Đội trưởng…! Tuy-lip …! Thụy Sâm…!” Mặc dù tiếng hô của Thụy Sâm khi thoát ra không lớn, nhưng nó vang lên trong tai của mọi phi công Đồng Minh giống như tiếng sấm giữa trưa hè, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người, Jessica, Robert Parnell, Hoa Vân Long đều ngây ra, khuôn mặt Sonia trở nên trắng bệch với hai bàn tay run bắn lên…
Đợt tấn công của Đồng Minh trong khoảnh khắc bị khựng lại, nhiều chiến đấu cơ đang định phóng ngư lôi đột nhiên bỏ qua mục tiêu, các phi công trong vô thức điểu khiển chiến đấu cơ quay đầu, tạm thời rời khỏi khu hỏa lực của Đế Quốc, những chiếc chưa tấn công thì tạm lượn vòng bên ngoài rìa hỏa lực, tất cả các phi công ngơ ngác không biết làm như thế nào. Trong lúc này, vai trò của Thụy Sâm hiển hiện một cách rõ ràng nhất, mặc dù Phi Luân là người nắm quyền tư lệnh của hạm đội độc lập cơ động số , nhưng Thụy Sâm mới là trung tâm là linh hồn, nếu không phải của cả hạm đội thì chí ít cũng là của phi đội . Có anh ở trên chiến trường, với vô số kỳ tích làm nên những chiến công có thể nói là không ai tưởng tượng được, các phi công luôn có tín niệm tất thắng cũng như dũng khí xông lên, Thụy Sâm mang đến cho họ không chỉ là kỹ thuật, chiến thuật mà còn là biểu tượng của thành công và thắng lợi.
Thông tin cũng nhanh chóng được truyền đến tàu Đại Thiên Sứ, khi tín hiệu cầu cứu của khoang cứu nạn vang lên cùng tiếng báo cáo đã hơi run run của sĩ quan thông tin, cả khoang chỉ huy lặng đi, mọi người không tự chủ nhìn về phía cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế của thuyền trưởng.
Trong giây phút ấy, tim của Phi Luân như ngừng đập, một cảm giác đau nhói từ ngực xuất hiện rồi lan khắp người, tay chân cô lạnh như băng, cả người hơi chao đảo như muốn gục xuống, sự lo lắng của cô, linh tính của cô, không ngờ biến thành sự thật nhanh như vậy.
Nhưng cô không thể gục, bây giờ cô đang là tư lệnh hạm đội, cô là trụ cột của mọi người, hà huống, trước mắt bọn họ còn thu được tín hiệu cấp cứu, điều đó chứng minh Thụy Sâm hãy còn sống, đó cũng là chỗ dựa cho cô gượng dậy.
Hít sâu một hơi để đè nén tình cảm của mình xuống, cô nói bằng giọng bình tĩnh, dường như người bị bắn rơi không phải là người yêu của cô vậy. “Thông báo cho trung đội cứu hộ, phái tàu chi viện!”
“… Thuyền trưởng!” Cô trung úy trẻ tuổi Aidi Ta lo lắng nhìn chỉ huy của mình, sự phản ứng của Phi Luân khiến cô ngạc nhiên và cũng có phần lo lắng, cô hiểu mối qua hệ của hai người, trong giây phút này nến Phi Luân tỏ ra đau thương, rơi lệ… cô còn có thể hiểu, điều đó cũng rất bình thường, nhưng biểu hiện của thuyền trưởng thật quá bình tĩnh.
“Thêm nữa, báo cho tàu cứu hộ, không nên tiếp cận chiến trường ngay lúc này, chiến đấu còn đang tiếp diễn!” Cô gái quay đầu nhìn sĩ quan phụ tá của mình một cái, dường như trách cô sao không chấp hành mệnh lệnh.
“Rõ! Thuyền trưởng!” Trung úy Aidi Ta hiểu ra, cô gái nói to. “Lệnh cho tàu cứu hộ xuất phát!”
“Rõ! Thưa chỉ huy!”
“Tình hình mặt trận ra sao?” Phi Luân hỏi.
“Báo cáo…” Sĩ quan thông tin nhanh chóng lên tiếng. “Vừa nhận được báo cáo của Thiên Sứ , thiếu tá Dương Sonia đã tiếp thu quyền chỉ huy toàn bộ, hiện Tuy-lip , trung úy Jessica đang chỉ huy thê đội công kích hạm đội Đế Quốc, do số lượng Siêu Nữ Yêu đã bị bắn hạ phần lớn nên thiếu tá Sonia đã điều một bộ phận Tia Chớp thuộc thê đội hộ tống tham gia công kích. Còn chiếc chiến liệt hạm vừa bị Tuy-lip tấn công, tàu Phản Kích, hiện đã xuất hiện những vụ nổ lớn từ trong ra ngoài, xác định là không thể cứu vãn, hiện các thủy thủ đã bỏ tàu thoát ra, chiếc tàu chết tiệt đó toi rồi!” Giọng nói của viên sĩ quan đầy vẻ khoái trá của sự phục thù.
“Một lần công kích đã hủy diệt cả chiếc chiến liệt hạm?” Phi Luân nhíu mày suy nghĩ, cô nghi hoặc không hiểu sao dễ dàng thành công như thế? Không được tận mắt chứng kiến tình huống nhưng cô có thể tưởng tượng, chẳng lẽ đợt tấn công vừa rồi của Thụy Sâm có gì bất thường?
……………………………………….
Thực ra cũng chẳng có gì bất thường, nếu có cũng chỉ có thể nói là vận may thôi, nếu như trên đời này có thuốc hối hận, Thụy Sâm nhất định không thèm cái vận may đó!
Ngối ngây người trong khoang lái, bây giờ nó đã trở thành khoang cứu sinh, bởi lẽ vụ nổ đã làm hỏng gần hết các loại thiết bị trong khoang gồm cả hệ thống liên lạc tầm gần nên Thụy Sâm chẳng có việc gì để làm, không nghe mà cũng chẳng nói được, cũng may là thiết bị phát tín hiệu cấp cứu vẫn hoạt động bình thường, hạm đội có lẽ đã thu được tín hiệu cấp cứu của Thụy Sâm.
Qua nắp khoang bằng kính trong suốt, Thụy Sâm đưa mắt nhìn xa xa, những luồng sáng năng lượng của chiến hạm Đế Quốc không ngừng bay gần khoang cứu nạn của anh, mà cái khoang này thì chẳng có màn chắn năng lượng hay lớp vỏ cứng nào, nếu không may, bị một phát đạn lạc bắn trúng, vậy là Tuy-lip chắc chắn sẽ ‘tan nát đời hoa’ ở chỗ này.
Lại là vận may! Thụy Sâm cười khổ một tiếng, mấy chữ có liên quan đến ‘vận’ bây giờ tương đối nhạy cảm với anh, hôm nay nó đã ám anh hơi nhiều rồi! Nghĩ đến đây, Thụy Sâm ngoảnh đầu sang bên nhìn lại một đối tượng khác cũng bị chữ ‘vận’ làm hại giống anh.
Đó là chiếc chiến liệt hạm mang tên Phản Kích vừa bị anh công kích, giờ nó đang chao đảo ở bên dưới góc trái của khoang cứu nạn, chiếc chiến liệt hạm vốn uy phong lẫm liệt, bây giờ đã hoàn toàn mất đi khả năng cơ động, như xác một con cá voi khổng lồ lững lờ trôi trong không gian, cũng như Thụy Sâm, chờ đợi những giây phút cuối cùng, thỉnh thoảng thân tàu lại rung bên bần bật cùng những cuộn lửa thoát ra, đó là hậu quả của các vụ nổ ở nội bộ bên trong tàu, toàn bộ con tàu giờ trông như một khối sắt vụn, những mảnh vỏ tàu, tháp pháo, thiết bị thông tin không ngừng bị bắn tung ra trong không trung, những cuộn khói đen tuôn ra cuồn cuộn từ các lỗ thủng khắp thân tàu, chỉ nhìn cũng có thể tưởng tượng trong lòng nó là cái luyện ngục khủng khiếp như thế nào, ở những khu vực còn có vẻ nguyên vẹn, những không cứu sinh liên tiếp bắn ra, còn có một số không kịp chờ khoang cứu sinh liền mặc trang phục vũ trụ nhảy thẳng ra ngoài tàu.
Chiếc tàu rơi vào thảm trạng đó là do kết quả của đợt tấn công vừa rồi tạo thành, nhưng Thụy Sâm chẳng có chút thương hại nào cho nó, ai bảo lũ pháo thủ trên tàu nhắm mắt bắn bừa, đáng đời, cái chiến đấu cơ của người ta to đẹp là thế thì không bắn, lại bắn trúng ngay quả ngư lôi, kết quả là luôn cả Thụy Sâm cũng bị dính đòn theo, lại càng khiến cho chiếc tàu toi nhanh hơn.
Sau khi kiểm tra lại các số liệu và tình huống, Thụy Sâm đã biết tại sao lại bị bắn hạ, đúng là do một chữ ‘vận’, khi anh phóng hết ngư lôi rồi và đang chuẩn bị thoát ly, thì quả ngư lôi cuối cùng, khi ấy chưa cách xa chiến đấu cơ của anh là bao, bị mấy phát đạn lazer từ tàu Phản Kích bắn trúng, ngay lập tức quả ngư lôi nổ tung, nổ ở vị trí khá gần với chiến đấu cơ của anh.
Kết quả là uy lực của vụ nổ trong nháy mắt phá hủy màn chắn năng lượng của chiếc Tia Chớp, xuyên thủng lớp giáp bên ngoài, khiến đại bộ phận thiết bị trên chiến đấu cơ bị hỏng nặng, điều này khiến Thụy Sâm mất khống chế, anh chỉ còn cách thoát ra khỏi chiếc chiến đấu cơ đang lao tà tà về phía chính chiếc chiến liệt hạm trước mặt, cũng may hệ thống thoát hiểm còn hoạt động bình thường, nếu không chắc Thụy Sâm đã trở thành liệt sĩ rồi.
Còn vì sao tàu Phản Kích cũng bị một chữ ‘vận” ám vào, đơn giảm vì chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm đâm vào một chỗ cũng rất ‘may mắn’, cái nơi mà chiếc chiến đấu cơ hôn lên chiến liệt hạm không phải là chỗ nào khác mà chính là cái vị trí cách đó mấy giây, loạt ngư lôi của Thụy Sâm và đồng đội vừa bắn trúng. Mấy quả ngư lôi không chỉ phá hủy mản chắn năng lượng của tàu Phản Kích mà còn xé rách lớp vỏ ngoài, tạo thành một cái lỗ đường kích rất lớn, còn chiếc chiến đấu cơ của Thụy Sâm như một dũng sĩ cảm tử, tà tà lao thẳng qua cái lỗ đó, tiến sâu vào trong thân tàu rồi mới nổ, và như có bàn tay sắp đặt của thượng đế, đằng sau cái lỗ thủng đó lại chính là lò phản ứng, nơi tập trung năng lượng của cả tàu.
Không có gì phải nghi ngờ rằng chiếc chiến liệt hạm nhanh chóng mất động cơ, bên trong tàu liên tiếp có các vụ nổ lớn có liên quan trực tiếp với cú đâm của chiếc Tia Chớp.
Nhưng dù đã nhanh chóng hạ được nó, Thụy Sâm cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì hơn, chiếc tàu đã bị phá hủy màn chắn, thân tàu bị đục thủng một lỗ, điều đó có nghĩa là cho dù các binh lính của Đế Quốc có gắng khắc phục được vết thương, chỉ thêm một hai đợt tấn công nữa của Đồng Minh là sẽ nghiền nát nó, việc tàu Phản Kích bị phá hủy chi là chuyện sớm muộn, vì tiết kiệm chút thời gian mà trả giá bằng chiếc chiến đấu cơ của mình, dù thế nào cũng khiến Thụy Sâm ngán ngẩm, ấm ức, vụ này anh lỗ to.
Trận đánh bên ngoài vẫn diễn ra kích liệt, đó là điều duy nhất anh có thể nhận ra, do khi thoát ra, hệ thống thông tin bị phá hủy nên Thụy Sâm không thể biết bây giờ ai đang chỉ huy và tiến hành đến mức nào, anh chỉ nhìn thấy hai chiếc chiến liệt hạm còn lại của Đế Quốc vẫn đang điên cuồng đánh trả, Đồng Minh vẫn tạm thời chưa thành công, nhưng gần đó có một chiếc tuần dương hạm vừa nổ tung…
Một cái bóng che ánh sáng mặt trời đang rọi lên khoang cứu nạn, ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một chiếc Tia Chớp đang dừng ở bên trên, cự ly đến khoang cứu nạn của anh chưa đến dăm mét, đó là một chiếc Tia Chớp sơn màu phấn hồng, ở cả hạm đội độc lập cơ động số này, chỉ có duy nhất một chiếc Tia Chớp có màu sơn như thế, trong khoang lái, một đôi mắt long lanh quen thuộc nhìn chằm chằm vào khoang cứu nạn của Thụy Sâm.
“Sonia… Anh ở đây… Không sao cả… Đừng lo…” Thụy Sâm khoa tay lớn tiếng hô, anh quên bẵng đi mất là bất kể anh hô to như thế nào Sonia cũng không thể nghe thấy.
Cô gái không nghe thấy, nhưng có thể nhìn thấy, đưa những ngón tay thon thả vuốt nhẹ lên mặt kính khoang lái, như đang muốn chạm vào người bên kia, Sonia không sao kìm được những giọt nước mắt trên gò má, những giọt nước mắt của hạnh phúc…