Thụy Sâm lang thang đến phòng sinh hoạt chung của tàu, đó là một căn phòng nhỏ được trang trí giống một quán bar, thông thường mà nói đây là nơi náo nhiệt nhất trên tàu, nhưng giờ đây vắng tanh, chỉ có một số nhỏ sĩ quan và chiến sĩ đang ngồi uống rượu và thì thầm bàn tán, không gian thoáng đãng, yên tĩnh, thậm chí cả âm nhạc cũng bị cảm nhiễm bởi không khí chung, nghe như bị biến thành một giọng uể oải và mệt mỏi.
Thụy Sâm biết lý do của hiện tượng này, anh cũng biết những người còn lại đang bận rộn cho việc gì, đưa mắt nhìn quanh, anh tìm ra ngay góc của Robert Parnell, thằng cha đang ngồi bên một cái bàn nhỏ, cầm chai rượu tu từng ngụm từng ngụm, có điều hắn đã uống không ít, trên mặt bàn đã có ba bốn chai không.
“Hây! Sao nhàn nhã ngồi uống một mình thế? Quá đáng nhất là không thèm gọi tao lấy một tiếng.” Thụy Sâm lấy một chai ngồi xuống bên cạnh.
“Thấy mày bận rộn trên phòng chỉ huy tao không muốn làm phiền, tình hình thế nào?”
“Thấy rồi còn hỏi, mày nhìn tao ngồi nhàn nhã uống rượu với mày ở đây là biết, nguyễn… vân… y…()" Thụy Sâm thở dài lắc đầu.
“Ai!!!! Tao cũng biết thế!” Robert Parnell thở dài một hơi. “Đã năm ngày rồi, xem ra bọn ta đúng là bị trói chân ở đây rồi, đúng là tiến thoái lưỡng nan…”
“Thì thế, giờ này bất kể muốn đến Liên Bang hay rút lui đều không có cách nào, cái con mắt đáng chết…” Thụy Sâm cũng lộ ra vẻ mặt nhăn nhó
Cả hai ngồi uống rượu trong tĩnh lặng, mỗi người lặng lẽ theo đuổi suy nghĩ của mình…
Bọn họ đã nằm chết dí ở thiên hà này ngày rồi, từ khi tàu xuyên qua cổng siêu không gian đến đây, bọn họ phát hiện trường lực hấp dẫn của lỗ đen biết hoá bất thường, sau khi trải qua liên tiếp ba lần thất bại, để tránh động cơ và lò phản ứng hoạt động ở trạng thái quá tải trong một thời gian quá dài dẫn đến phát sinh sự cố, họ chỉ còn cách tạm bỏ qua việc tính toán chi tiết đường bay, rút ra khỏi khu vực chịu lực hút của lỗ đen.
Đáng nhẽ theo lẽ thường, họ cho rằng sau một thời gian nữa là trường hấp dẫn của lỗ đen sẽ phát sinh thay đổi, chí ít là Thụy Sâm và thuyền trưởng Kirk đều nghĩ thế. Nhưng sau mấy tiếng đồng hồ sửa chữa và bảo dưỡng cho tàu, khi họ quay lại gần khu vực lỗ đen, đến trước cổng siêu không gian, sự thất vọng bao trùm khi trường lực vãn biến hoá với chu kỳ không đổi, giữ nguyên tần suất phút một lần biến đổi, do đó họ chỉ còn cách rời khỏi đó và cầu nguyện sao cho khi họ quay lại lần sau, tình huống đã tốt hơn.
Nhưng kết quả vẫn là sự thất vọng sau mỗi lần cố gắng mạo hiểm quay lại, có vẻ như cái chu kỳ này đã ám lấy họ, giữ nguyên mở cái tần suất phút khốn khiếp. Thụy Sâm và thuyền trưởng Kirk chỉ còn biết chúc mừng vì lần đầu tiên đã không ngoan cố ở lại trong trường lực hấp dẫn của lỗ đen để tính toán tiếp, nếu không kết quả cố quá chắc chắn sẽ là… quá cố, động cơ của tàu chẳng có cách nào chịu được thời gian hoạt động quá tải dài đến thế.
Nhưng chúc mừng là chúc mừng, mặc dù họ đã may mắn thoát khỏi mối nguy đó, nhưng đập vào mặt họ là vấn đề rời khỏi thiên hà này? Không dùng cổng siêu không gian, chỉ dùng động cơ đẩy ion để đi, thuyền trưởng và các sĩ quan sau một thời gian ngắn tính toán trịnh trọng thông báo cho mọi người biết với tốc độ nhanh nhất của tàu, chỉ cần có khoảng - năm để đến được với cổng siêu không gian gần nhất.
Cái kết quả đó khiến mọi người không biết nên cười hay khóc, chưa nói đến động cơ có hoạt động ở tốc độ cao nhất lâu đến thế không, cho dù có thể thì năng lượng của lò phản ứng giải quyết thế nào, nhu yếu phẩm cho mọi người lấy đâu ra? Những cỗ mày sản xuất thực phẩm từ không khí vẫn là chuyện khoa học viễn tưởng, tàu chỉ có thể dựa vào thực phẩm và nước mang theo để duy trì sự sống, cho dù có tiết kiệm hết mức cũng chỉ cố được một năm. Cuối cùng là cho dù tất cả đều xung túc, - năm nữa họ còn đến đích làm gì, tất cả chắc đã biến hết thành ông bà già cốc khú đế rồi.
Thụy Sâm còn cười nhạo rằng khi đó trên tàu khả năng đã có có người có chắt cũng nên!
“Bây giờ cùng ta phải làm sao?” Sau một hồi im lặng, Robert Parnell hỏi.
“Còn biết làm sao nữa? C… H… Ờ…!” Thụy Sâm ngán ngẩm nói. “Hoặc chờ đến khi ông trời thương cho trường lực chuyển biến sang chu kỳ dài hơn, hoặc chờ cứu viện. Đồng Minh và Liên Bang sớm muộn gì cũng phát hiện tàu Cao Tốc mất liên lạc, hơn nữa tuy đây là tuyến đường bí mật nhưng nó cũng là lối duy nhất thông giữa Đồng Minh và Liên Bang, chắc chắn sẽ có tàu qua đây!”
“Nếu nhưng người đến cũng bị chết dí ở đây như ta thì sao?” Robert Parnell hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Cũng có khả năng đó!” Thụy Sâm không phủ nhận. “Nhưng điều may mắn là hệ thống liên lạc của tàu vẫn bình thường, chúng ta đang liên tục phát tín hiệu xuyên siêu không gian, tuy cự ly có hạn, không thể truyền đến Đồng Minh hoặc Liên Bang nhưng ở những khu vực xung quanh thì không thành vấn đề, những tàu đến từ hai đầu đều có thể thu được tín hiệu cảnh báo của chúng ta, chỉ cần trước khi vào siêu không gian họ đừng có quên quan sát hệ thống liên lạc, nói may mắn thì chúng ta không ở đây quá một tháng đâu, thôi cứ coi như đi nghỉ đi tuy ở đây không có mặt trời, bãi biển và những cô em xinh đẹp.”
“Nói cũng phải!’ Robert Parnell dường như bị Thụy Sâm chọc cho cười. Cầm lấy bình rượu tu một hơi cạn sạch, anh chàng làm ra vẻ mơ mơ màng màng hỏi. “Mày nghĩ rằng lần này đến Liên Bang còn có cơ hội gặp lại họ không?”
“Gặp ai cơ?” Thụy Sâm vừa dứt lời lập tức hiển, gặp lại, trừ những cô gái của trung đội Lam Thiên Sứ họ còn quen ai ở Liên Bang đâu?
“Vờ vịt! Hừ! Đừng tưởng tao mù!” Robert Parnell bĩu môi nói. “Mày và em Phi Luân tao không cần nói nữa, cả thế giới đều biết có người ngày nào chẳng kiếm cớ bò lên tàu Đại Thiên Sứ? Tin tức bay như lá mùa thu, hơn nữa mày cũng nói với tao nhiều lần rồi. Không! Chúng ta không nói đều một điều hiển nhiên đúng! Chúng ta trao đổi về một đối tượng khác! Đừng nghĩ là tao đần! Tao có thể nhìn thấy, băng mĩ nhân của chúng ta, thiếu tá Dương… Hừ Hừ, tao e rằng giữa hai người cũng có vấn đề không nhỏ đâu! Khai mau! Đúng không?”
“Mày nghe ai tung tin đồn nhảm đấy?” Thụy Sâm hơi đỏ mặt, anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ chột dạ hỏi lại một câu.
“Ha… Ha… Ha… Nhân bảo như thần bảo!” Robert Parnell như quên phăng sự trầm muộn lúc này, đắc ý cười to nói. “Tao quá hiểu mày, nếu hai người không có chuyện gì mày sẽ không chối bay chối biến như thế. Thằng này, rất có phong thái của Don Juan, mày cũng giữ bí mật tốt đấy, bình thường không nghe mày nhắc đến một câu, cứ nhìn bên ngoài thì ai chẳng bị lừa, không thể tin nổi, chàng trai nhìn ngây ngây thơ thơ như con nai vàng ngơ ngác của chúng ta lại cũng biết chơi trò bắt cá hai tay… Hay! Hay! Hay!”
“Mày chỉ nói tầm bậy tầm bạ, bọn tao chỉ là…”
“”Thôi đử rồi, đừng ngụy biện, tao nói tầm bậy tầm bạ nhưng lại cứ trúng tùm lum tùm la mới hay chứ, giải thích vô hiệu. Tuy thời gian đó may cho mày là tao không ở trạm nhưng có người vẫn thấy hai người thường ngồi uống rượu với nhau, đêm khuya gió lạnh, cô nam quả nữ, hai người hợp tác lâu như thế, tao không tin là không nảy sinh tý lửa nào, hơn nữa không có cảm tình, mày chịu ngồi uống rượu thường xuyên thế hả? Thêm vào chút rượu trợ hứng, tao thấy không có gì cũng có vấn đề…”
“Hừ! Mày chỉ đoán mò!” Thụy Sâm thở phào một hơi, chuyện giữa anh và Sonia đêm trước khi chia tay vẫn chưa bị lộ, có điều thằng cha này đoán cũng chuẩn đến phát sợ.
Nhưng dù thế, trong lòng Thụy Sâm không nén nổi một tia vui sường, khác với ngoài miệng, tận đáy lòng anh lại mong chuyện giữa mình và Sonia bị mọi người biết, nghe mọi người bàn tán, nói anh và Sonia là một đôi, không hiểu sao Thụy Sâm lại thấy lòng ấm lại.
“Đoán mò! Hà Hà! Tao đoán mò có căn cứ, nếu đúng có phải là hay không, ngưu lang chức nữ sắp được gặp mặt, đột nhiên con mắt của tử thần xuất hiện tàn nhẫn ngăn cách đôi uyên ương, nếu ở bên kia có người đang ẵm thêm một đứa nhóc đứng đợi thì… hoàn hảo. Ngưu Lang Chức Nữ version Vũ Trụ!!!”
Càng nói càng hồ đồ, Thụy Sâm ngán ngẩm nhìn khuôn mặt hí hửng của thằng bạn thân, anh quyết định phản kích, chúng ta càng nhân nhượng thì kẻ địch càng lấn tới. “Còn mày? Đừng nói là không muốn gặp Anne? Tao không đần đâu, ai là người nhắc đến chuyện có gặp được họ ở Liên Bang trước? Mày! Ai gấp hơn? Mày! Mắt tao không tồi tí nào, khi tàu Đại Thiên Sứ ở về, ai là người bay cả đêm, thậm chí áo còn không kịp thay, ngàn dặm tốc hành trở lại tiễn chân ai? Mày nghĩ tao không thấy hả? Mặt cả hai cứ như mèo cắt tai ấy!”
Robert Parnell lặng người một chút rồi nói với vẻ ngán ngẩm. “Nhớ thì sao? Dù sao cũng bị chết dí ở đây! Đúng là vận xui! Sắp đến rồi còn bị chuyện này!”
“Đừng có lo, chúng ta trước sau gì cũng có cơ hội gặp họ, nhưng bây giờ tạm dừng ở đây thôi.” Thụy Sâm vỗ vai bạn an ủi.
“Tao biết, cảm ơn mày! Cái chu kỳ chó chết kia, nó không thể cứ phút thay đổi một lần sao? Tại sao lại cứ phút, còn cái tàu này nữa, đã được sửa lại được biệt rồi, máy chủ cũng là loại cực mạnh, chó chết, mạnh cái đếch gì? Chỉ có mỗi tính đường bay cũng cần phút, chẳng nhẽ không có cái nào mạnh hơn hả?” Robert Parnell bắt đầu chửi vung xích chó, nhìn mấy chai rượu rỗng đến đáy, anh ta ngán ngẩm đứng dậy đi đến bên quầy bar lấy thêm mấy chai nữa, cầm túm lại, hai tay ôm lấy một lúc mấy chai mang về bàn.
Thụy Sâm cứ nhìn theo bạn, đột nhiên khuôn mặt cứng lại.
“Sao thế hả? Bạn hiền?” Về đến bàn Robert Parnell nhìn mặt bạn hỏi, anh ta như phát hiện sự khác thường của Thụy Sâm.
“Không có chuyện gì! Robert Parnell sao mày không cầm từng bình mang về, chia thành mấy lần cho dễ cầm!” Thụy Sâm ngơ ngác hỏi.
“Thần kinh mày có sao không thế? Câu ngu thế cũng hỏi!” Robert Parnell ngác nhiên nhìn bạn, không hiểu có chuyện gì nhưng anh cũng trả lời. “Hiệu suất! Hiểu chưa! Chia thành nhiều lần đi đi lại lại mất công, tuy chỉ có hai tay nhưng tao ôm một hơi không phải được ba bốn bình một lúc sao? Mày không phải quên cả những nguyên tác cơ bản đấy chứ?”
Còn chưa dứt lời, Thụy Sâm đã quăng luôn bình rượu trên tay, lao đi với tốc độ mét nước rút, vừa chạy vừa nói vọng lại. “Cám ơn mày! Robert Parnell!”
“Tao làm gì nào? Sao lại cám ơn tao? Tao có làm cái quái gì đâu?” Robert Parnell chỉ còn biết ngồi lặng một chỗ, không hiểu chuyện gì xảy ra với bạn.
()Dịch giả: Nguyễn... vân...y=: Vẫn y nguyên. Đưa thêm vào cho hợp văn cảnh