“Tuy-lip , hạm đội đã tiến vào tầm quét của rada trên Tỏa Nhãn, xác nhận, một thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc ở vị trí trung tâm, ngoài ra còn có hai tuần dương hạm lớp Quân Đao cùng một khu trục hạm lớp Giang Hà, có tám chiến đấu cơ hộ tống, bốn Nữ Yêu, bốn Siêu Nữ Yêu, còn có một Tỏa Nhãn, theo hướng đi và tốc độ này, dự tính ba mươi phút nữa sẽ tới vị trí phục kích." Trên chiếc Tỏa Nhãn, thiếu tá Thuler phá vỡ sự im lặng thông tin, sử dụng hệ thống truyền tin định hướng báo cáo với Thụy Sâm, anh ta hạ thấp giọng, như sợ thanh âm hơi lớn một chút thôi cũng sẽ kinh động đến hạm đội Đế Quốc.
"Bọn họ đúng giờ thật, không lệch một giây, thông báo cho mọi người, giữ nguyên vị trí, không được tự làm lộ mình, chờ đợi tín hiệu tấn công, tuyệt đối cấm khỏi động động cơ trước khi có lệnh."
"Nghe rõ! Tuy-lip ."
Kết thúc trao đổi, khắp bãi thiên thạch lại khôi phục sự im lặng, hết thảy, đều có vẻ là rất tự nhiên, trừ phi tới có ai gần đó cẩn thận quan sát, nếu không, không thể phát hiện ra có gì khác thường, cũng không thể nhìn ra có chỗ nào khiến người ta phải chú ý....
Khác với những phi công Đồng Minh đang căng thẳng, giờ phút này trên tàu Bảo Lũy, không khí khẩn trương ngày càng giảm dần theo khoảng cách giữa hạm đội và Trân Châu Cảng, hiện tại chỉ còn không đến một ngày đi đường, tuy rằng toàn hạm đội vẫn duy trì trạng thái báo động vàng, nhưng đại bộ phận thủy thủ và phi công đều không mấy chú ý đến nó nữa, tuy họ vẫn ở trên đứng trên cương vị của mình đúng theo vị trí trực chiến, nhưng sự chú ý đã không còn ở nhiệm vụ, hiện tại họ tập trung vào việc tán phét với các đồng đội xem nên làm gì sau khi trở lại căn cứ để thoải mái hưởng thụ một chút.
Theo tình trạng trước mắt của tàu Bảo Lũy, thời gian sửa chữa sẽ kéo dài khoảng một hai tháng, điều này có nghĩa là bọn họ có thể tạm thời thoát khỏi chiến trường tàn khốc, so với các đồng đội còn đang phải tác chiến với quân phản loạn, bọn họ có thể coi là may mắn, hiện tại quân phản loạn, đã trở thành một đối thủ đáng gờm, không còn là một đám ô hợp có thể dễ dàng bị đánh bại như trước nữa. Giờ đây bọn họ huấn luyện chu đáo, trang bị hoàn mỹ, rất nhiều chỉ huy quân phản loạn nguyên đều là tinh anh của Đế Quốc, lại thêm vào đó là kinh nghiệm tác chiến nhiều năm với Đế Quốc, hiểu sâu sắc mọi chiến lược chiến thuật, cho nên tác chiến với quân phản loạn nguy hiểm không kém gì đối đầu với quân chính quy Liên Bang, thậm chí còn đáng sợ hơn, một chút không cẩn thận là có thể đi gặp tử thần bất cứ lúc nào. Thanh tiễu quân phản loạn giờ đã trở thành nơi căng thẳng thần kinh, thậm chí có khi đến mức sợ bóng sợ gió, bởi lẽ, nhiều đơn vị có bề dày thành tích, cứ lặng lẽ biến mất khỏi biên chế của Đế Quốc không một tiếng động, đôi khi bộ chỉ huy thậm chí còn không làm rõ được việc tập kích phát sinh như thế nào.
Một điều khác làm cho các sĩ quan và binh lính Đế Quốc thoải mái chính là do hạm đội của bọn họ có một thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc, từ trước tới nay chưa bao giờ nghe nói có bất kỳ một thái không mẫu hạm bị quân phản loạn phá huỷ trong quá trình tác chiến chính quy. Tổn thất của hạm đội chỉ là ngoại lệ, do mắc quỷ kế của quân phản loạn mà thôi.
Đế Quốc bọn quan binh, tựa hồ suy nghĩ theo thói quen. Trong ấn tượng của bọn họ, quân phản loạn không muốn dùng lực lượng nhỏ yếu của bọn họ đối mặt với chủ lực Đế Quốc, bọn họ luôn tránh các hạm đội mạnh có thái không mẫu hạm đi kèm, chỉ đem sự chú ý để tập kích các đoàn vận chuyển hoặc là trạm không gian có cơ cấu phòng ngự bạc nhược, ngay cả lần duy nhất tấn công một căn cứ lớn như căn cứ Yajia Ma, cũng nhân cơ hội không có thái không mẫu hạm dừng ở đó. Tàu Bảo Lũy hiện tại tuy rằng bị thương không nhẹ, số lượng chiến đấu cơ trên tàu đã thiếu hụt nhiều sau trận giao chiến với hạm đội của quân phản loạn, nhưng may mà vẫn còn có một tuần dương hạm hộ tống, trung đội chiến đấu cơ trên đó có thể bổ sung cho sự thiếu hụt đó, tiếp đó lại thêm một tuần dương hạm không biết từ đâu đến, nó lại cung cấp cho hạm đội thêm một trung đội chiến đấu cơ, quân phản loạn lại càng không thể có ý tưởng khiêu chiến với bọn họ, trừ phi chúng đột nhiên thay đổi phong cách tác chiến, quyết định chơi cứng chọi cứng cùng tiêu hao với Đế Quốc.
Cho nên, khi tiếng chuông báo động vang lên lanh lảnh trên mỗi ngóc ngách của tàu, tiếng thét thất thanh hạ lệnh tiến vào trạng thái báo động đỏ vang lên trên loa, cảm giác ban đầu là không dám tin, bọn họ sao lại có thể bị quân phản loạn đột nhiên tập kích, quân phản loạn dám tập kích một hạm đội có thái không mẫu hạm tại địa điểm chỉ các Trân Châu Cảng có một đoạn như thế này sao, điều này là thật hay giả đây?
Sau vài giây kinh ngạc, các sĩ quan Đế Quốc mới như vừa tỉnh mộng, các thủy thủ nhanh chóng chấm dứt nói chuyện phiếm hay đùa giỡn chuyển trở lại vị trí của mình, các phi công vội vã trèo lên chiến đấu cơ của họ, dưới sự giúp đỡ của các nhân viên mặt đất đóng cửa khoang lái, khởi động động cơ ion, chuẩn bị cất cánh......
" Gần quá, thật sự là quá gần!" Thuyền trưởng tàu Bảo Lũy sắc mặt đã trở nên tái nhợt, trên màn hình biểu hiện tình huống chiến trường, có thể thấy rõ, hạm đội bị rơi vào tình huống cực kỳ bất lợi, những điểm đỏ thể hiện chiến đấu cơ địch, đang ở theo ba hướng khác nhau lao tới.
" Chiến đấu cơ của chúng ta đâu?" Ông ta hỏi, trong lòng cảm thấy không yên, tam biên đội chiến đấu cơ của quân phản loạn nhìn quá cũng thấy khoảng trên trăm chiếc, còn không tính các loại phụ trợ như Tỏa Nhãn, số lượng này nhất định không thể tới từ một chiếc thái không mẫu hạm tốc độ cao được, trước đây có tin tình báo thể hiện quân phản loạn ngoài các thái không mẫu hạm tốc độ cao, khả năng còn có một thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc, bởi vì hành động của chiến hạm này quá quỷ dị, báo cáo quá ít, cho nên ngành tình báo cũng không dám khẳng định, hiện tại xem ra, đúng là sự thật.
Ông ta biết, một trận chiến hôm nay, khả năng đối ông ta mà nói là một tràng tai nạn, chiến hạm địch giữ nguyên tác phong bí mật quỷ dị, bọn chúng lặng lẽ di động đến nơi này mà không một ai phát hiện ra, chờ ông đến, tuy rằng bây giờ còn chưa biết chiến hạm địch đang ở nơi nào, nhưng quân phản loạn rất ít đánh những trận mà không chắc thắng, nếu bọn họ đến vì ông, chắc hẳn đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa lại là tập kích bất ngờ, đối với ông mà nói, tình huống thật sự là quá tồi tệ.
"Đang xuất kích, trước mắt đã cất cánh chiếc, thuyền trưởng, thêm vào đó, các tuần dương hạm Asian và Siri Lanka đã phóng hết chiến đấu cơ."
"Làm thế nào vậy! Quá chậm! Lệnh cho bọn họ đẩy nhanh tốc độ!" Thuyền trưởng cảm thấy có chút nôn nóng, tuy rằng ông ta biết cũng không thể trách các phi công. Tàu Bảo Lũy bị hư hại một đường phóng chiến đấu cơ, điều này có ảnh hưởng lớn đến tốc độ xuất kích của chiến đấu cơ trên tàu.
" Thuyền trưởng, chiến đấu cơ của quân phản loạn đã vào đến tầm phóng ngư lôi, các chiến đấu cơ hộ tống của chúng ta có số lượng quá ít, không thể truy cản hữu hiệu." Một sĩ quan khẩn trương báo cáo.
" Mệnh lệnh cho các chiến đấu cơ đã cất cánh, nhanh chóng tiến lên chặn lại, nói cho bọn họ, nhiệm vụ chủ yếu là bám sát quân phản loạn, quấy rầy không cho chúng công kích đồng loạt."
"Rõ! Thưa thuyền trưởng!"
Trong khoang lái chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm, những tiếng kêu lanh lảng báo hiệu ngư lôi đã đến tầm ngắm vang lên bên tai, toàn bộ sự chú ý của anh tập trung vào màn hình, khi âm thanh biến thành một tiếng kêu dài liên tiếp, anh không chút do dự nói. " Tập trung ngư lôi. Phóng!"
Ngón tay anh ấn nhẹ vào nút phóng.
Tứ quả ngư lôi, từng quả một lần lượt rời khỏi chiếc Tia Chớp, anh có thể cảm giác được những chấn động nhỏ khi ngư lôi phóng đi, nhưng, khi anh đưa mắt nhìn về phía bên ngoài, theo hướng hạm đội địch, anh thấy một bức tranh huyền ảo và hùng vĩ, không chỉ bốn mai. Vô số đuôi lửa màu lam, từ ba hướng chủ yếu, lao về phía hạm đội Đế Quốc.
"Đây là Tuy-lip . Ngư lôi đã phóng, tất cả chiến đấu cơ, tản ra công kích."
Thụy Sâm là người đầu tiên kéo chiến đấu cơ ngóc lên. Liên đội Hoa Tuy-lip gồm ba trung đội cũng theo bình thường huấn luyện, lập tức phân tán ra, đón lấy từ phía đối diện, một biên đội chiến đấu cơ Đế Quốc thưa thớt, số lượng chỉ bằng nửa, nhưng chúng vẫn lao đến đầy cương quyết.
“Xong rồi!” Thuyền trưởng tàu Bảo Lũy ngây người ra như phỗng nhìn màn hình dày đặc những điểm màu vàng, số lượng của chúng nhiều đến mức cơ hồ nhấn chìm hoàn toàn những điểm đỏ, điểm xanh, đó đều là ngư lôi lượng tử phóng ra từ chiến đấu cơ địch.
Ông biết loại phương thức công kích này, gọi là tấn công bão hòa. Nhưng ở trong thực chiến, loại phương thức công kích này không thường gặp lắm, mấu chốt là ở chỗ bên bị công kích nhất định sẽ không cho bên công kích dễ dàng tiến gần đến tầm phóng ngư lôi lượng tử, Tỏa Nhãn hoặc rada tầm xa trên các chiến hạm, có thể phát hiện chiến đấu cơ địch tới gần khi chúng còn xa mới tới tầm bắn ngư lôi lượng tử, nhờ đó có thể chỉ huy chiến đấu cơ của ta chặn đánh lại, có thể đột phá tiếp cận đến tầm bắn, thông thường là không thể giữ được đội hình phối hợp công kích, một vài ngư lôi phân tán công kích, đối với hệ thống hỏa lực tầm gần dày đặc của thái không mẫu hạm khó tạo thành uy hiếp, những ngư lôi lượng tử có thể đột phá được phòng tuyến cuối cùng là vô cùng ít, cho dù may mắn trúng mục tiêu, hệ thống màn chắn cũng có thể đỡ được một hai quả ngư lôi lượng tử công kích.
Lãng phí số lượng lớn ngư lôi lượng tử, kết quả lại vô ích, điều này đối sĩ khí bình thường sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, hơn nữa ngư lôi lượng tử là đồ đắt tiền, dùng phương thức này tấn công là quá tốn kém.
Về phương diện khác, nếu bên bị công kích lực lượng bạc nhược, căn bản không thể ngăn cản bên công kích đột phá, thì càng không cần phải dùng cách tấn công bão hòa, thậm chí cũng không dùng ngư lôi công kích, tàu Đại Thiên Sứ trong những lần tác chiến trước, đều không dùng ngư lôi lượng tử, chỉ cần dùng pháo plasma trên Tia Chớp cũng đủ giải quyết vấn đề.
Cho nên, trong thực chiến phương thức sử dụng thường xuyên, có hiệu suất cao nhất là dùng ngư lôi công kích chiến hạm địch ở tầm gần, giảm thiểu thời gian phản ứng của bên phòng thủ, tăng cao hiệu suất công kích, nhưng như thế lại không gọi là tấn công bão hòa nữa rồi. Hơn nữa cũng không phải là tuyệt đối, ví dụ như, khi nhu cầu cấp bách cần giải quyết rất nhanh chiến hạm địch đã bị thương, khi công kích vào khu vực có hỏa lực phòng ngự dày đặc, hoặc là khi bị chiến đấu cơ phòng thủ chặn lại, phi công thường thường cũng sẽ lựa chọn ở phóng ngư lôi ở lớn khoảng cách nhất, còn đánh trung hay trượt thì phải hỏi ông trời.
Dùng ngư lôi lượng tử thực hiện tấn công bão hòa không phải là không có, chỉ là rất ít gặp. Nhưng, hôm nay tàu của ông có hân hạnh gặp được, hơn nữa lại là đối tượng bị công kích, xem như ông may mắn được mở rộng tầm mắt? Hay là bất hạnh?
Nhiều ngư lôi như vậy, theo kinh nghiệm của ông, là rất khó có thể hoàn toàn chặn lại, khẳng định sẽ có ngư lôi đột phá phòng ngự, thậm chí ông có thể khẳng định là không chỉ một quả, hiện tại không còn gì để làm, cơ động tránh né là không có khả năng, thái không mẫu hạm không phải là chiến đấu cơ, làm sao thoát được ngư lôi tập trung công kích, hơn nữa này ngư lôi tới từ nhiều hướng khác nhau, tàu Bảo Lũy tránh né theo hướng nào?
Đa số ngư lôi lượng tử tới theo các hướng bất đồng, chỉ qua số lượng ngư lôi, tất cả mọi sĩ quan và binh sĩ đều hiểu được ý nghĩa của chúng đối với hạm đội, các chiến đấu cơ đã xuất kích cũng không cùng quân phản loạn tiếp chiến, bọn họ chuyển hướng mục tiêu về phía làm bọn họ kinh hãi ngư lôi; những chiếc Nữ Yêu và Siêu Nữ Yêu mới cất cánh, không kịp tạo thành đội hình dã phải nhanh chóng thay đổi phương hướng, lao về phía các ngư lôi gần nhất; trên chiến hạm, vô luận là hỏa lực phòng ngự tầm ngắn, hay là chủ pháo, phàm là những thứ có thể phóng tia năng lượng, đều điên cuồng phóng những luồng sáng về phía tử thần ngày càng đến gần. Các sĩ quan cơ hồ phát cuồng, bọn họ phát huy tiềm lực đến cực hạn, trong vũ trụ không ngừng xuất hiện những quả cầu lửa chói lòa, đó đều là các ngư lôi lượng tử bị phá huỷ, chưa đạt tới mục tiêu, chúng cũng đã hoàn thành sứ mệnh, nhưng những người anh em của chúng, lại nhờ vào những vụ nổ đó hy sinh, thành công đột phá chiến đấu cơ hộ tống và hạm đội với hỏa lực phòng ngự dày đặc, tất cả đan thành một phòng tuyến liên hợp, che chở cho mục tiêu, chỉ có một, là chiến hạm lớn nhất, là chiếc tàu còn đang cố phóng ra những chiến đấu cơ cuối cùng -- thái không mẫu hạm Bảo Lũy.
" Cảnh cáo vụ nổ, mọi người chuẩn bị chống đỡ va chạm, nắm chặt......" Thuyền trưởng tàu Bảo Lũy vội vã phát ra cảnh cáo, ông ta vẫn cố gắng làm những gì cần thiết, tuy rằng không biết sau đòn tấn công bằng ngư lôi, trên chiếc chiến hạm này còn có bao nhiêu người có thể may mắn tồn tại.
Quả ngư lôi lượng tử thứ nhất vẽ thành một đường cong duyên dáng, lao tới mục tiêu là tàu Bảo Lũy , thuyền trưởng vẫn ngồi trên ghế, tuy rằng những người xung quanh đang thất kinh tìm kiếm chỗ ẩn nấp, nhưng ông lại hết sức bình thường như đang xem diễn tập, hai tay nắm chặt lấy tay vịn, trong lòng ông cảm thấy rất kỳ quái, tâm trạng cũng cảm thấy vô cùng bình tĩnh, đó là một sự bình tĩnh không nói nên lời.
Thật sự là một đòn tấn công hoàn mỹ, Không biết ai là chỉ huy trận phục kích này, ai là người tổ chức trận tấn công bằng ngư lôi lượng tử kiểu bão hòa, Hắn là ai vậy? Có cơ hội, ông cũng thật muốn gặp hắn.
Thuyền trưởng chìm trong suy tư......
Một luồng sáng trắng chói lòa từ bên ngoài chiếu vào, nhuốm bạc toàn bộ phòng chỉ huy.....