“A ha! Rất ấn tượng phải không? Lần đầu xuất trận, sử dụng hai chiếc Nữ Yêu vẫn chưa được chuẩn bị sẵn sàng xuất kích, hai người bắn rơi ba chiếc chiến đấu cơ, bản thân không hề hấn gì, đặc biệt là Thụy Sâm, một chọi hai, bắn hạ cả hai chiếc, tôi thấy ngay cả các phi công kỳ cựu của cậu cũng chưa chắc được như thế.” Một vị thượng tá trung niên, gọn gàng trong bộ quân phục màu trắng đóng file tài liệu lại, đưa cho vị thượng úy mặc quân phục màu đen đứng trước mặt.
“Vâng, thuyền trưởng, lần này những tân binh khá hơn những lần trước nhiều, lần trước mấy chú nhóc lần đầu tiên ra trận thì tay chân cứ run bắn lên, luống ca luống cuống, vào trận chiến thường bị bắn rơi đầu tiên chứ đừng nói là bắn rơi đối phương, làm sao so được với mấy chú nhóc mới này, trung đội của tôi đang thực sự rất cần những người như thế”.
“Thượng úy Clark, mấy chú nhóc đó giao cho cậu, cố gắng ổn định chỗ ăn ở cho chúng cùng các phi công điều từ các chiến hạm khác sang, nhanh chóng giúp họ làm quen với tuần dương hạm Colombo, chúng ta cũng sắp rời bến rồi.”
“Xuất phát? Đến đâu?”
“Đi dạo một vòng hóng gió.” Thấy vẻ ngạc nhiên của thượng úy, thuyền trưởng từ từ nói. “Loanh quanh trong thiên hà Cockran này một chút, tập trung quan sát dải vân thạch nằm gần ba cổng siêu không gian JP, JP, JP.”
Thượng úy gật gật đầu vẻ đã hiểu: “Liên quan đến việc chiếc Sagittarii bị tấn công đúng không?”
“Không sai, nếu không tại sao lại phải bổ sung gấp biên chế cho trung đội của cậu? Chúng ta vừa mới trải qua “Cối xay thịt Haynie”, tổn thất rất nặng, trung đội “Lôi Điểu” của cậu nếu tôi nhớ không nhầm chỉ còn có mỗi năm người đúng không, chưa được một nửa biên chế nữa, những trung đội khác trong hạm đội cũng không khá khẩm gì hơn, ai cũng căng mắt lên chờ bổ sung từ hậu phương. Chú nhóc Thụy Sâm này từ đầu định phân về chỗ cậu rồi không nói, anh chàng Robert Parnell kia lúc đầu định biên chế vào thái không mẫu hạm “Đế Quốc”, những người khác cũng là các tay lão làng còn sót lại trong hạm đội, dồn hết sang đây cũng là muốn phối hợp với Colombo điều tra cho rõ sự kiện này. Lúc đầu bộ tư lệnh định để toàn những phi công có thâm niên tham gia, nhưng hai chú nhóc tân binh có biểu hiện xuất sắc nên cấp trên quyết định cho bọn họ nhập cuộc sớm, coi như thêm cơ hội cọ sát.”
“Vậy nhiệm vụ của chúng ta?”
“Rất đơn giản, điều tra rõ nguyên nhân vụ tập kích, kiểm tra xem liệu có tồn tại cổng siêu không gian nào quanh đây không?”
“Sao? Thiên hà Cockran vẫn còn có cổng siêu không gian chưa bị phát hiện?” Thượng úy thực sự kinh hãi, anh ta hiểu rõ việc còn tồn tại cổng siêu không gian chưa được phát hiện có nghĩa là gì, nếu cổng này nằm trong tầm kiểm soát của Liên Bang, khi chiến tranh nổ ra, hạm đội của Đế Quốc sẽ lâm vào tình trạng cực kỳ bị động, bởi lẽ bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể tung một hạm đội vào sau lưng mình, nếu tình huống ấy xảy ra, bất kể hạm đội đó cắt đường tiếp vận hay gia nhập chiến đấu thành thế tiền hậu giáp kích, đối với hạm đội Đế Quốc mà nói, đều là hủy diệt.
“Chỉ là có khả năng thôi, thành thật mà nói, lần tập kích này tuyệt đối không hề đơn giản! Hai cổng siêu không gian nối với Liên Bang ở thiên hà Cockran đều nằm trong sự gián sát chặt chẽ của hạm đội ta, bộ tư lệnh đã nói rằng ngay cả một con muỗi cũng không qua được, lần này thì độc đáo rồi, luôn bốn chiếc Mèo Địa Ngục tấn công tàu tiếp vận, nhưng bọn ta không hề phát hiện tý nào? Như thế có khác gì nện một cái tát vào mặt Đế Quốc, nếu không phải hai chàng trai tân binh anh dũng chiến đấu, Liên bang chắc đã thành công rồi! Mà đó vẫn chưa phải là vấn đề quan trọng nhất, bốn “con mèo hoang” đó từ đâu chui ra? Mèo Địa Ngục không được trang bị động cơ du hành siêu không gian, điều đó có nghĩa là nó ở trên một chiến hạm, nhưng để mang theo chiến đấu cơ thì chí ít cũng là khu trục hạm, do đó hạm đội mới phái chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm này, tuần dương hạm Colombo hỏa lực và lực phòng ngự đều tốt, tốc độ cao, thích hợp cho nhiệm vụ trinh sát, chú ý nhiệm vụ của bọn ta là tìm ra cổng siêu không gian mới nếu có, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ cố gắng tránh chiến đấu trực tiếp.”
“Nhưng dải vân thạch đó chúng ta đã kiểm tra kỹ rồi mà? Sao lại còn có cổng siêu không gian chưa được phát hiện?”
“Còn nhớ hai tháng trước, mặt trời trong thiên hà Cockran có một đợt bão mặt trời dữ dội không? Tôi không chuyên về kỹ thuật, cũng không biết rõ nguyên nhân và hậu quả, nhưng các nhân viên kỹ thuật của hạm đội cho rằng, cổng không gian mới này xuất hiện từ sau trận bão đó, do các thiết bị thăm dò của chúng ta không phát hiện được, đối chiếu với vị trí phát sinh vụ tập kích, ta có thể cơ bản nhận định cổng này nằm trong dải vân thạch, chỉ có ở nơi đầy những vân thạch, công với bụi và rác vũ trụ mới có thể ngăn được các thiết bị thăm dò của ta phát hiện. Cậu đã hiểu chưa?”
“Rõ rồi! Thuyền trưởng, bao giờ chúng ta rời bến?”
“Đợi các kỹ thuật viên và thiết bị dò tìm đặc biệt được phối thuộc cho nhiệm vụ này đến nơi, chúng ta sẽ rời bến, tôi đoán chỉ trong khoảng vài giờ tới, trong khu vân thạch có những chỗ tàu Colombo không thể vào được, đến lúc đó cần chiến đấu cơ hộ tống tàu con thoi tiến vào.”
“Rõ! Thưa thuyền trưởng.”
----------------------------------
Trên khoang chiếc Colombo, hai anh bạn thân kề vai đi về khu nghỉ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Tuy không biết có chuyện gì nhưng nói gì thì nói được phân về cùng một tàu là tuyệt rồi, có phải không? Uây! Tỉnh lại đi! Mày đang mơ mộng cái gì thế hả? Thụy Sâm!!!” Robert Parnell đưa ngón tay lắc lắc trước mắt Thụy Sâm, cố gọi thằng bạn đang như người mất hồn tỉnh lại.
“Hây! Tao ổn mà!” Thụy Sâm phất tay hất ngón tay đang lắc qua lắc lại của thằng bạn sang bên. “Tao đang nghĩ xem liệu có phải bọn ta sắp rời bến không, liệu có liên quan đến vụ tập kích hôm trước không?”
“Đi đâu? Mày nói bọn ta sắp rời bến?” Robert Parnell là loại điển hình của những người thô tâm.
“Trong đầu mày là óc heo hả? Chẳng nhẽ lúc lên tàu mày không để ý nhìn sao?” Thụy Sâm chỉ muốn đập vào đầu thằng bạn một cái. “Bọn họ bận rộn đưa lên tàu một đống Nữ Yêu mới cùng các loại vật tư, vũ khí, thực hiện ngay các cuộc kiểm tra theo quy định, đó không phải là dấu hiệu tàu sắp rời bến thì là gì?”
“Thư giãn, thư giãn đi! Rời bến thì rời bến chứ sao! Sợ cái quái gì! Cùng lắm là gặp thêm dăm chú mèo con nữa là hết, tao đang mong đọ cánh với bọn họ một lần nữa đây, lần trước mày ăn may, đối thủ của mày nhiều hơn chứ đổi lại là tao, tao cũng xử lý bọn nó ngon lành.”
Nhìn thằng bạn vẫn còn cố cứng mồm, Thụy Sâm thật sự không còn gì để nói, chỉ biết lườm Robert một cái, coi như là trả lời, nói cho cùng đây cũng không phải lần đầu tiên cậu gặp trường hợp này rồi.
“À này, Thụy Sâm, mày có thấy nơi này và Red Flag có gì khác nhau không?” Robert Parnell không thèm để ý đến cử chỉ của Thụy Sâm, ngược lại nghiêng người sang hỏi nhỏ.
“Đương nhiên có, đấy là hậu phương, đây là tiền tuyến, đó là căn cứ huấn luyện, đây là hạm đội, còn phải hỏi à?” Thụy Sâm ngạc nhiên liếc nhìn bạn, hỏi ngớ ngần thế làm gì?
“Ai… Mày cứ hay nói tao là óc bã đậu, nhưng có người thực sự mới là bã đậu đấy, đầu óc mày thiếu sợi thần kinh nào hả, mày không thấy ở đâu có bao nhiêu em xinh tươi sao, Red Flag kiếm đâu ra, so với nó, đây mới thực sự là thiên đường!”
“Thật sao? Tại sao tao không thấy nhỉ?”
“Mày! Đồ đầu gỗ, mày coi như vô phương cứu chữa rồi, tao thấy mày có thể kết thúc cuộc đời ở đây được rồi đấy!” Robert Parnell lèm bèm một hồi rồi quyết định về sau sẽ không bao giờ thảo luận loại đề tài nghiêm túc này với thằng đầu gỗ không biết nhân sinh lạc thú là gì này nữa!
Thụy Sâm chỉ cười cười, tuy nói thế nhưng Robert Parnell cũng không khỏi khiến cậu nhớ lại những căn cứ mà mình đã đi qua, đúng như hắn nói, nơi đây những nữ binh, nữ sĩ quan xinh đẹp nhiều hơn Red Flag rất nhiều, gọn gàng trong bộ quân phục màu lam, những đường nét mềm mại đầy nữ tính của các cô gái lúc ẩn lúc hiện, bước đi thì lung linh ngúng ngẩy, thần thái kiều mị khiến người ta rung động, thực sự rất có phong thái.
Thụy Sâm bất giác cảm thấy trong lòng rung động, một làn hơi ấm từ ngực lan ra khắp toàn thân, trong đầu chợt nổi lên một càm giác khao khát được ôm lấy những thân thể mềm mại kia, cảm giác này trước đến nay chưa hề có, cũng có thể là do cậu ít khi được thấy phụ nữ. Thực ra mà nói cũng không trách được Thụy Sâm, khi cậu vừa lên cấp hai, đến tuổi dậy thì, hai ông bà nội luân phiên nhau qua đời, chìm đắm trong đau khổ, Thụy Sâm không còn chút tâm tư nào nhìn đến những cô gái xung quanh, sau này khi đến Hyde làm công nhân, thậm chí ở đây đến chuột cái còn không thấy chừ đừng nói đến phụ nữ, tiếp đó là huấn luyện ở Luo River Desch Peaceful và Thunder Nock, cả ngày chỉ cắm đầu vào huấn luyện và học tập. Ra trường thì được điều đến “trạm không gian bị lãng quên” Cardoso, nơi mà chỉ có vài cô gái thì đã sớm có chủ rồi, còn lại chỉ là các bà các cô quá lứa lỡ thì, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, thật khiến Thụy Sâm chỉ muốn chuồn cho mau. Cuối cùng là trung tâm Red Flag, đó là khu vực cầm, khắp hàng trăm ki lô mét xung quanh không có bất cứ thành phố thị trấn nào, các phi công bay cả ngày đã đủ nhừ tử rồi, còn hơi đâu mà nhớ đến đàn bà?
Hiện tại trước mắt lại khác rồi, đây là căn cứ chính của hạm đội, trên một chiến hạm số lượng phụ nữ làm việc còn nhiều hơn cả trạm Cardoso, đây lại là cả một hạm đội, mỹ nhân khắp nơi đều có thể nhìn thấy, chưa kể cuối tuần được nghỉ còn có thể đến các thành phố xung quanh xả hơi một chút, so với căn cứ Red Flag, không trách Robert Parnell gọi đây là thiên đường.
“Thế nào hả? Thiếu úy, cảm thấy hài lòng với tàu Colombo không?” Tiếng mội người vang lên từ sau lưng.
“Chỉ huy!” Thụy Sâm và Robert Parnell lập tức đứng nghiêm đưa tay chào, đi ở sau lưng họ là chỉ huy mới, trung đội trưởng trung đội Lôi Điểu, thượng úy Clark.
“Nghi! Không cần phải nghiêm túc thế, mấy tiếng vừa qua đã quen với chiến hạm chưa?” Thượng úy hứng thú liếc nhìn hai lính mới của mình.
“Báo cáo thượng úy, cũng ổn ạ, đây là lần đầu tiên bọn tôi đến chiến hạm phục vụ, vừa rồi có xuống hangar làm quen với chiến đấu cơ mới.” Thụy Sâm cung kính đáp.
“Ah! Nghe nói hai người tốn kha khá thời gian hả?”
“Cái này! Chỉ là bọn tôi đánh dấu lên trên chiến đấu cơ số lượng đã bắn hạ và nhân tiện trang trí một chút thôi.” Hai người có vẻ xấu hổ liếc nhìn nhau ấp úng nói.
“Không có gì phải xấu hổ, chiến công đã được xác nhận, các cậu đương nhiên có quyền thể hiện số lượng bắn rơi trên chiến đấu cơ. Còn biểu tượng trang trí, nghe nói thượng sĩ Robert Parnell thể hiện móng vuốt chim ưng vô cùng dũng mãnh, không tồi đâu. Còn thiếu úy, nghe nói cậu vẽ lên mũi chiến đấu cơ một bông hoa tuy-lip để trang trí. Cậu làm sao lại nghĩ đến việc dùng một đóa hoa làm biểu tượng nhỉ? Có vẻ… có vẻ…” Thượng úy nét mặt có vẻ cổ quái, ông còn chưa nói ra ba chữ “Nữ tính hóa.”
Thụy Sâm cảm giác khuôn mặt nóng bừng, cậu cúi đầu nói nhỏ; “Báo cáo chỉ huy, tuy-lip là loại hoa mà tôi thích nhất, trước đây mỗi năm đến cuối xuân đầu hạ,sau vườn nhà ông bà tôi đều tràn ngập các sắc hoa tuy-lip.”
Nói đến đây Thụy Sâm có vẻ buồn, đã từ lâu, mùa xuân hàng năm cậu đã không còn được thấy vừa hoa tuy-lip khoe sắc rực rõ đung đưa theo gió nữa.
“Thì ra là thế.” Thượng úy cười nói. “Tùy cậu thôi, chỉ cần thích là được.”
“Trung đội trưởng, chúng ta sắp rời bến à?” Thấy thượng úy có vẻ bình dị, Robert Parnell lấy hết can đảm hỏi, từ chỉ huy cũng đã chuyển sang gọi trung đội trưởng cho thân mật.
“Đúng thế, có lẽ các cậu cũng nhận ra rồi, lần này là điều tra trường hợp các cậu bị tấn công, chúng ta còn có khả năng chạm trán với Liên Bang, các bạn trẻ, tôi mong đợi vào sự thể hiện của các bạn đấy.”
“Xin đội trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”