quân. “Nếu tôi đoán không sai thì ngài là người đã thoát khỏi vòng vây và còn phản kích bắn hạ một chiếc Siêu Nữ Yêu có phải không? Đó là một trận đánh đầy tính nghệ thuật, nói thật lòng là tôi chưa bao giờ gặp mà thậm chí còn không nghĩ rằng lại có một phi công có kỹ thuật bay cao siêu như ngài.”
“Hanh!” Tuy đối phương đã không tiếc lời khen nhưng Thụy Sâm vẫn không thay đổi thái độ.
“Có thể cho tôi biết tên của ngài không?” Vị chủ tịch hỏi.
Thụy Sâm do dự một chút, anh đưa mắt nhìn phu nhân Almeida, nhưng phu nhân không có vẻ gì là muốn can thiệp vào cuộc nói chuyện của họ, chỉ nhìn Thụy Sâm cười cười.
“Thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore!” Tuy không muốn nhưng Thụy Sâm vẫn trả lời.
Vị chủ tịch hành chính khẽ nghiêng người, nghiêm nghị nói. “Thượng úy, về chuyện này tôi muốn giải thích đôi lời, đúng như ngài nói chúng tôi đến địa điểm gặp gỡ trước khi hạm đội của Đế Quốc có mặt, nhưng thượng úy cũng biết đấy, thân thế của tôi hiện nay cực kỳ nhạy cảm, cuộc gặp của chúng ta lại quá quan trọng, trong tình huống không xác định được chính xác ý đồ của Đế Quốc, tôi chỉ còn cách không để cho chúng phát hiện sự có mặt của tôi. Do không thể định trước thời điểm mà Đồng Minh sẽ đến, nên nếu để Đế Quốc phát hiện ra tôi và đại Đồng Minh cùng có mặt một nơi, một lúc, thì sẽ dẫn đến cục an toàn Đế Quốc có những sự liên tưởng không hay!” Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp. “Do đó tôi không có cách nào khác phải tìm một vị trí bí ẩn để lẩn trốn, cũng may Đế Quốc đến từ phía bên kia của hành tinh số nên chúng tôi mới không bị phát hiện. Thượng úy, chúng tôi cho rằng trong hoàn cảnh đó phát thông tin cảnh báo là rất không hợp lý, Đế Quốc nhất định sẽ phát hiện có hoạt động liên lạc xuyên siêu không gian ở phụ cận, nếu bọn chúng lần theo thì sẽ rất nguy hiểm cho chúng tôi cũng như những tiếp xúc sau này của chúng ta.”
“Tôi…” Thụy Sâm vừa định nói gì đó thì phu nhân Almeida đã khẽ giật tay anh, Thụy Sâm lập tức ngừng lại.
“Tôi hiểu và rất thông cảm với những khó khăn của ngài, ngài Christopher!” Bà nói khẽ nhưng rõ ràng. “Thượng úy Thụy Sâm cũng không hề có ý trách móc mà chỉ nghi hoặc thôi. Nhưng tốt nhất là chúng ta hãy quay lại vấn đề chính, có điều do Đế Quốc đã xuất hiện ở đây nên tôi đề nghị chúng ta đến một nơi gặp mặt mới.”
“Không có vấn đề gì, tôi biết gần đây có một khu vực có thể giấu kín tàu của chúng ta, tránh Đế Quốc dòm ngó. Xin theo tôi! Hoàn tất!”
Kênh liên lạc cũng ngắt luôn…
“Đúng như lời đồn, ngay cả một câu xin lỗi cũng hà tiện!” Thuyền trưởng Dirk khẽ lắc đầu nói.
“Như thế cũng đủ rồi! Người Rumbati rất coi trọng thể diện, có thể khiến họ chủ động giải thích là điều cực kỳ khó.” Phu nhân Almeida chậm rãi nói. “Ngài chủ tịch Christopher rõ ràng đã thể hiện ý xin lỗi, tuy không thể hạ mình do tự tôn và cao ngạo nhưng nếu để họ mang tâm trạng đó đến đàm phán, chắc chúng ta sẽ làm việc dễ dàng hơn nhiều.”
Bà mỉm cười quay sang nói với Thụy Sâm. “Thượng úy! Anh làm tốt lắm!”