Làm thế nào để xử lý hai chiếc thái không mẫu hạm đã đầu hàng là một vấn đề khiến người ta đau đầu, Thụy Sâm nhăn nhó nghĩ tới việc mình phải tự tay giải quyết nó, nếu hai chiếc chiến hạm địch không đầu hàng có phải là hay không, giải quyết rất nhanh, một loạt ngư lôi là xong, đó là tàu địch, chẳng có gì phải suy nghĩ cả, nhưng một khi chúng đã đầu hàng, đó là chiến lợi phẩm của Đồng Minh, xử lý tài sản của mình thì dù là ai cũng tiếc của giời, nhất là hai chiếc thái không mẫu hạm còn thuộc dạng gia bảo nữa!
Có điều, tiếc thì tiếc, có một điểm Thụy Sâm rất kiên định, tuyệt đối không diêu động, đó là nếu không còn cách nào khác, anh nhất định phá hủy chúng trước khi rút lui!
Bình tâm suy nghĩ, trong tình thế hiện nay, sự khác biệt lớn nhất với các trận đánh chiếm chiến hạm thông thường là không có thời gian, nếu ở một nơi khác, vấn đề sẽ rất dễ giải quyết, bọn họ có thừa thời gian để phái tàu đột kích lên chiến tàu, như thế cho dù nội bộ tàu địch có vấn đề gì, dưới sức mạnh vũ lực áp đảo cũng sẽ thành không có vấn đề!
Chờ đã, hai mắt Thụy Sâm chợt sáng lên. Ở một thời gian khác, địa điểm khác…
Nhưng anh làm sao có thể mang theo hai chiếc thái không mẫu hạm này?
Chợt Thụy Sâm đưa tay đập lên trán một cái, lúc nãy sao anh không nghĩ đến một thực tế là hai chiếc mẫu hạm lúc trước vẫn ở trong đội hình đuổi theo họ đến hàng mấy thiên hà có sao đâu? Khi ấy làm gì có nhân viên Đồng Minh nào trên đó? Có thể khống chế hai chiếc chiến hạm hoạt động hoàn toàn không nhất thiết phải là người của Đồng Minh, thuyền trưởng của chúng chắc phải làm tốt hơn chứ, còn về mâu thuẫn nội bộ trên tàu, đó là việc của các ‘cựu’ sĩ quan Đế Quốc, để cho họ đau đầu giải quyết, còn các vấn đề sự cố trên tàu thì hai vị thuyền trưởng là người hiểu rõ nhất, để cho họ tự xử lý.
Suy nghĩ nhanh chóng thành hình, đó chưa chắc đã là phương án hoàn mỹ nhất, cũng có thể sẽ có biến số, nhưng, dù có tệ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ đến mức phá hủy hai chiếc chiến hạm là cùng, chí ít là Đồng Minh sẽ không có thêm tổn thất nào…
“Tình trạng thế nào rồi?” Vừa về đến nơi Thụy Sâm lên tiếng hỏi Sonia.
“Tàu Tinh Tọa còn có thể nói là bình thường, nhưng tàu Tiên Phong thì tệ quá!” Sonia lắc đầu nói. “Mấy quả ngư lôi trúng lúc nãy, nhất là quả ngư lôi trúng đuôi tàu khiến cho hệ thống động cơ hư hại nghiêm trọng, hiện nay đang gắng hết sức sửa chữa, nhưng chỉ có khoảng một phần ba động cơ ion là có thể hoạt động, các động cơ khác vẫn đang tê liệt, thuyền trưởng Weierhaisi của tàu Tiên Phong nói rằng nếu cho ông ta năm giờ thì có thể khôi phục được đến % năng lực cơ động, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, em đã bay gần đuôi tàu để quan sát, một số động cơ ion đã hoàn toàn bị phá hủy, cần phải về xưởng để thay mới.”
“Thế cũng được, chúng ta không cần nghĩ đến tàu Tiên Phong nữa!” Nghe Sonia nói, Thụy Sâm lập tức có sự quyết định, tuy tiếc đến đứt ruột nhưng bây giờ bọn họ không còn thời gian để chờ nữa, một bộ phận chiến đấu cơ của Đồng Minh đã rút lui, bọn họ cũng cần phải nhanh chóng quay về tàu.
Kết nối với tàu Tiên Phong, anh nói ngay. “Thuyền trưởng Weierhaisi, hiện tôi cho ngài phút để sơ tán toàn bộ thành viên sang tàu Tinh Tọa, tôi sẽ báo cho tàu Tinh Tọa tìm cách kết nối với tàu của ngài, sau phút, chúng tôi sẽ phóng ngư lôi đánh chìm tàu Tiên Phong!”
“Cái gì?” Khuôn mặt của vị thuyền trưởng biến thành trắng bệch. “Trung tá! Tàu Tiên Phong không bị thương nặng, cho chúng tôi thêm thời gian, tàu còn có thể…”
“Thuyền trưởng!” Thụy Sâm cắt ngang lời nói của thuyền trưởng. “Hiện nay không còn thời gian để mặc cả với ngài nữa, tôi biết hạm đội tăng viện của Đế Quốc đang tiến tới đây, xin lỗi, không có thời gian để dành cho ngài từ từ sửa chữa tàu, tôi và ngài đều biết, mấy cái động cơ đã không còn có thể sửa chữa được, chỉ còn cách vào xưởng rồi thay chúng, do đó, bất kể ngài nỗ lực thế nào cũng không có khả năng khôi phục toàn bộ tốc độ, tàu Tiên Phong vì thế cũng không thể theo kịp tốc độ rút lui của Đồng Minh, hay ngài thuyền trưởng muốn kéo dài thời gian của chúng tôi, chờ hạm đội tăng viện của các vị đến?”
“Cái này…” Nghe giọng nói kiên định và quả quyết của Thụy Sâm, vị thuyền trưởng nhận ra ngay bằng kinh nghiệm của mình rằng muốn thuyết phục anh chàng này trong thời gian ngắn là không thể. “Trung tá, chúng tôi cần thời gian, các cửa nối tiếp của tàu Tiên Phong đã bị hủy khi trúng ngư lôi, ba mươi phút là không thể…”
“Không còn thời gian nữa, đến giờ này ngài còn phút giây, thuyền trưởng, thành thật khuyên ngài nên nhanh chóng bắt tay vào việc, ngay khi thời gian kết thúc, chúng tôi sẽ phóng ngư lôi!” Giọng nói của Thụy Sâm không mang chút cảm tình nào.
“Tôi hiểu rồi, trung tá!” Thuyền trưởng Weierhaisi thở dài một hơi. “Tuy nhiên không thể kết nối nhưng tôi có thể đề nghị thuyền trưởng tàu Tinh Tọa trợ giúp.”
“Đương nhiên!” Thụy Sâm gật đầu.
Quá trình rút lui được khẩn trương thực hiện, không hổ là các binh sĩ tinh anh của Đế Quốc, thủy thủ trên tàu Tiên Phong đã được huấn luyện chu đáo, ngay khi nghe thông báo rút lui, bọn họ tập trung về các vị trí quy định, đồng thời, từ tàu Tinh Tọa, các tàu cứu hộ và tàu đột kích nhanh chóng xuất phát, chạy đi chạy lại như những con thoi để chuyển người từ tàu này sang tàu kia. Thuyền trưởng Weierhaisi đã tìm mọi cách cơ thể để giúp đỡ các thủy thủ rút lui, thậm chí có những cách mà Thụy Sâm nhìn thấy cũng phải há hốc mồm, chẳng hạn như một chiếc tàu cứu hộ khi rời khỏi tàu Tiên Phong đã kéo theo bảy tám sợi dây cáp, ở đó buộc hơn chục người mặc bộ trang phục bảo hộ vũ trụ, đến khi gần hết giờ, thậm chí tàu Tinh Tọa còn bất chấp nguy cơ có thể đâm nhau để liều lĩnh tiếp cận mạn tàu Tiên Phong với ý đồ nối tiếp vào một cửa nối tiếp còn chưa bị hỏng quá nặng…
Nhiều năm sau, một hậu duệ của thuyền trưởng Weierhaisi đã làm một tác phẩm điện ảnh với tiêu đề “Ba mươi phút” để kể lại ba mươi phút căng thẳng ấy, khi công chiếu ở các rạp chiếu phim trong thiên hà, nó dẫn đến một làn sóng tranh luận kích liệt, nguyên nhân đơn giản vì toàn bộ tác phẩm đã diễn tả người anh hùng, tướng quân Thụy Sâm Nepali Gore như một cỗ máy chiến tranh lạnh lùng, dã man không chút thương xót, điều này khiến cho hậu duệ của Thụy Sâm cũng như những người thần tượng anh bất mãn, cuối cùng hai bên xuýt nữa đã đưa nhau ra tòa để phân xử. Có điều đó là chuyện về sau, khi ấy những nhân vật chính của sự kiện đều đã bình yên nằm ngắm củ cải từ sâu dưới ba thước đất từ lâu rồi.
------------------------------------------
Một quầng sáng chói lòa lóe lên, thái không mẫu hạm Tiên Phong cùng với các chị em trong hạm đội biến thành một đống sắt vụn cháy bùng bùng. Rất nhiều chiến đấu cơ của Đồng Minh vây quanh chiếc tàu Tinh Tọa dẫn nó hướng về phía cổng siêu không gian, chiến đấu cơ của Thụy Sâm bám sát sau nó, anh cũng chẳng sợ thuyền trưởng Thunler có thể giở trò, lời cảnh báo của anh là rõ ràng và minh bạch, thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc có thể đạt đến tốc độ bao nhiêu anh biết rất rõ, nếu như tàu Tinh Tọa đi chậm hơn tốc độ đó quá nhiều, anh sẽ quyết định nó không theo kịp tốc độ rút lui của Đồng Minh, và khi đó, rất tiếc anh sẽ phải tiễn nó đi theo chân tàu Tiên Phong.
Còn những vấn đề mà thuyền trưởng tàu Tinh Tọa đề ra như động cơ có thể xảy ra sự cố, lò phản ứng có vấn đề, hoặc các binh sĩ Đế Quốc trên tàu phá hoại, hoặc các “tình huống ngoài ý muốn.” Thụy Sâm không thèm nghe. Anh tuyên bố đó là việc của thuyền trưởng, nếu như ngài không thể giải quyết được, rất xin lỗi, chúng tôi đành quăng nốt số ngư lôi nặng nề còn lại trên chiến đấu cơ để chuồn cho nhanh… Giọng điệu của Thụy Sâm khiến cho viên thuyền trưởng tức đến mức chửi rủa ầm ĩ tên chỉ huy quân phản loạn khốn khiếp không nói lý lẽ này…
Có điều giận thì giận, nhưng ông ta vẫn cố gắng khống chế tốt con tàu, đề phòng những trường hợp ngoài ý muốn xảy ra, vì nếu như thế, ông ta dám khẳng định tên khốn khiếp ngồi trên chiến đấu cơ kia nói được là làm được. Dù sao thì cũng đã đầu hàng, thuyền trưởng cũng chẳng có cái phong độ coi chết như về, nếu muốn ông ta đã chết khi còn chiến đấu, cần gì phải chờ đến bây giờ, hơn nữa, xem hình thế, đầu hàng quân phản loạn Đồng Minh chưa chắc đã là một ý tồi…
----------------------------------------------------
Thái không mẫu hạm Độc Lập, kỳ hạm của hạm đội tiếp viện Đế Quốc, thượng tướng Kara Hans khoang hai tay trước ngực nhìn qua khung cửa kính vào phiến bụi vũ trụ trước mặt. Dưới ánh sáng mặt trời, đám mây bụi hiện lên thành những quầng sáng màu lam, lục, chánh, vàng đầy huyền ào, trông như một bức tranh màu nước theo trường phái trừu tượng, đáng tiếc, giờ đây cho lại trở thành một vết thương sâu hoắm trong lòng ông.
“Thượng tướng…” Một sĩ quan Đế Quốc đi đến sau lưng ông ta, muốn nói lại thôi, bởi lẽ những gì mà ông ta cần báo cáo cho thượng tướng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.
“Có kết quả phân tích rồi sao?” Thượng tướng bình thản nói, giọng không lộ chút cảm tình, dường như việc cả hạm đội bị tiêu diệt đối với ông ta cũng nhẹ nhàng như một vết cắt nhỏ trên tay.
Thực tế tâm trạng thượng tướng có thể nói là tệ đến cực điểm, đến giờ này ông vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh chỉ là vì trừ rất lâu trước đó ông đã xác định được trước kết quả sẽ như thế này, chính xác hơn là từ khi nhận được thông tin từ thiếu tướng Absurd, phát hiện ra tin tình báo cũng như phán đoán của thiếu tướng đã sai một cách nghiêm trọng, hạm đội của Absurd bị kẹp vào giữa hai hạm đội quân phản loạn với tổng cộng chiếc thái không mẫu hạm, hơn nữa xác định được toàn bộ chiến đấu cơ của Absurd đã bị tiêu diệt hầu như toàn bộ trong khi công kích hạm đội quân phản loạn, ông đã ý thức được, kết cục này là không thể tránh khỏi, nếu không có kỳ tích xảy ra thì viện hạm đội Absurd bị hủy diệt chỉ là sự phát triển tất yếu của quá trình, nhưng kỳ tích đâu có dễ xảy ra như thế, nữ thần may mắn cuối cùng cũng không chịu mỉm cười với Absurd đáng thương!
“Vâng thưa thượng tướng!” Viên sĩ quan lấy hết can đảm báo cáo. “Hiện trong đám mây bụi phát hiện xác của thái không mẫu hạm Phi Long, Khải Hoàn và Tiên Phong, tư lệnh hạm đội thiếu tướng Absurd đã xác nhận hy sinh cùng tàu, toàn bộ chiếc khu trục hạm và tàu hộ vệ bị phá hủy chiếc, chiếc bị thương nặng, thái không mẫu hạm Tinh Tọa…” Ông ta cẩn thận nhìn thượng tướng một cái rồi cố dùng cách nói uyển chuyển nhất có thể. “Biến mất!”
“Biến mất?” Thượng tướng cười lạnh nói. “Là trở thành tù binh của quân phản loạn và bị chúng mang đi rồi thì đúng hơn!”
“Đúng vậy thứa thượng tướng!” Tuy ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng dù sao từ miệng thượng tướng nói ra cũng tốt hơn, nếu viên sĩ quan tự mình đưa ra kết luận không chừng lại trở thành nơi trút giận của thượng tướng. “Căn cứ các binh sĩ còn lại trên chiến trường, chúng ta có thể xác định, khi toàn bộ các tàu hộ tống và chiến đấu cơ đều bị phá hủy hoặc mất sức chiến đấu, sau khi tư lệnh Absurd hy sinh cùng tàu, thái không mẫu hạm Tinh Tọa và Tiên Phong cùng phát tín hiện xin đầu hàng, những sau đó chiến đấu cơ của quân phản loạn chỉ ép tàu Tinh Tọa đi với chúng còn tàu Tiên Phong không hiểu vì lý do gì không đi theo mà bị chúng phá hủy.”
“Nguyên nhân? Hừ!...” Thượng tướng Kara Hans chỉ thoáng nghĩ là ra ngay vấn đề. “Không phải quân phản loạn không cần tàu Tiên Phong, chẳng qua là vì chúng không có năng lực, tàu Tiên Phong chắc đã bị thương nặng trước đó, không thể theo kịp tốc độ rút lui của hạm đội quân phản loạn, phía sau lại bị chúng ta truy kích nên đành phải bỏ nó lại, phá hủy chỉ là để cho chúng ta không còn cơ hội lợi dụng nó tác chiến với chúng!”
“Thượng tướng cao kiến! Thuộc hạ khâm phục!” Viên sĩ quan Đế Quốc làm ra vẻ bây giờ mới biết được nguyên nhân, vỗ mông ngựa một chút cũng chẳng hại gì, tuy biết với thượng tướng trò đó không ăn thua nhưng dù sao có cũng hơn không.
Mặc dù chỉ nghe cũng biết cái cách nịnh bợ của cấp dưới, nhưng dù sao thì mật ngọt chết ruồi, thượng tướng cũng cảm thấy lòng mình nhẹ đi.
Nhưng bước tiếp theo như thế nào mới làm ông ra đau đầu, tiếp tục truy kích? Trước mặt ông ta là chiếc thái không mẫu hạm tập hợp thành hạm đội của quân phản loạn, hạm đội này không thể không khiến ông quan tâm, không cẩn thận, số phận của Absurd sẽ rơi vào đầu ồng, hơn nữa ông cũng chẳng biết sẽ phải đuổi đến đâu, tuy biết vị trí cổng siêu không gian ở thiên hà này nhưng thiên hà bên kia vẫn còn là một vùng hoàn toàn xa lạ với ông, trong khi đó quân phản loạn có thể nói là như cá gặp nước, điều đó cực kỳ bất lợi đối với ông, thậm chí có thể trúng đòn phục kích bất cứ lúc nào, còn nếu cẩn thận dò từng bước tiến là thì còn nói gì là truy kích, quân phản loạn liệu có chịu chờ ông không hay là chạy mất dạng từ lâu…
Tin tình báo, thượng tướng lắc đầu thở dài trước sự lạc hậu về tin tình báo của Đế Quốc, nếu bây giờ ông biết được bước tiếp theo của quân phản loạn là gì thì có phải mọi sự đều xong không.