Những chiếc Tia Chớp trở về trong niềm vui chiến thắng nối đuôi nhâu biến mất vào trong tàu Đại Thiên Sứ, ở trong hangar, đội nhân viên mặt đất phấn chấn đến nỗi ngay cả các quy tắc an toàn cũng không để ý, không đợi chiến đấu cơ dừng lại hẳn, bọn họ đã hò reo lao tới, còn các phi công cũng vội vàng bỏ lại trang bị rồi nhảy ra khỏi khoang điều khiển để tránh bị đám bạn bè đang kích động điên cuồng kia mở khoang lôi ra-- nhân tiện nói thêm một điều, quá trình bị lôi ra có thể nói là tương đối mất mặt.
Sau đó là lễ mừng công cuồng nhiệt và rộn rã, hangar bao trùm trong tiếng hoan hô, tiếng cười, mọi người ôm lấy nhau, vỗ tay, reo hò...... Tất cả các phi công nhóm, mỗi người đều có một chai champange trên tay, những luồng bọt và rượu phun tung tóe vào những người xung quanh, khiến cho hangar vốn tràn ngập mùi nhiên liệu và kim loại biến thành một thế giới của rượu......
Bọn họ có lý do để mà điên cuồng chúc mừng thắng lợi như vậy, thiên hà New Siberia đã là nơi ghi dấu chiến thắng vang dội nhất huy hoàng nhất từ trước tới nay của Đồng Minh: Hạm đội độc lập cơ động số thuộc quân phản kháng Đồng Minh cùng hạm đội tổ chức liên hợp tác chiến, xóa sổ hạm đội đột kích đi trước của Đế Quốc liều lĩnh đột nhập thiên hà New Siberia, tổng cộng phá huỷ ba chiến liệt hạm ( các tàu Phản Kích, Danh Vọng và kỳ hạm Solomom) cùng với bảy tuần dương hạm lớp Quân Đao, chỉ huy hạm đội chuẩn tướng Vương Trung Huy khi tàu Solomom tuyên bố bỏ tàu từ chối rút lui, ông ở lại cùng với kỳ hạm của mình đi hết quãng đường, Đế Quốc tổn thất Siêu Nữ Yêu, chỉ có số ít là có thể thoát khỏi các chiến đấu cơ của Đồng Minh truy sát, chạy tán loạn trốn về hướng cổng siêu không gian JP, có một bộ phận phi công cảm thấy chưa đã tay còn định truy kích theo, nhưng bị sĩ quan chỉ huy lâm thời thiếu tá Sonia ngăn lại. Đám chiến đấu cơ chạy trốn của Đế Quốc đã không còn quan trọng nữa, hơn nữa, hạm đội chủ lực của Đế Quốc cũng sắp tới, về tư về công, không nên làm phức tạp vấn đề, nhiệm vụ chính hiện nay là nhanh chóng cứu viện các phi công bị bắn rơi, cũng yểm hộ đội tàu vận chuyển rút lui khỏi thiên hà New Siberia.
Tục ngữ nói, giết địch ba ngàn, tổn thất bát trăm. Cho dù là một trận đại thắng. Cho dù Đồng Minh không có một chiến hạm nào bị thương, nhưng cùng không thể tránh được có những chiếc Tia Chớp bị bắn rơi, hạm đội độc lập cơ động số trong cả hai trận chặn kích và tập kích tổn thất tổng cộng chiếc Tia Chớp, hạm đội trong trận tập kích cũng tổn thất chiếc Tia Chớp, nhưng phải thấy phi công hạm đội tham gia ít hơn một trận so với phi công hạm đội độc lập cơ động số , các chiến đấu cơ Đế Quốc dùng để chặn đánh bọn họ cũng không bằng một nửa số lượng được phái đi chặn đánh hạm đội . Thế nhưng tổn thất so với hạm đội còn cao hơn nữa, do đó có thể thấy được sự chênh lệch về tố chất giữa phi công hai hạm đội.
Nói tóm lại, cái giá mà Đồng Minh bỏ ra để tiêu diệt hạm đội đột kích của Đế Quốc là chiếc Tia Chớp, chiếm khoảng hơn một phần tư tổng số chiến đấu cơ tham chiến của hai hạm đội, nhưng cũng may mà Đồng Minh là bên chiến thắng, chiến đấu sau lập tức phái các tàu cứu hộ tìm người, cho nên, số lượng phi công hy sinh trong chiến đấu cũng không nhiều. Đại bộ phận phi công, tất cả là người, trên thực tế đều đã quay trở về tàu, trong đó bao gồm cả anh chàng Thụy Sâm bất hạnh. Còn Đế Quốc không riêng mất chiến hạm và chiến đấu cơ, toàn bộ phi công cùng bị tổn thất, gần hai trăm phi công nếu không phải hy sinh thì cũng là bị Đồng Minh bắt làm tù binh, hơn nữa những người này toàn bộ đều là phi công chiến đấu cơ, huấn luyện họ so với phi công cường kích, hoặc phi công lái các loạii tàu cứu hộ khó khăn hơn nhiều.
Đồng Minh đối với phi công có sự coi trọng vượt xa Đế Quốc, không chỉ biểu hiện ở phương diện huấn luyện, mà biểu hiện ở sự cẩn thận lựa chọn người tham gia đào tạo cùng như quá trình nỗ lực bảo vệ phi công sau chiến đấu, còn Đế Quốc, do số lượng đào tạo quá nhiều, sự coi trọng sẽ ít hơn, điểm này có thể thấy theo cái cách mà thượng tướng Giro Steve đối đãi với Thụy Sâm khi anh ngộ sát cháu của hắn( Vị thượng tướng cho rằng, phi công Ace cho dù thiếu một hai tên, cũng không quan trọng, còn có thể bồi dưỡng thêm), hơn nữa khi giao chiến cùng Liên Bang, và những trận đánh với Đồng Minh cũng khiến Đế Quốc tổn thất rất nhiều phi công, hơn nữa còn là thường xuyên bị tổn thất thành biên chế, lỗ hổng này khiến cho Đế Quốc không thể không cắt ngắn thời gian huấn luyện, lấy số lượng lấp đầy chỗ hổng-- điểm này Đồng Minh cũng không ngoại lệ, nhưng mức độ tương đối ít.
Dưới tác động của các nhân tố đó, tổng thể chất lượng phi công Đế Quốc không ngừng giảm xuống, trình độ phi công chiến đấu của Đế Quốc so với phi công Đồng Minh có khoảng cách ngày càng lớn, đương nhiên, số lượng của Đế Quốc cao hơn Đồng Minh rất nhiều, nhưng số lượng tuy lớn, chất lượng lại thấp, thực chiến đã chứng minh, nếu hai bên có số lượng chiến đấu cơ chênh lệch không lớn, những phi công trẻ tuổi mới vào đời còn xa mới có thể đối phó với các phi công lão luyện đầy kinh nghiệm.
Hiện nay, cũng có một phi công lão luyện, đang bất đắc dĩ cùng một đám đồng nghiệp cũng bất hạnh như hắn, ngồi trên một tàu cứu hộ trở lại tàu Đại Thiên Sứ, liếc mắt nhìn qua cửa sổ mạn tàu, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, một chiếc Tia Chớp sơn màu phấn hồng đang bám sát theo mạn trái tàu cứu hộ như bóng với hình......
" Sonia......" Thụy Sâm chậm rãi quay đầu lại, nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận sự ấm áp trong lòng, đương nhiên anh biết ai đang ở trong chiến đấu cơ.
Chiến đấu chấm dứt đã lâu, hầu hết Tia Chớp đều đã quay lại tàu, nơi đó chắc chắn có một bữa tiếc chúc mừng đang chờ bọn họ, nhưng cô gái vẫn ở lại, không vì cái gì, cô chỉ muốn tự mình yểm hộ chiếc tàu đang mang theo người mà cô yêu trở lại tàu Đại Thiên Sứ an toàn, vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã mất hắn, cô tuyệt đối không thể cho phép có bất cứ điều gì sai sót xảy ra.
Khó nhất là nhận ân huệ của người đẹp!
-----------------------------------------------------
Tàu cứu hộ hạ cánh trong hangar tàu Đại Thiên Sứ, khoang thuyền mở ra, Thụy Sâm và các phi công nói một tiếng cám ơn, rồi đi xuống.
Đám người vui vẻ điên cuồng trong hangar đã dần dần tản đi, chỉ để lại một nhóm nhân viên mặt đất và máy móc đang lau rửa sạch sẽ hậu quả của bữa tiếc, các sĩ quan cũng không để cho cuộc vui được kéo dài quá lâu, đây là chiến tranh, cho dù bọn họ đã đạt được một trận đại thắng, nhưng điều này cũng không có ý nghĩa là chiến đấu đã chấm dứt, bọn họ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ cho đội tàu vận tải rút lui, về sau, còn nhiều trận đánh sẽ nổ ra, bây giờ chưa phải là lúc có thể buông lỏng sự cảnh giác.
Bên cạnh tàu cứu hộ có vài người đang đứng chờ Thụy Sâm, vừa mới rời khỏi cửa tàu, một người đứng ở phía trước lập tức nhảy bổ tới, ôm chầm lấy anh.
" Phi Luân! Không có việc gì! Không có việc gì! Xem này anh không phải vẫn còn tốt sao? Kiểm tra xem, ngay cả một chút da cũng không bị trầy" Thụy Sâm nhẹ nhàng an ủi
"Anh thiếu chút nữa làm em sợ muốn chết! May mắn...... Ông trời coi như còn có mắt, lại đem anh trả lại cho em."
"Yên tâm, mạng của anh còn dài, vận số cũng may mắn, Diêm vương sẽ không nhận anh lúc này đâu."
"Vận số tốt sẽ không bị bắn rơi, Thụy Sâm, phải biết rằng, mạng của anh hiện tại đã không chỉ thuộc về một người, anh có biết em cùng Phi Luân có tâm trạng thế nào khi biết anh bị bắn rơi không?" Đi tới từ phía sau tàu hộ tống, Sonia nhẹ giọng quở trách nói, cô vừa mới ra khỏi chiến đấu cơ, tay vẫn còn cầm mũ bay, những giọt mồ hôi ướt đẫm mái tóc và nhỏ cả xuống khuôn mặt kiều diễm, sau khi trải qua trận kịch chiến, cô gái xem ra có chút mỏi mệt, nhưng nhìn thấy Thụy Sâm bình an trở về, cô cảm thấy sự mệt mỏi như tan biến.
" Thực xin lỗi, Sonia." Thụy Sâm nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai mềm mại của cô, lẩm bẩm," Xin lỗi cả hai người, đã khiến cho các em lo lắng."
Ba người lẳng lặng đứng cùng một chỗ, không có ai lên tiếng, bọn họ hưởng thụ giờ khắc ấm áp hiếm có này, ba người, ba trái tim, tựa hồ chưa từng gần nhau đến thế.
Không có ai quấy rầy bọn họ, những người còn lại đứng chờ đến khi bọn họ lưu luyến tách ra, mới đi lên.
" Đội trưởng, thật vui khi anh bình an trở về." Jessica chớp mạnh mắt mấy cái, tựa hồ cố gắng đẩy thứ gì đó trong mắt ra, cô đi đến cười nói.
"Cám ơn, Jessica, cô cũng chỉ huy rất tốt đấy."
"Người anh em, thế nào, bị bắn rơi có cảm giác không đến nỗi tệ chứ!" Robert Parnell cười hì hì nói.
"Nói bậy, đó là vận số không tốt......" Thụy Sâm phản bác.
" Biết biết, bị ngư lôi nổ ảnh hướng." Anh bạn của Thụy Sâm cười hắc hắc nói," Tự mình bắn hạ chính mình, mày thật đúng là..."
" Tao......"
" Nhưng mà nói thật," Robert Parnell vỗ vỗ bờ vai của Thụy Sâm," Nếu không phải như vậy, tao còn không biết, ai có thể bắn hạ mày trong chiến đấu, bây giờ thì tao đã biết, có thể bắn hạ mày, có lẽ cũng chỉ chính là mày thôi."
" Ai! Cái mũ cao này ta không dám nhận." Thụy Sâm cười cười," Cám ơn mày, ông bạn, nhưng tao biết rất rõ rằng, người có thể thắng được tao không ít, trước mắt chúng ta, Sonia là một, còn có cái vị thượng tá Đế Quốc, Riley, hắn cũng rất lợi hại, những người khác mà chúng ta còn chưa biết thì lại càng khó nói."
" Hơn nữa......" Thụy Sâm nhún vai," Có thể bắn rơi Ace, không nhất định phải là Ace, chiến tranh không phải là cuộc so gươm của các kỵ sĩ, trong hỗn chiến, rất khó có thể nói sẽ phát sinh chuyện gì, có lẽ tiếp theo, tao sẽ bị hạ trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt tử nhưng có vận số tốt cũng không chừng."
"Không được nói những lời không may đó." Phi Luân nhẹ nhàng trừng mắt nhìn người yêu một cái.
"Được! Được! Được! Không nói nữa, đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, hôm nay đã đủ mệt rồi, cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi."
Khi nhóm người đi ra ngoài hangar, Thụy Sâm đột nhiên dừng bước, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào một loạt những chiếc Tia Chớp đang đỗ ở một bên.
Chiến đấu cơ loại Tia Chớp Thụy Sâm chẳng lạ gì, anh biết nó quá rõ, điều làm anh cảm thấy kỳ quái là những chiếc Tia Chớp này có màu sơn và dấu hiệu không phải của phi đội , đó là dấu hiệu của những chiếc Tia Chớp vừa cùng bọn họ tác chiến, thuộc phi đội hạm đội .
Bọn họ sao lại chạy lên tàu Đại Thiên Sứ vậy? Đây là những chiến đấu cơ thuộc thái không mẫu hạm Kẻ Càn Quét, hạm đội mà
"Này, những chiếc Tia Chớp kia dường như không phải là của chúng ta, làm thế nào mà chúng chạy lên tàu Đại Thiên Sứ thế?" Anh hỏi.