“Cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Có thể bắt đầu thử nghiệm toàn hệ thống rồi!” Nhìn trên màn hình thể hiện dòng chữ ‘Hệ thống kiểm tra hoàn tất, toàn hệ thống bình thường’, tiến sĩ Li Puman khẽ đưa tay day day đôi mắt đã mỏi nhừ, quay đầu lại nhìn phu nhân Almeida gật gật đầu. “Có thể bắt đầu được rồi, ngài Landry.”
“Được thưa phu nhân.”
Người đàn ông đến từ Liên Bang đi tới trước bàn điều khiển, bắt đầu thao tác các thiết bị, phía sau ông ta là các nhân vật cao cấp của Đồng Minh, bao gồm cả phu nhân Almeida, đều kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cũng hoàn thành, người đàn ông khẽ lẩm bẩm “Đừng làm ta thất vọng nhé, cưng!” Cùng với đó ông ta đưa tay ấn nút phát.
Ngài Landry quay đầu lại nói. “Tin tức hiện đang được liên tiếp phát đi, ở mỗi thiên hà biên giới của Liên Bang đều đã thiết lập các trạm thu tín hiệu siêu không gian cải tiến, bây giờ chỉ còn chờ xem ai là người có may mắn liên hệ đầu tiên với chúng ta, sau khi thiết lập được kênh liên lạc hai chiều, chúng ta sẽ…”
“Đích!” Một tiếng rít chói tai vang lên kích thích thần kinh mọi người, đây chẳng phải là tin tốt gì bởi lẽ trên màn hình nhanh chóng hiện lên dòng chữ “Sai sót! Không thể thiết lập được kênh siêu không gian, tin tức không thể phát đi!”
“Chết tiệt!” Nét mặt của Landry cứng lại, tuy không mấy ai hy vọng lần thử đầu tiên sẽ thành công. những kỹ thuật mới đều phải qua nhiều lần điều chỉnh mới đạt được mức chuẩn xác, nhưng trước mặt bao nhiêu quan chức Đồng Minh, có cả người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh ở đây mà phạm phải sai lầm kiểu đó dù sao cũng khiến anh ta cảm thấy mất mặt và xấu hổ. Trước đây thí nghiệm ở Liên Bang làm gì có chuyện phiến toái như thế?
Sau một hồi kiểm tra chi tiết, xác nhận vấn đề không ở hệ thống phần cứng, ông ta hạ lệnh. “Điều chỉnh tần số tín hiệu, thiết lập lại kênh siêu không gian, tăng công xuất phát…”
“Đích!” Tiếng rít lanh lảnh lại vang lên như dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa hy vọng của mọi người…
Hết lần thất bại này đến lần thất bại khác, điều này khiến tiến sĩ Li Phuman, ngài Landry và các kỹ thuật viên Đồng Minh hơi có vẻ sốt ruột, bọn họ không ngừng đi tìm nguyên nhân, phân tích vấn đề, điều chỉnh hệ thống, bận rộn không ngừng. Tuy hệ thống điều hòa luôn giữ cho nhiệt độ phòng ở mức thích hợp nhất là độ, nhưng không ít người có cảm giác bản thân nó cũng bị hỏng, nhiều vầng trán đã bắt đầu xuất hiện những lớp mồ hôi mỏng, còn các quan chức Đồng Minh vốn mang đầy hy vọng tới đây cũng đã xuất nét sốt ruột và nôn nong trên khuôn mặt, có người đã bắt đầu nghĩ xem liệu có nên rời phòng một chút không, nhưng cuối cùng họ vẫn ở lại vì phu nhân Almeida cũng đang bình tĩnh đứng đó, không lên tiếng thúc dục cũng chẳng tỏ vẻ gì là sốt ruột, bà chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Sự trấn tĩnh và kiên nhẫn của bà cuối cùng cũng được đền đáp, các kỹ thuật viên dần khôi phục lại sự bình tĩnh, bọn họ không vội vàng điều chỉnh nữa mà hội ý một chút rồi mới bắt tay vào làm.
Căn phòng thật yên tĩnh, tiếng rít cảnh báo chói tai cuối cùng lại không làm phiền thần kinh mọi người, nhìn những dòng chữ liên tục chạy xuống trên màn hình, mọi người lại bắt đầu dâng lên hy vọng, có lẽ lần này sẽ thành công.
“Đích!” Tiếng chuông lại vang lên, lần này tương đối nhẹ nhàng hơn, hoặc chí ít trong lòng mọi người cảm thấy như thế, bởi lẽ trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Tin tức đã phát đi, xin chờ đợi…”
“Tốt lắm! Cuối cùng cũng có thể dùng rồi, tin tức đã phát đi!” Landry vuốt nhẹ lớp mồ hôi trên trán. “Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ đợi.”
“Dự kiến khoảng bao lâu mới có hồi âm?” Phu nhân Almeida cuối cùng cũng phá tan sự trầm mặc hỏi.
“Thật sự mà nói là không ai có thể biết được, lần đầu tiên là phiền toái nhất, có khi chỉ cần dăm phút, cũng có khi là hàng giờ, thậm chí có thể không có hồi âm, mấu chốt là ở chỗ tín hiệu của chúng ta có thể được các trạm thu bắt được hay không, khi còn ở Liên Bang, trong các thí nghiệm đều tương đối thuận lợi thiết lập liên hệ…”
“Đó chỉ là thí nghiệm, còn lần này là thực chiến. Chúng ta đều biết rằng ở biên giới, Đế Quốc không ngừng thực hiện gây nhiễu và ngăn chặn các tín hiệu truyền đi, do đó chúng ta ở đây ngoài việc xuyên qua vùng siêu không gian còn phải đối phó với sự gây nhiễu của Đế Quốc nữa. Mặc dù trong các thí nghiệm ở Liên Bang đã thực hiện việc mô phỏng đột phá sự gây nhiễu của Đế Quốc những đó vẫn chỉ là mô phỏng, Liên Bang hiểu rõ các kỹ thuật gây nhiễu của mình còn với các thủ đoạn của Đế Quốc thì không dễ dàng như thế.” Tiến sĩ Li Puman nói.
Dường như cảm thấy cách nói của mình quá tiêu cực, ông lắc đầu không nói nữa, chuyển sang một đề tài khác. “Ở gần chúng ta nhất có biên giới tiếp giáp với Liên Bang là thiên hà Corkran, ở đó có hai cổng siêu không gian quan trọng, hướng tới thiên hà New Guangzhou và thiên hà New Nanning, nếu như không có gì bất ngờ, tín hiệu của chúng ta sẽ do hai thiên hà ấy thu được.”
Thiên hà Corkran, thiên hà New Guangzhou…, đúng rồi, còn có cổng siêu không gian JP, những cái tên ấy một thời gian trước bà đã từng nghe đến. Cố lục lọi trong trí nhớ, phu nhân Almeida khẽ cười một tiếng, đó chính là nơi Thụy Sâm và một cô nàng của cậu ta gặp gỡ lần đầu. Trước đây khi xem lý lịch của họ bà còn cảm thấy ngạc nhiên sao lại có sự trùng hợp đến thế? Nếu có thể làm thành một bộ phim nhất định sẽ sốt vé.
“Đích đích đích đích đích......." Cùng với một loạt âm thanh vang lên là ánh sáng chớp nháy trên màn hình, hai lần nhắc nhở khiến mọi người không thể quên sự quan trọng của nó.
“Xem ra chúng ta thu được cái gì đó, hiện đang tiếp nhận dữ liệu.” Một kỹ thuật viên nói. “Nhanh xem đó là ai…”
Thời gian thu được tín hiệu trả lời còn nhanh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của họ.
“Không sai! Là bọn họ, tuy tín hiệu không mạnh lắm nhưng cũng đủ nhận ra, tín hiệu nhận dạng… để tôi xem nào, a ha, đó là trạm không gian Bạch Vân nằm ở thiên hà New Guangzhou! Bọn họ thu được tín hiệu của ta rồi, quá tốt rồi, cuối cùng cũng đã liên hệ được với Liên Bang, không ngờ nhiệm vụ lần này của tôi lại dễ dàng đến thế, ấy vậy mà khi xuất phát có người còn nhắc tôi lập lại di chúc…” Landry vui mừng hoa tay múa chân.
“Cám ơn ngài Landry, cám ơn sự mạo hiểm sinh mạng của ngài vì Đồng Minh và Liên Bang, chiến công của ngài sẽ mãi được ghi nhớ trong lịch sử.” Phu nhân Almeida khẽ nghiêng mình cảm tạ.
“Không… thưa phu nhân, người đã quá khách khí rồi, đó là chức trách của tôi.” Người đàn ông vội vàng nói.
Vị phu nhân chỉ khẽ mỉm cười, bà nói tiếp. “Để chúng ta xem xem, ở đầu Liên Bang đang chờ đợi chúng ta là ai.”
“Xin chờ một chút thưa phu nhân, hiện đang thiết lập kênh liên lạc hai chiều, một lát nữa sẽ có hình ảnh…”
Màn hình chớp lên mấy cái, rồi một khuôn mặt mờ mờ hiện lên, cùng với sự điều chỉnh của các kỹ thuật viên, hình ảnh cuối cùng cũng ổn định, tín hiệu gây nhiễu biến mất, hình ảnh sắc nét dần, có thể nhận ra đó là một trung tá Liên Bang.
“Trung tá, tôi là Elena Tibia Almeida, rất hân hạnh được gặp ngài.” Phu nhân mỉm cười nói.
Vị trung tá lặng người đi một chút rồi đôi mắt chợt mở to, xem ra giật mình không ít, hiển nhiên ông ta biết người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh là ai, chỉ có điều ông ta không ngờ người phụ nữ trước mặt là một nhân vật cùng cấp với Chủ tịch Nghị viện và thượng tướng Hamilton, bình thường hững nhân vật như thế một trung tá nho nhỏ như ông ta không có hy vọng được gặp, chỉ không ngờ giờ đây bà lại xuất hiện ngay trước mặt, lại còn lên tiếng chào hỏi. Trung tá khó khăn lắm mới nói được lên lời.
“Xin kính chào phu nhân, được nhìn thấy người là vinh hạnh của tôi…”
--------------------------------------------------
Trên khoang chỉ huy tàu Đại Thiên Sứ.
“Tình huống có thể nói là tương đối ổn, chúng ta hầu như đã thành công khống chế tàu Tinh Tọa rồi.” Thụy Sâm đang ngời nói chuyện với Phi Luân về tình huống. “Tuner đã chỉ huy đội đột kích không chế khoang chỉ huy và tiếp quản hệ thống thông tin, từ hạm đội của tướng quân Martin, các đội đột kích cũng đã chiến lò phản ứng, động cơ v.v… bên tình báo đã tích cực biến đổi trình tự, thu thập tin tình báo… Những người khác lo việc sơ tán người trên tàu Tinh Tọa sang các chiến hạm khác, một bộ phận thì khá là ngoan ngoãn, chỉ có số ít là làm loạn và phá hoại, nhưng trước đó đã bị thuyền trưởng Thunler không chế hết cả, như thế cũng bớt cho ta khối chuyện phiền toái… Do đó công việc của anh khá là nhàn nhã.”
“Chỉ tiếc tàu Tiên Phong.” Thụy Sâm lắc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc đứt ruột. “Đám nhóc con đó ra tay nhanh quá, nếu không bây giờ chúng ta đã có đến hai chiếc thái không mẫu hạm rồi.”
“Anh cũng đừng có tham quá!” Cô gái đối với sự tiếc nuối của người yêu cảm thấy chẳng còn gì để nói. “Có thể chiếm được một chiếc đã cực kỳ may mắn rồi, nếu là hai chiếc thái không mẫu hạm công việc sẽ còn nhiều gấp đôi. Những biến cố có thể xảy ra cũng nhiều hơn nhiều, thậm chí đến bây giờ em còn không tin nổi là sự việc lại thuận lợi như thế.”
“Thuyền trưởng, có liên lạc!” Sĩ quan phụ tá trung úy Aidi Ta thấp giọng gọi cô. “Từ Đồng Minh truyền sang, phu nhân Almeida muốn nói chuyện với chị.”
“Ừm! Biết rồi!” Cô gái gật gật đầu, quay sang Thụy Sâm nói. “Cứ thế nhé, sớm đi nghỉ đi! Hết!”
“Yên tâm! Sẽ xong ngay thôi! Hết!”
“Cho lên màn hình!” Phi Luân quay đầu nói với sĩ quan thông tin.
“Phi Luân, chúc mừng cô!” Câu mào đầu của phu nhân khiến cô gái ngạc nhiên.
“Chúc mừng chuyện gì thưa phu nhân?” Cô gái nghi hoặc hỏi, bởi vì trận đại thắng vừa rồi sao, nhưng đã tổ chức chúc mừng chung rồi mà?
“Xin lỗi cho tôi được giữa bí mật. Tôi có một cuộc nói chuyện riêng cần gửi cho cô. Là liên lạc riêng.” Trên khuôn mặt của vị phu nhân hiện lên nét cười thần bí.
“Liên lạc riêng? Cái này… Tôi sẽ về phòng xem nhé. Aidi Ta, chuyển thông tin đến phòng thuyền trưởng!”
Liên lạc riêng? Nhưng là ai? Cô gái nghĩ mãi mà không ra, ở Đồng Minh còn có ai muốn liên lạc riêng với cô, loại liên lạc đó thông thường chỉ có người nhà gọi cho nhau, những ở Đồng Minh cô còn có người nhà nào? Những người thân mật nhất chỉ có Sonia, Thụy Sâm và mấy chị em Lam Thiên Sứ, nhưng đây chắc chắn không phải là họ, còn có ai nữa đây?
Khi khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình, plphầu như không tin vào mắt mình, khi chắc chắn đó không phải là một giấc mơ, cô gái không nén được đưa tay lên mặt hai dòng nước mắt lăn dài theo gò má trắng mịn.