“Thiếu tá, chắc hôm nay anh cũng thất, nghi thức long trọng này là được cử hành hôm nay cũng là thể hiện sự mong đợi của tôi, tướng quân Martin, hội nghị và cả Đồng Minh.” Sau khi kết thúc nghi thức, Thụy Sâm cùng phu nhân Almeida và tướng quân Martin đến văn phòng của phu nhân.
“Vâng, thưa phu nhân! Tôi sẽ không phụ sự mong đợi của các vị.”
“Tôi đã đọc kỹ hồ sơ của anh, bất kể là khi phục vụ trong đội ngũ Đế Quốc hay khi ở Đồng Minh, sự phục vụ của anh phải nói là vô cùng xuất sắc, là một phi công chiến đấu, năng lực hiện nay của anh thừa đảm nhiệm vị trí của một trung đội trưởng, thậm chí của một liên đội trưởng. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ với sự kỳ vọng của chúng tôi đối với anh.”
“Sao vậy? Thưa phu nhân?” Thụy Sâm ngạc nhiên hỏi lại, là một phi công ở vào độ tuổi như anh, có thể trở thành một trung đội trưởng, thậm chí là liên đội trưởng còn chưa đủ sao? Còn năng lực, số lượng chiến đấu cơ bị bắn hạ bởi anh và cả hạm đội của Đế Quốc còn chưa đủ sao?
Như nhìn xuyên thấy suy nghĩ của Thụy Sâm, phu nhân Almeida mỉm cười nói. “Chúng tôi không chỉ cần anh như một vị chỉ huy liên đội chiến đấu cơ, những gì chúng tôi cần ở anh còn cao hơn, cần có tầm nhìn xa hơn, chúng tôi muốn anh trở thành một nhân tài chỉ huy, có khả năng lập kế hoạch, thống nhất chỉ huy tổng hợp các lực lượng không gian của Đồng Minh, cũng như điều động và phối hợp chiến thuật… Theo những tiêu chuẩn đó anh nhận thấy mình có đủ năng lực không?”
“Cái này…” Thụy Sâm ngớ người, hiện nay quá trình tác chiến của hạm đội trong những hoàn cảnh không gian khác nhau đòi hỏi vận dụng những chiến thuật chiến lược phức tạp vô cùng, mặc dù đã từng có đôi lần nắm vai trò chỉ huy, nhưng những lần đó có lực lương bao nhiêu? Nhiều nhất cũng chỉ là một chiếc tuần dương hạm, một khu trục hạm, một trung đội chiến đấu cơ, hơn nữa kế hoạch cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến hoạt động và vận hành của chiến hạm, thế mà lần ấy cũng đủ khiến cho Thụy Sâm phải hoa mắt chóng mặt, cảm thấy áp lực như đá đè trên vai, bởi những gì anh không hiểu thật quá nhiều. Dù sao thì Thụy Sâm cũng chỉ là một phi công chiến đấu, đối với chiến hạm, anh có thể nói là không biết chút nào, tuy rằng chiến hạm được chỉ huy bởi thuyền trưởng nhưng nếu không hiểu biết gì về những đặc điểm khi vận hành hoặc tác chiến của chiến hạm, đóng vài trò của một chỉ huy, anh rất dễ đưa ra nhưng mệnh lệnh sai lầm, lúc đó không phải chỉ là tổn thất dăm chiếc chiến đấu cơ nữa mà thậm chỉ có thể dẫn đến sự diệt vong của cả hạm đội.
Còn đối với hạm đội đáng thương của Đế Quốc, Thụy Sâm hiểu rõ rằng đó chẳng qua chỉ là một thứ may mắn, cái kiểu vận may đó chắc chắn không có nhiều, nếu tác chiến mà cứ mong xuất hiện những vậy may như vậy, nói thẳng ra là ngu xuẩn.
“Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân, tôi phải thừa nhận rằng về mặt này năng lực của tôi còn xa mới đủ.” Thụy Sâm miễn cưỡng cười. “Nhưng thực ra tôi mới chỉ có hơn tuổi, thậm chí còn chưa được học tập về những thứ đó. Cũng có thể tôi có đôi chút kinh nghiệm. Nhưng thưa phu nhân, người không thấy rằng…” Anh cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Có vẻ như là quá vội vàng không, chí ít trong thời gian trước mắt, ở những phương diện mà người yêu cầu, tôi còn xa mới sánh kịp thượng tá Alfred.”
Cứ theo Thụy Sâm được biết, thượng tá Alfred, sư đoàn trưởng sư đoàn không quân số thuộc hạm đội , bản thân ông không chỉ có mười mấy năm kinh nghiệm tác chiến, trước khi xuất ngũ ở Đế Quốc còn trải qua nhiều lần tập huấn chi tiết, có hai bằng thạc sĩ chuyên nghiệp, cũng đã có không ít kinh nghiệm chỉ huy hạm đội tác chiến. Còn anh thì sao? Anh có bao nhiêu năm kinh nghiệm, trải qua bao nhiêu lần được đào tạo chuyên nghiệp, trình độ văn hoá như thế nào? Ở mọi phương diện Thụy Sâm có lắp mô tơ vào chân cũng còn lâu mới đuổi kịp thượng tá.
“Thiếu tá không cần lo.” Tướng quân Martin xen vào. “Chúng tôi không có ý yêu cầu cậu đảm nhiệm vai trò chỉ huy vào thời điểm này, chỉ là yêu cầu của Đồng Minh đối với cậu sau này không chỉ dừng lại ở một phi công bình thường, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, hiện nay chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị cho tương lai. Còn thượng tá Alfred…” Tướng quân Martin nhún vai. “Hạm đội khẳng định sẽ phát triển, sẽ không chỉ có duy nhất một hạm đội này, cũng sẽ có nhiều sư đoàn không quân nữa, thượng tá rồi sẽ tấn thăng thành tướng quân, chúng ta không thể chờ đến đấy mới chạy loạn lên khắp nơi để tìm một sư trưởng mới được, không thể để khoảng trống ở lớp người kế cận, đúng không?”
“Tôi hiểu rồi, tướng quân.” Thuỵ Sâm đáp, anh hỏi tiếp. “Nếu thế…”
“Chúng tôi tạm thời điều anh rời khỏi hạm đội .” Phu nhân Almeida nghiêm túc nói.
“Điều rời khỏi hạm đội ? Đến đâu thế ạ?”
“Đến Liên Bang!”
“Vậy à! Cái gì!!!! Đến chỗ nào???” Thụy Sâm lặng người, anh không tin nổi vào tai mình nữa, hình như phu nhân Almeida vừa nói là đến với Liên Bang, chẳng nhẽ lại là Địa Cầu Liên Bang? Nhưng Liên Bang và Đồng Minh chẳng phải đã chia tay rồi sao? Chẳng nhẽ lại còn một Liên Bang khác?
“Đến Địa Cầu Liên Bang, chúng tôi sẽ đưa anh đến Nguyệt Cầu, ở đó có Học viện chỉ huy tác chiến tổng hợp Biển Phong Bạo, anh sẽ có một khoá ba tháng học tập cấp tốc ở đó, tôi hy vọng anh lợi dụng tốt cơ hội này, thiếu tá!” Phu nhân bình tĩnh nói.
Nhưng Thụy Sâm thì lại không sao bình tĩnh nổi, Địa Cầu Liên Bang, mấy chữ ấy khiến lòng anh như cuộn lên, ở đó có những người thường quấy nhiễu giấc ngủ của anh. Cố hết sức bình tĩnh, Thụy Sâm nói. “Tôi… chúng ta… chúng ta còn có thể đến với Liên Bang sao? Sự hợp tác giữa hai bên chẳng phải đã ngừng lại cùng với hiệp định đình chiến rồi sao?”
Nhìn nét mặt kinh dị của Thụy Sâm, hai vị lãnh đạo cao cấp của Đồng Minh nhìn nhau mỉm cười, xem ra công tác bảo mật làm quá tốt, đại đa số nhân viêm Đồng Minh hầu như không biết gì về điều này.
“Thiếu tá!” Phu nhân Almeida kiên nhẫn giải thích. “Sự hợp tác của chúng ta với Liên Bang chưa bao giờ thực sự cắt đứt, quá trình vận chuyển trên quy mô lớn tạm thời dừng lại, nhưng những viện trợ về tài chính, kỹ thuật, thiết bị và nhất là tình báo vẫn được tiến hành trong bí mật, những người biết được điều này cũng không nhiều, nhưng tác dụng cực lớn, chẳng hạn như nhà máy đóng tàu siêu cấp mà chúng ta đang lắp đặt kia có được là từ sự giúp đỡ về kỹ thuật và thiết bị của Liên Bang. Không những thế sau này chúng ta còn có thể nhận được sự giúp đỡ trực tiếp từ phi công và nhân viên kỹ thuật của Liên Bang.”
“Nói thật là Liên Bang cũng hiểu Đế Quốc cố gắng nhân nhượng ký với họ hiệp định đình chiến có một phần quan trọng từ sự phát triển mạnh mẽ của Đồng Minh đã uy hiếp một cách rõ rệt đến ảnh hưởng của chúng, Đế Quốc muốn tránh khỏi tình trạng phải tác chiến trên cả hai mặt trận, trước hết chúng muốn tập trung toàn bộ lực lượng giải quyết chúng ta.” Phu nhân Almeida nói với giọng coi thường. “Nhân viên của chúng ta trong chính quyền Đế Quốc đã báo về cho bộ tổng ý đồ của chúng, nếu đã biết thế, chúng ta chẳng có lý do gì để chúng dắt mũi cả? Sự hợp tác và viện trợ đương nhiên là cần tiếp tục, nhưng xét đến tình hình nội bộ Liên Bang cũng như ý nguyện của một bộ phận dân chúng muốn trở về quê hương, chúng ta biến đổi phương thức hành động, sử dụng phương thức bí ẩn hơn, gián tiếp hơn để thực hiện. Thiếu tá, anh có hiểu không?”
Thì ra là như thế, Thụy Sâm như vừa mới tỉnh ra, anh cố trấn tĩnh lại. “Vậy chúng ta xuất phát lúc nào?”
“Mấy hôm nữa, ngày tháng , một nhóm các bạn sẽ xuất phát vào hai giờ sáng tại khu cảng số , chiếc chiến hạm mang tên Cao Tốc, một chiến hạm đã được cải tạo đặc biệt sẽ đưa các bạn thông qua tuyến đường bí mật đến Liên Bang. Thiếu tá, lúc đó đừng có đến muộn nhé!”
“Các bạn? Một nhóm?”
“Đúng thế, lần này được cử đến Liên Bang học tập gồm tất cả tám người, đều là những người có biểu hiện xuất sắc trong đợt tác chiến vừa rồi, nhưng do phương các môn học không thống nhất nên các cậu sẽ không học cùng một chỗ, lần này cùng cậu đến Học viện chỉ huy tác chiến tổng hợp Biển Phong Bạo chỉ có một người, nguyên là trung đội trưởng trung đội Lôi Điểu, bạn cậu, thượng uý Robert Parnell.” Tướng quân Martin nói.
“Anh ta cũng cùng đi?” Thụy Sâm mừng ra mặt, có một người đi cùng cũng đủ cho cuộc sống thêm hương thêm sắc rồi, không những thế còn là bạn thân thì càng tuyệt.
“Đúng thế, mặc dù biểu hiện của anh ta không được xuất sắc như cậu, nhưng trong số các chỉ huy không quân có thể nói là nổi bật, nhưng các cậu phải nhớ, đến Liên Bang không được tiết lộ thân phận là người của Đồng Minh, chúng ta sẽ cho các cậu những giấy chứng minh giả và cả lý lịch giả, các cậu phải dùng tên và lý lịch đó để họ tập cùng với những người khác. Hiểu chưa?”
“Rõ! Thưa tướng quân!” Thụy Sâm lớn tiếng nói, tiếp theo anh nghĩ ngay đến một vấn đề khác. “Nhưng chúng tôi đều đi cả, ai sẽ là người chỉ huy các trung đội tác chiến? Không có trung đội trưởng, các trung đội Hoa Tuy-lip và Lôi Điểu sẽ chiến đấu như thế nào?”
“Không cần lo, qua mấy tháng tác chiến liên tục, hạm đội cũng cần nghỉ ngơi tu chỉnh một thời gian, chúng ta vừa hoàn thành đợt tác chiến quy mô lớn đầu tiên của Đồng Minh, những kinh nghiệm thu được cần phải có thời gian tổng kết đánh giá, Đế Quốc cũng đã bị chúng ta đánh cho những đòn đau, mục đích đợt phản kích vừa rồi cũng đã đạt được, trong thời gian ngắn tôi chắc sẽ không có tác chiến lớn đâu. Còn về trung đội Hoa Tuy-lip, cạu cho tôi một người có thể thay thế vị trí của cậu.”
“Trung uý Jessica!” Thuỵ Sâm không do dự nói. “Cô ấy có thể làm được!”
Những biểu hiện xuất sắc và sự trưởng thành liên tục của cô gái trong giai đoạn sau của chiến dịch là điều là mọi người đều công nhận, mặc dù vẫn còn có khuyết điểm như đôi khi còn thiếu trấn tĩnh nhưng những hành động của cô đã được tất cả mọi thành viên trong trung đội, kể cả những người cũ nhất trí nhìn nhận và tôn trọng, cô gái nhất định sẽ trở thành một trung đội trưởng ưu tú.
“Được rồi, vậy để cô bé tiếp nhận vị trí trung đội trưởng của cậu đi.” Tướng quân Martin gật đầu nói. “Trong hai ngày tới cậu hoàn thành tất cả mọi việc cần thiết để bàn giao công việc nhé, thiếu tá!”
Rời khỏi văn phòng của phu nhân Almeida, Thụy Sâm vẫn còn cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, anh đưa tay véo mạnh vào bắp tay, may mà không phải nằm mơ, văn phòng vẫn còn nguyên sau lưng còn cảm giác đau thì cực kỳ chân thật, không phải là một giấc mơ, anh sắp đến Liên Bang.
Sonia, Phi Luân… Thụy Sâm mang theo niềm hy vọng vô hạn vừa đi vừa lẩm bẩm tên của hai người con gái, khi nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt không biết họ sẽ có vẻ mặt thế nào? Nhưng, biết tìm họ ở đâu? Thụy Sâm bắt đầu hối hận sao ngày xưa không ghi lại địa chỉ của mỗi người, cả số điện thoại của họ nữa, nhưng cũng may hình như cha của Phi Luân là nghị sĩ, chắc sẽ không khó tìm…
Liên Bang! Ta đến đây