“Phi Luân? Cô ấy làm sao rồi?” Thụy Sâm cuống lên, chỉ cần nhìn thái độ ngần ngừ của các cô gái, đồ ngốc cũng biết là đã có chuyện xảy ra, đưa mắt nhìn Sonia, anh hỏi. “Sonia, cô ấy bị sao vậy?”
Nhìn bộ dạng cuống cuồng của Thụy Sâm, Sonia chợt cảm thấy một sự chua chát dâng lên trong lòng, nhưng cô cũng cố gắng ổn định tâm trạng nói. “cô bé biến mất rồi!”
“Biến mất? Sao lại biến mất được?” Thụy Sâm ngạc nhiên, anh không ngờ rằng lại có chuyện đó, nhìn bộ dạng của các cô gái, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến là Phi Luân đã lấy chồng hoặc có bạn trai mới, dù sao anh cũng đã có tâm lý chuẩn bị cho tình huống này, dù sao thì khi chia tay, chẳng ai biết có ngày gặp lại hay không, Thụy Sâm đương nhiên không thể mà cũng không muốn yêu cầu cô chờ anh cả đời, điều đó là không hiện thực.
Yêu một người, không có nghĩa là phải chiếm được người ấy, cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em… Một năm rồi, nếu Phi Luân có thể tìm được người xứng đôi vừa lứa ở Liên Bang, có một cuộc sống hạnh phúc thì, mặc dù có chút chua chát trong lòng nhưng qua vô số đêm thức trắng, Thụy Sâm cũng đã xác định được quyết tâm của mình, có gì để mà phải cưỡng cầu cơ chứ? Anh đến Liên Bang chỉ học tập một thời gian ngắn, hết rồi lại quay về chiến đống, trở lại với máu và lửa, đối diện với một tương lai mà không ai biết thức dậy ngày hôm nay có còn được thấy bầu trời ngày mai không, có khi, đến lúc vận may đã hết, lần chiến đấu tiếp theo sẽ là lần cuối cùng xuất kích thì sao? Chẳng nhẽ lại cố gây đau khổ cho thêm một người? Có thể tìm bến đỗ bình yên dưới bầu trời hóa bình ở Liên Bang, có được hạnh phúc của mình, sống một cuộc sống bình dị và sung sướng, chẳng hơn gắn với một tương lai không xác định ngàn lần sao?
Chỉ là Thụy Sâm ngàn lần không thể tưởng tượng được rằng cô ấy lại bị mất tích? Anh mê hoặc hỏi lại. “Ở Liên Bang chiến sự đã kết thúc rồi mà? Sao cô ấy lại bị mất tích? Cô ấy là thuyền trưởng, các bạn còn đây sao cô ấy lại mất tích được? Đã phái đội cứu hộ đi chưa?”
“Ai bảo anh chị Phi Luân đã mất tích trong chiến đấu? Chị ấy đã sớm xuất ngũ rồi, có chiến đấu cũng chẳng sao!” Cô bé Anne lườm Thụy Sâm nói.
“Xuất ngũ! Phi Luân á?” Thụy Sâm kinh ngạc hỏi lại. “Cô ấy còn trẻ thế đã là thuyền trưởng rồi, với năng lực của cô ấy, dù là ở Liên Bang cũng có thể nói là một trong những người xuất sắc nhất, bộ chỉ huy sao lại chấp nhận dễ dàng như thế?”
“Thụy Sâm! Xuất ngũ là theo đơn đề nghị của Phi Luân, còn bộ chỉ huy…” Sonia buồn bã lắc đầu.
“Cô ấy chủ động? Tôi không thể tin nổi, sao lại có chuyện ấy?”
Sonia thở dài một hơn, từ từ nói. “Để nhớ lại xem nên nói từ đâu, đúng rồi, từ khi bọn tôi quay về Liên Bang, do trước đó Liên Bang ở trong tình trạng chiến tranh nên việc trung đội tới hậu phương Đế Quốc chỉ được một số ít người trong quân đội và nghị viện biết, thậm chí cha của Phi Luân, khi ấy đã là một trong số những thành viên của tiểu ban tài chính, nhưng do không phải là chủ tịch nên cũng không biết!”
“Cha của Phi Luân? Có liên quan đến việc cô ấy xin xuất ngũ?” Thụy Sâm cảm thấy mờ mờ hiểu ra lý do Phi Luân xin xuất ngũ, là do cha cô ấy!
“Có liên quan chứ!” Sonia nhìn quanh rồi nói. “Sau này nghị sĩ Diêu cũng biết được con gái mình vừa đi đâu, do khi ấy Phi Luân đã ở Đồng Minh, nghị sĩ Diêu cũng là một trong những người tích cực ủng hộ sự nghiệp của Đồng Minh, quan trọng nhất ông biết con gái mình cũng chỉ ở tuyến hai lo việc bồi dưỡng cho các phi công Đồng Minh, không trực tiếp tham chiến nên cũng chẳng nói gì. Nhưng sau khi Phi Luân ở về, hiệp định đình chiến giữa Liên Bang và Đế Quốc được công khai, mẹ nó mới biết con gái mình đã đi đâu mất tăm mấy tháng trời không tin tức, tiếp đó con bé lại dại dột kể cho mẹ nó nghe về kế hoạch Cáo Lửa lẫn tuyến đường tử thần, kết quả là làm mẹ nó sợ gần chết, kiên quyết bắt con gái xuất ngũ, nghe Phi Luân nói lúc đầu cha nó cũng chỉ định điều nó về hậu phương thôi nhưng cuối cùng cũng không lại với mẹ nó.”
Chẳng nhẽ Phi Luân buộc phải xuất ngũ dưới áp lực của cha mẹ sao? Cô ấy là một cô gái kiên cường, có ý chí tự lập, Thụy Sâm cúi đầu không nói, anh nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên trên chiếc khu trục hạm, dưới họng súng của anh, cô gái vẫn không hề dao động, không hề cúi đầu. Đương nhiên không thể so sánh việc đối đầu với kẻ địch với đối đầu với cha mẹ, nhưng tính cách con người… Dù sao thì Thụy Sâm cũng không tin được cô ấy lại dễ đầu hàng.
“Sau này thì sao?” Thụy Sâm hỏi tiếp. “Phi Luân buộc phải xuất ngũ dưới áp lực của cha mẹ?”
“Sau đó có chuyện gì xảy ra?” Thụy Sâm hỏi tiếp. “Phi Luân làm theo yêu cầu của cha mẹ xuất ngũ à?”
“Đương nhiên không! Anh nghĩ chị Phi Luân dễ khuất phục thế sao? Thêm nữa mọi người cũng không đành lòng để chị ấy đi mà!” Anne lại một lần nữa nhanh mồm nhanh miệng, giọng cô bé bắt đầu nghèn nghẹn. “Nhưng mà cuối cùng chị ấy cũng đành phải đi!”
“Ừ! Anne nói đúng đấy! Suốt một thời gian dài cô ấy vẫn kiên quyết không chịu đề xuất, con bé vẫn tỉ tê với tôi là nó đang cô thuyết phục cha mẹ. Nhưng nó vẫn lo vì sau khi nghị sĩ Diêu trở thành chủ tịch Ủy ban ngân sách Liên Bang thì ảnh hưởng của ông đã quá lớn, tuy không có cách nào cho con gái xuất ngũ nhưng điều nó rời khỏi đội về hậu phương thì thừa sức, nó lo phần còn lại sẽ chỉ còn được ngồi ở hậu phương nghe tin đồng đội thôi.”
“Liên Bang các bạn không phải tự do ngôn luận sao? Lợi dụng quan hệ, lấy công làm tư, nếu bị báo chí phanh phui ra thì sao?” Robert Parnell không nhịn được xen vào.
“Thượng úy! Anh nhìn đời đơn giản quá, cha của Phi Luân đương nhiên không bao giờ đề cập đến chuyện gì về con gái, ông ấy đương nhiên không bao giờ trực tiếp đề nghị yêu cầu loại đó, chỉ cần ông ấy đề xuất một số nghi vấn về dự toán quốc phòng hoặc phụ họa cùng các đề nghị khác, đưa ra những điều kiện khó khăn đối với quân đội là đủ.” Sonia bình tĩnh nói.
“Cái ấy…” Robert Parnell đỏ mặt, anh không hiểu lắm về chính trị của Liên Bang nên quyết định ít nói là hơn.
Thụy Sâm hiểu ý Sonia, ở Liên Bang tuy tôn trọng tự do ngôn luận nhưng chí ít phải có chứng cứ, nếu không chỉ là vu khống, còn làm sao để lãnh đạo quân đội đồng ý thì quá đơn giản, chỉ một vài gợi ý là xong, bọn họ đương nhiên hiểu sự quan tâm của cha với con, nhất định không vì một thuyền trưởng tuần dương hạm nhỏ nhoi mà làm Chủ tịch Ủy ban Ngân sách không hài lòng, hơn nữa thượng tướng Hamilton lại còn là bạn thân của nghị sĩ Diêu nữa. Lại nói Phi Luân dù sao cũng không phải loại con ông cháu cha nấp ở hậu phương, ở tuổi của cô mà đã có hơn chiến công bắn hạ chiến đấu cơ đối phương, tham gia vô số những nhiệm vụ nguy hiểm, trở thành thuyền trưởng tuần dương hạm Đại Thiên Sứ, xâm nhập vào hậu phương Đế Quốc, có những thành tích như thế cho dù có điều về hậu phương cũng chẳng ai nói gì.
“Không thể cùng đồng đội chiến đầu, chỉ biết ngồi một mình ở hậu phương, nhìn các chị em xuất kích, chờ đợi chiến tranh kết thúc.” Sonia cảm khái nói. “Đó tuyệt đối không phải là điều mà con bé muốn, do đó, nó đành đồng ý với cha mẹ, xin tự nguyện xuất ngũ.”
Lan Lan nãy giờ vẫn đứng bên không nói gì đột nhiên xen vào. “Đúng như đội trưởng đoán, đơn xin xuất ngũ được phê chuẩn cực nhanh, đương nhiên mấy vị ở trên cũng làm bộ vài câu giữ lại cho phải phép!”
Thụy Sâm ngây người ra, sự việc phát triển đến mức đó là điều mà anh không thể ngờ, dường như anh có thể cảm thấy trái tim quật cường của cô gái tràn đầy phẫn nộ và oan ức, trong mắt anh như có một làn hơi nước phủ mờ, ước gì trong giây phút cô cô đơn nhất, tuyệt vọng nhất mình có thể ở bên cô ấy, dù chỉ để nói một lời an ủi.
“Chuyện đó xảy ra lúc nào? Sau đó có chuyện gì xảy ra nữa? Vì sao Phi Luân lại biến mất?” Thụy Sâm ngơ ngác hỏi theo quán tính, lúc này anh chỉ thấy như có một cái gì dó cắn rứt trong tim.
“Khoảng một tháng trước!” Nhìn bộ dạng của Thụy Sâm, Sonia cũng cảm thấy đau thay cho anh, nhưng cô vẫn cố nói tiếp, chỉ có điều càng lúc càng ngập ngừng. “Sau đó, sau đó…”
“Sau đó rồi sao nữa?” Thụy Sâm chợt nhận ra giọng của mình như khàn đi từ lúc nào.
“… Sau đó, con bé có đến thăm mọi người, nghe nó nói hình như cha mẹ định ép cho nó một mối, là một anh chàng bạn thân từ thủa bé, tên là Hoa Long vân, con trai của trung tướng Hoa, cũng là một phi công chiến đấu, Phi Luân khi mới vào nghe bay cũng được anh ta dạy cho nhiều điều, đó cũng là một phi công không tồi. Nhưng cả hai đều phản đối cuộc hôn nhân này, theo như Phi Luân nói, Hoa Long Vân với nó quá thân thiết, như anh em ruột vậy, những chẳng có chút cảm giác tình yêu nào!”
“A.. hà!” Thụy Sâm chợt cảm giác trái tim như nhẹ đi.
“Nhưng một tuần trước, hai nhà đột nhiên tuyên bố tổ chức lễ đính hôn cho hai người.” Sonia liếc nhìn Thụy Sâm một cái.
“Đính hôn?” Thụy Sâm cảm thấy con tim như giật lên, một cơn choáng váng phủ xuống khiến anh suýt nữa đứng không vững.
“Nhưng ngay trước lễ đính hôn, con bé biến mất, cả Hoa Long Vân cũng không thấy đâu!”
Bỏ trốn cùng nhau? Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thụy Sâm, nhưng ngay lập tức anh chửi mình là đồ ngu, sắp đính hôn rồi còn bỏ trốn với nhau, có bệnh à? Đường đường hoàng hoàng đến với nhau chẳng hay sao? Chắc chắn có vấn đề!
Nghĩ lại, đột nhiên anh sực nhớ, một tuần trước? Đáng chết thật! Do bị cái con mắt của tử thần cản trở, bọn họ chậm mất một tuần! Sao lại xui xẻo đến thế? Nếu không có chuyện gì, chẳng phải anh đã đến Liên Bang sớm một tuần sao? Có khi còn được gặp Phi Luân…
Nhưng Thụy Sâm lại quên khuấy mất rằng, nếu đến Liên Bang sớm một tuần, anh đã đến thẳng học viện nhập học và không thể gặp Sonia ở đây, càng không thể biết được tin tức của Phi Luân, anh có chút manh mối nào để liên hệ với các cô gái ở Liên Bang đâu?