“Sao lại thế này? Bọn họ là ai?" Thiếu tá Turner há hốc mồm với đôi mắt mở to hết cỡ, anh ta chỉ mới vừa đi một chút để đón Dranov và hai nhân viên tình báo của Đồng Minh thôi, khi trở về thì xung quanh các tàu đột kích đã bị một đám đông vây lấy, nhìn bề ngoài, đây rõ ràng là những tù nhân vừa mới thoát khỏi hầm ngục.
" Lui ra phía sau! Lui ra phía sau!" Đội trưởng phân đội đột kích có trách nhiệm ở lại bảo vệ các tàu vừa kiên nhẫn giải thích, kiên quyết ngăn cản những người đó tới gần tàu, ngẩng đầu nhìn thấy thiếu tá, anh ta vui sướng nói " Thật tốt quá, Chỉ huy, rốt cục anh đã trở lại, vừa rồi mãi không liên lạc được." Anh ta nhìn đám người và chép miệng "Bọn họ đều trốn lên từ dưới hầm, tôi đã nói cho bọn họ, bên kia còn có hai tàu con thoi vốn của căn cứ khai thác, nhưng bọn họ vẫn hy vọng được đi theo chúng ta, những người này, có người vốn là lính Đồng Minh bị bắt làm tù binh, còn có một ít là tội phạm chính trị bị Đế Quốc kết án, thậm chí còn có mấy người ta nói họ vốn là sĩ quan Liên Bang bị bắt làm tù binh, có điều hiện tại không có biện pháp, cũng không có thời gian để chứng thật thân phận của họ. Chỉ huy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Đôi mắt thiếu tá lướt qua đám người, những người này, thân thể suy yếu, sắc mặt trắng bệch, trên có thể nói chỉ còn da bọc xương, làn da khô quắt thô ráp như vỏ cây, khắp nơi có thể nhìn thấy đầy sẹo và những vết mụn nhọt, quần áo rách rưới, rất nhiều người trên tay và chân còn nguyên xiềng xích, thiếu tá buồn bực chép miệng, anh cũng ngạc nhiên với điều kiện sức khỏe như vậy mà bọn họ có thể lên mặt đất nhanh đến thế?
Đám đông dừng lại, trầm mặc, chờ đợi quyết định của thiếu tá. Từ những đôi mắt hóp sâu vì đói ăn, thiếu tá Turner đọc được niềm khát vọng nóng bỏng, sự cầu xin, chờ mong, và cả sự kiên định, cương quyết..... Những ánh mắt đầy cảm tình khiến thiếu tá cảm thấy nao nao, một nỗi xúc động bùng lên từ nơi sâu thẳm trong lòng anh, anh cũng tin tưởng rằng những người lính của mình cũng có cảm giác tương tự, chả trách bọn họ nãy giờ vẫn kiên nhẫn giải thích và khuyên nhủ mà không có dùng vũ lực để bắt những người này giữ khoảng cách.
"Thượng tá Thụy Sâm đang làm nhiệm vụ yểm trợ trên không. Có liên hệ được với anh ấy hay không?" Thiếu tá hỏi.
" Có liên hệ qua. Thượng tá cho rằng đây là vấn đề của mặt đất. Anh ấy tôn trọng quyền chỉ huy của đội đột kích." Phân đội trưởng liếc nhìn thiếu tá một cái, nhỏ giọng nói," Nếu không liên hệ với anh, thượng tá nói, tôi có thể dựa theo tình huống thực tế để quyết định, anh ấy sẽ không can thiệp bừa."
"......." Thiếu tá Turner trầm lặng hai giây rồi nói," Cậu cảm thấy thế nào?"
"Chỉ huy! Tuy rằng mệnh lệnh chỉ yêu cầu chúng ta đón người, nhưng số người này cũng chỉ có hơn bốn mươi người, không phải là quá nhiều, tôi nghĩ không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa tàu đột kích của ta cũng có đủ không gian, có thể đưa họ đi, sẽ không tạo cho chúng ta thêm nhiều phiền toái."
" Được rồi." Thiếu tá thở dài," Năm phút đồng hồ! Không! Vừa rồi nói chuyện đã lãng phí hai phút, hiện tại cho cậu ba phút, đưa bọn họ bố trí cẩn thận. Sau đó chúng ta xuất phát."
" Cám ơn anh, Chỉ huy."
" Chờ đã," Thiếu tá Turner thấp giọng nói "Chú ý xem chừng những người này, tuy rằng bọn họ thoạt nhìn rất yếu, nhưng các biện an toàn cũng không thể lơi lỏng, những người này, họ nói là người của chúng ta, nhưng ai biết có đúng hay không hay có kẻ nào trà trộn bên trong không? Hiểu chưa? Tôi không hy vọng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."
"Tôi hiểu rồi, sẽ nói các anh em chú ý."
Quyết định của thiếu tá làm dấy lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt trong đám người, thiếu tá có thể nhìn thấy rất nhiều dòng lệ lăn ra trên gò má họ, đám đông ùa lên vây lấy những người lính đột kích, nồng nhiệt ôm hôn họ, mãi đến khi những người lính lớn tiếng nhắc lại rằng thời gian không còn nhiều lắm, những con người đáng thương đó mới xếp hàng trật tự lên tàu.
"Tôi có thể lý giải bọn họ vì sao lại kích động như vậy." Dranov bỗng nhiên nói, khóe mắt ông ta cũng ươn ướt.
Thiếu tá lắc đầu, không nói ngoài hai tiếng đơn giản "Lên tàu."
---------------------------------------------------------------------------
Hạm đội đã rời khỏi thiên hà Hyde, ngay trước khi lực lượng tiếp viện của Đế Quốc đuổi tới, tuy rằng Đế Quốc không cam tâm, vẫn tiếp tục phái một hạm đội truy kích theo hướng đi của họ, đồng thời còn phái ra rất nhiều chiến đấu cơ làm nhiệm vụ trinh sát tăng cường tìm kiếm ở các thiên hà xung quanh, cố gắng bắt cho bằng được những kẻ dám cả gan vuốt râu hùm, nhưng Phi Luân, như mọi khi, khiến các sĩ quan tham mưu của Đế Quốc thất vọng, hạm đội độc lập cơ động số giống như bốc hơi trong vũ trụ, biến mất không chút tăm hơi.
"Đã làm xong việc bố trí chỗ ở cho những người mới lên tàu chưa?" Thượng úy Aidi Ta vừa mới đi vào phòng chỉ huy, Phi Luân lập tức hỏi.
Lần này nhiệm vụ đột kích tuy thành công, nhưng điều làm cô cảm thấy ngạc nhiên là, trừ Dranov cùng hai sĩ quan tình báo Đồng Minh làm nhiệm vụ bảo vệ, đội đột kích còn đưa lên theo một số tù nhân, tuy nói rằng số người cũng không quá nhiều, nhưng làm thế nào để bố trí hợp lý chỗ ở cho những người này cũng là một vấn đề. Nếu là trước đây, chuyện này căn bản là không đáng quan tâm, bởi vì tàu Đại Thiên Sứ kể cả khi xuất phát đủ biên chế cũng vẫn có nhiều chỗ trống thường dùng làm nơi dự bị khi cần, có thêm mấy chục người nữa cũng yên tâm không lo không có chỗ ở.
Nhưng hiện nay, trên tàu Đại Thiên Sứ số người có mặt đã vượt xa so với biên chế thông thường. Lần xâm nhập vào hậu phương Đế Quốc này được xác định là một đợt hoạt động dài ngày, các vị trí trên tàu kể cả dự bị đều bố trí đủ người hoặc thừa, ngay cả số lượng phi công cũng nhiều hơn so với bình thường, thêm vào đó là các đơn vị chuyên môn như tổ kỹ thuật của tiến sĩ Li Puman, tổ mật mã và thám mã của thiếu tá Roaches, tổ tình báo của thiếu tá Ralph... Thậm chí các đội đột kích của thiếu tá Turner cũng biên chế nhiều hơn bình thường, cho dù một bộ phận nhân viên đã được phân đến này các chiến hạm khác, tàu Đại Thiên Sứ vẫn chật ních, việc bố trí các khoang ở phải tính đến từng người một, nếu thêm vài người đương nhiên là không có vẫn đề gì, nhưng một lúc thêm bốn năm mươi người đã là một thách thức đối với ban chỉ huy tàu.
Huống hồ, ngoại trừ việc không đủ chỗ, những người này còn có nhiều vấn đề, dễ thấy nhất là tình trạng thân thể và vệ sinh của họ, hoàn cảnh ác liệt trong các hầm mỏ có thể khiến họ mang theo trên người các loại vi khuẩn nguy hiểm hoặc virus. Do đó điều đầu tiên cần làm là tổ chức cách ly cho đến khi thực hiện việc khám nghiệm và điều trị cơ bản cho họ, mà những người này, Phi Luân dám khẳng định trên người ít nhiều gì đều có thương, bệnh, tắm rửa, tiêu độc, thay quần áo sạch, hủy các bộ quần áo cũ, ngoài ra các đội đột kích cũng cần trải qua một lần khử độc nữa. Cuối cùng, còn có vấn đề về thực phẩm và nước uống. Không chỉ có thế, vấn đề an toàn cũng cần được lưu tâm, cho dù không cho rằng bọn họ có thể gây nguy hiểm cho hạm đội, nhưng trước khi xác định chính xác thân phận từng người, Phi Luân tuyệt đối không đồng ý cho những người này tiếp xúc thường xuyên với thủy thủ đoàn, tốt hơn hết, cô cho rằng, đưa bọn họ bố trí vào cùng một chỗ, như thế dễ quản lý và giám sát, đương nhiên, Dranov và các nhân viên tình báo không ở trong nhóm này.
"Báo cáo thuyền trưởng, tôi đã làm theo đúng ý của xếp, đưa bọn họ tập trung bố trí ở khoang chứa hàng số , chúng ta có một số thảm và nệm dự trữ, lại huy động thêm một ít từ các thủy thủ, như vậy là đủ bố trí chỗ ăn ở, bọn họ đã được nhân viên y tế kiểm tra, tiêu độc, tắm rửa, thay quần áo mới, và ăn một ít súp, hiện tại đều đã nghỉ ngơi."
" Bọn họ có ý kiến gì đối với việc an bài của chúng ta hay không?"
" Không có," Thượng úy lắc đầu." Tôi đã giải thích cho họ những khó khăn mà hạm đội đang gặp, biện pháp hiện nay chỉ có tính lâm thời, có điều bọn họ cũng không có ý gì, có người còn cảm kích nói cho tôi rằng, so với những gì họ đã trải qua ở hành tinh Hyde khoang chứa hàng của chúng ta đã là thiên đường rồi."
"Ngài Dranov thì sao? Đã tỉnh lại chưa?"
Trước mắt ban chỉ huy còn chưa có thời gian để hỏi vị tiên sinh này, sau những gì đã trải qua ở hành tinh Hyde, ông ta cần nghỉ ngơi, Phi Luân và Thụy Sâm đều đồng ý, khi tinh thần của ông ta đã đỡ căng thẳng, thân thể tương đối khôi phục hỏi sẽ tốt hơn, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời.
"Vẫn chưa, Thuyền trưởng."
" Đúng rồi, Aidi Ta, em có nói, trong số những người mới lên có người nói bọn họ là sĩ quan Liên Bang bị bắt làm tù binh? Nếu thật sự là như thế, vì sao bọn họ không ở trong danh sách trao đổi tù binh?" Phi Luân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lúc trước sự tập trung của cô hướng về việc làm thể nào để thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc, hiện tại rốt cục cô đã có thời gian lưu ý đến vấn đề này.
Thượng úy Aidi Ta tự nhiên hiểu lý do chỉ huy của cô đặc biệt chú ý đến tù binh Liên Bang, cho dù hiện tại đã không còn nằm trong biên chế quân đội Liên Bang, nhưng dù sao Phi Luân cũng từng là một sĩ quan Liên Bang.
"Điều này cũng không có gì là lạ, Phi Luân, bởi vì trong danh sách tù binh căn bản là không có tên của bọn họ, bọn họ đương nhiên không được trao trả về?" Cửa khoang chỉ huy mở ra và Thụy Sâm bước.
"Vốn việc xác định số lượng và danh sách tù binh đã cực kỳ không dễ dàng, đa số là căn cứ vào danh sách do đối phương cung cấp, nếu không được xác định chính xác là đã hy sinh hay bị bắt làm tù binh, số còn lại chỉ có thể quy về danh sách mất tích trong khi làm nhiệm vụ, vũ trụ lớn như vậy, làm sao xác định được ai sống ai chết? Đế Quốc chỉ cần nói bọn họ không có người này, trừ phi có chứng cớ chân thực để chứng minh, Liên Bang cũng không có biện pháp gì đòi người." Thụy Sâm nói," Đến tận bây giờ cũng không ai biết đã có bao nhiêu người bị đưa đến hành tinh Hyde trước khi trao đổi, khi nhân viên của Đế Quốc đến lập danh sách, chủ các mỏ khai thác đều vì lợi ích của mình mà nói là đại đa số tù binh đã chết, em cho rằng nhà cầm quyền Đế Quốc sẽ vì vài tù binh không quá đặc biệt mà xuống hầm xác minh sao? Trừ phi trong số đó có nhân vật quan trọng nào đó, nhưng những nhân vật như thế thông thường không khả năng bị đưa đến hành tinh Hyde."
Anh cảm khái nói," Nếu bọn họ thật sự là tù binh Liên Bang, ý chí sinh tồn của họ thật sự khiến người ta kinh ngạc, chiến trang giữa Liên Bang và Đế Quốc đã ngừng sau một thời gian dài như vậy, nói cách khác, bọn họ ít nhất cũng bị đưa đến hành tinh Hyde từ trước đó, thế mà vẫn có thể sinh tồn đến bây giờ, thật sự là không thể tin nổi."
Phi Luân trầm mặc, trong lòng cô đầy đau đớn cho những người đồng đội, cô đứng dậy," Aidi Ta, phụ trách trực chỉ huy, có chuyện gì hay gọi tôi."
"Rõ! Thuyền trưởng."
"Anh cùng đi với em, Phi Luân." Thụy Sâm nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của người yêu
"Ừm!"