Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Thụy Sâm và Robert Parnell đã học ở học viện được gần một tháng rồi, lớp của họ không có nhiều học viên, chỉ gói gọn trong hơn hai mươi người, đúng như trung tá Ai Grams đã nói, đại bộ phận số người trong lớp đều là sĩ quan cấp tá, mang quân hàm cấp úy, nếu tính cả Thụy Sâm và Robert Parnell cũng chỉ vẻn vẹn có tám người.
Ban đầu, các học viên còn có sự quan tâm muốn tìm hiểu hai anh chàng còn trẻ măng mà đã leo đến quân hàm cấp úy, lại được tuyển chọn vào học viện bồi dưỡng, nhưng do trung tá Ai Grams đã dặn trước, Thụy Sâm và Robert Parnell đều chú ý giữ một khoảng cách nhất định với những người còn lại, qua mấy lần tiếp cận không thành, hai người bạn tạo cho những người học cùng cảm giác là những kẻ thần bí, lại không chịu hòa đồng với mọi người, loại người như vậy đương nhiên không được hoan nghênh, trong học viện bắt đầu có những lời xì xào về họ, đã có người chỉ trỏ đoán già đoán non xem hai thượng úy trẻ măng này ruốt cuộc là thần thánh phương nào, có mối quan hệ hoặc chỗ dựa to đến đâu.
Nhưng khi biết hai người được bên tình báo “cài” vào học, những tiếng xì xào nhanh chóng biến mất, làm nghề tình báo, trong ấn tượng của đa số người là những kẻ chỉ chuyên ẩn sâu trong bóng tối, khuất bóng mặt trời để tiến hành những âm mưu vĩnh viễn không bao giờ được nói nhìn đến, đó là một đám người thích chọc dao vào sau lưng người khác, chuyên chơi những ngón đòn âm độc khiến đối thủ chết mà không biết vì sao! Đương nhiên các học viên ở đây không phải không biết tầm quan trọng của tình báo, nhiều khi những sĩ quan tình báo còn có thể quyết định sự thắng bại của cả cuộc chiến, nhưng đó cũng không có nghĩa bọn họ thích thú kề vai bá cổ với loại người “cõi âm” đó, lại càng không muốn căng thẳng với bọn họ, nếu không sau này đám người ẩn sau cánh gà đó không chừng tính sổ, gài vào một thế chết không được sống không xong thì có mà khóc bằng tiếng Mán!
Nhưng đối với hai kẻ “Hắc ám” ấy, đại bộ phận học viên đều có chút khâm phục, ở nhiều phương diện, đặc biệt là ở khả năng vận dụng chiến đấu cơ trong các hoạt động hiệp đồng và chi viện với chiến hạm, tập kích tầm xa, cơ động tác chiến đều cả hai đều có sự hiểu biết sâu sắc, trong quá trình rèn luyện trên hệ thống thực tại ảo cả hai đều có kết quả xuất sắc, tổng hợp thành tích không chỉ đứng đầu lớp mà so với cả khóa học cũng có thể xếp vào đội ngũ những người giỏi nhất, không biết làm sao hai tên tình báo xuất thân lại có thể xuất sắc ở lĩnh vực “ngoài ngành” là chỉ huy tác chiến vũ trụ đến thế, thậm chí còn có phần trội hơn những kẻ “chính ngạch” như họ, chẳng nhẽ thế giới này loạn lên rồi sao?
Chỉ có số ít người là chú ý đến sự nỗ lực của hai người bạn, có thể dùng mấy chữ quên ăn quên ngủ để diễn đạt tác phong của họ, thậm chí đến mức khắc khổ. Thật ra cả hai đều không phải là loại thiên tài chỉ huy gì, nhưng thành công có % nỗ lực và % thiên phú, Thụy Sâm và Robert Parnell đều hiểu, ở trình độ điều khiển chiến đấu cơ, hai người có thể coi là có thiên phú xuất sắc, nhưng điều đó không có nghĩ rằng ở các phương diện khác cũng vậy! Đối với việc chỉ huy binh chủng hợp thành trong vũ trụ, họ hiểu biết rất ít ỏi, đây là cơ hội hiếm có để tìm cách bổ sung cơ hội. Hơn nữa trước đây họ được dạy theo giáo trình của Đế Quốc, nên khi học ở Liên Bang, họ có lợi thế khi có thể dùng một cái nhìn khác, ở một góc độ khác để đánh giá. Điều này đã mở mắt cho họ nhiều điều, cho họ nhiều ý tưởng mới, đặc biệt là rất hữu ích với quá trình tác chiến với Đế Quốc sau này, chỉ riêng điều đó cũng đủ để họ lao đầu vào học.
Nhưng cả quá trình học dày đặc cũng không thể làm dịu đi sự lo lắng của Thụy Sâm đối với Phi Luân, cô gái không có một chút tin tức nào càng khiến anh bất an hơn, cắm đầu vào học, Thụy Sâm muốn dùng cách ấy để đè nén sự bất an trong lòng mình, nhưng dường như điều đó không mấy hiệu quả, cho dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cẩn đặt lưng xuống giường, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của khuôn mặt tiều tụy của cô gái, điều đó đã trở thành một nút thắt trong lòng, khiến anh không sao yên giấc.
Thụy Sâm quyết định chủ động xuất kích, anh không sao chịu được cảnh chỉ ngồi một chỗ chờ tin như thế này, cho dù những gì anh có thể làm chỉ rất hữu hạn, thậm chí rất nhiều khả năng sẽ thành công cốc…
------------------------------------------------
“Dậy ngay! Đồ lười! Sắp tám giờ rồi!”
Không có tiếng trả lời, Robert Parnell làm như không nghe thấy, co người cuộn vào trong chăn, mượn lớp chăn dày che tai.
“Này! Đừng có trách tao không nói trước, mày mà không dậy ngay, một dòng nước sẽ chảy dọc từ cổ mày xuống ngay bây giờ, sau đó nếu như mày còn có thể ngủ thì cứ ngủ, tao cóc cần quan tâm!” Thụy Sâm nghiến răng bê một cốc nước để sát cổ Robert Parnell giọng đầy uy hiếp.
“Ông anh ơi! Mới có tám giờ à! Mày đã biết thằng bạn thân nhất của mày là một con sâu lười thì còn cố quấy rối tao làm gì?” Nếu bị rót nước vào cổ, cho dù có thế nào cũng chẳng thể tiếp tục ngủ, Robert Parnell chỉ còn cách chui đầu ta khỏi chăn, mở mắt. “Khó lắm mới đến chủ nhật, dù sao cũng chẳng có việc gì, để tao ngủ thêm một lát không được sao?”
“Không có chuyện gì?” Thụy Sâm lắc đầu nhìn bạn. “Không có chuyện gì thì tao lôi mày dậy làm gì cho mệt đời, mày quên hả, hôm qua đứa nào bảo sẽ đi cùng tao xuống Địa Cầu hôm nay?”
“Địa Cầu? Xuống đấy làm gì? Mày gọi thiếu tá Sonia đi cùng có hay hơn không? Cô ấy quen đường quen đất, còn tao với mày là dân ngoại đạo, gọi tao làm gì?” Robert Parnell mắt nhắm mắt mở nói.
“Mày…” Thụy Sâm không thèm nói nữa, anh thẳng tay rót một ít nước tù cốc vào mặt bạn.
“Phốc… Phốc… Ắt x..xì! Chó chết, mày làm cái gì thế hả? Khái… Khái…” Robert Parnell lập tức bị nước lạnh làm cho nhảy chồm khỏi giường, Thụy Sâm vội lùi lại hai bước.
“Tỉnh ngủ chưa?” Thụy Sâm hỏi. “Bây giờ đã nhớ ra hôm nay phải xuống Địa Cầu làm gì chưa?”
“A…A…Ha! Nhớ rồi!” Robert Parnell quăng cái gối đang định ném vào Thụy Sâm xuống giường. “Nhưng tao nghi ngờ không biết chuyện đó có hiệu quả gì không, ngay cả Cục điều tra Liên Bang còn không tìm thấy manh mối gì, chúng ta có thể làm được gì? Không chừng còn làm lộ thân phận thật của chúng ta, cha của Phi Luân là nghị sĩ, lại là Chủ tịch Ủy ban, nơi ở của ông nhất định được phòng bị nghiêm ngặt, tao sợ là chúng ta đến cửa lớn còn không vào được.”
Trên mặt Thụy Sâm hiện lên một tia lo lắng. “Không cần biết thế nào tao vẫn muốn ghé qua xem, dù có không tìm được gì, nhìn nơi cô ấy sinh ra lớn lên cũng hay, khó khăn lắm mới được đến Liên Bang một lần, lần sau không biết lúc nào mới có cơ hội đến…” Rồi anh nhăn mặt. “Mày nhiều lời làm gì? Có đi hay không thì nói một câu đi! Đi thì dậy mặc quần áo, còn không tao đi một mình, tàu đến Địa Cầu không chờ ai đâu.”
“Uây! Uây! Đương nhiên là đi chứ! Nếu không mày đi lạc rồi thì thiếu tá Sonia yêu quý của mày đi diễn tập về không thấy người đến tìm tao tính sổ thì sao…”
------------------------------------------------
“Lạnh quá đi mất!!! So với trong học viện thì đúng là một trời một vực, sao ở đây không có hệ thống điều tiết khí hậu nhỉ, biết thế tao đã mặc thêm cái áo khoác!” Robert Parnell vừa giậm chân vừa nói.
“Ngõ , đường East Cross… Đúng rồi, ở đây này, khu biệt thự của những người có tiền bên hồ Nguyệt Nha.” Thụy Sâm nhìn mặt hồ hiện đang được phủ một lớn băng mỏng nói.
“Quanh bờ hồ có nhiều biệt thự quá!” Robert Parnell đưa tay ngang trán, nheo mắt lại để tránh ánh sáng phản xạ của tuyết, phóng tầm mắt nhìn quanh. “Mày xem, chỉ nhìn quanh cũng có chí ít là hai, ba mươi căn, chẳng biết ở đâu mới là nhà của Phi Luân? Anne, Lan Lan, Chương Tiểu Tinh và Sonia đều đã qua đây, nếu có họ theo thì tốt quá!”
“Bọn họ tham gia diễn tập còn phải đến hết tuần tới mời về! Mày đừng có mơ nữa, hai, ba mươi nhà cũng chẳng sao, hỏi một chút là ra ấy mà!” Thụy Sâm liếc nhìn căn biệt thự trước mặt. “Đi nào, chúng ta bắt đầu từ đó!”
Bọn họ chẳng mấy khó khăn để tìm ra nơi cần đến, ở đây có rất nhiều người biết nhà của nghị sĩ Diêu, có một người còn hảo tâm dẫn họ đi một đoạn, chỉ cho hai người thấy nhà của nghị sĩ Diêu mới thôi.
“Ở đây rồi!” Thụy Sâm nhìn khu biệt thự kiểu cổ đã nhuốm màu phong sương, xem ra cũng đã nhiều tuổi rồi, tác động của tự nhiên dường như đã biến những bức tường màu trắng thành một màu ngà ngà, giữa nền tuyết trắng muốt nổi lên vẻ kỳ bí và uy nghiêm.
“Ai! Bạn gái mày đúng là tiểu thư con nhà giàu!” Robert Parnell hâm mộ nói. “Nếu ở nhà tao cũng có một căn biệt thư như thế, tao cũng chẳng thèm gia nhập quân đội làm gì! Chắc giờ này đang ở nhà ôm vợ đẹp bồ xinh hưởng phúc rồi.”
“Hừ! Mày cứ đứng đó mà mơ giữa ban ngày đi!” Thụy Sâm lườm bạn một cái.
“Nhưng bây giờ làm gì đây? Robert Parnell chỉ tay vào thiết bị liên lạc gắn trên tường. “Gõ cửa nhé?”
Thụy Sâm chợt cảm thấy chẳng thẳng, thậm chí còn hơi sờ sợ, nhưng đã đến đây mà về không thì cũng không cam lòng.
Mím môi đến bên cửa, anh đưa tay ấn nút trên thiết bị, màn hình sáng lên và khuôn mặt một người đàn ông trung niên xuất hiện.
“Xin chào! Đây là nhà của nghị sĩ Diêu, tôi là quả gia Tang Đức Long, xin hỏi ngài là ai? Tôi có thể giúp được gì cho ngài?” Người đàn ông lên tiếng.
“À! Xin lỗi đã làm phiền, tôi là thượng úy Dương John, còn đây là thượng úy Mike James, chúng tôi trước đây là đồng đội với tiểu thư Phi Luân, à…” Thụy Sâm ngập ngừng một chút rồi quyết định làm ra vẻ chưa được biết tin Phi Luân mất tích. “Xin lỗi cho hỏi, tiểu thư có nhà không?”
“Xin lỗi, tiểu thư hiện nay không có nhà, cô ấy đã đi ra ngoài có việc rồi, xin ngài có thể quay lại vào ngày mai!”
“Ra ngoài có việc? Vậy không biết có thể nhờ ngài thông báo giúp một tiếng?” Thụy Sâm cố ý nói, anh chép miệng, người giàu đúng là ưa sĩ diện, chuyện đã um lên như thế vẫn còn nói Phi Luân ra ngoài có việc.
“Tiểu thư có dặn lại đừng làm phiền cô ấy lúc này! Xin lỗi đã làm mất thời gian của ngài!” Thông tin ngắt đứt.
“Bây giờ làm sao?” Robert Parnell hỏi.
“Không thể về tay trắng thế được, chúng ta đi vòng quanh nhà Phi Luân một vòng, xem xem có chỗ nào có thể chui vào được không?”
“Mày… đúng là to gan! Ở đây các biện pháp an ninh nhất định là cực kỳ cẩn mật, mày còn định chui vào? Nếu bị cảnh sát phát hiện bắt đi thì cực kỳ phiền phức, đừng quên thân phận của bọn ta… Ai… Chờ tao một chút! Ai"