Tám chiến Nữ Yêu chia làm hai đội, từ từ tiếp cận bầu khí quyển Haynie.
“OK! Những chàng trai, chuẩn bị tiến vào khu vực tác chiến, chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu, chúng ta bắt đầu xuyên qua bầu khí quyển, có khả năng bị xóc đấy, kiểm tra lại tình trạng màn chắn năng lượng ở trạng thái tốt, chú ý tập trung gấp đôi năng lượng ở tấm chắn phía trước…”
“Đội trưởng nhiều lời quá đi mất, có phải là lần đầu chấp hành loại nhiệm vụ này đâu cơ chứ, lần nào cũng chỉ có mấy câu ấy, tao nghe nhàm đến mức có thể đọc ngược lại cũng được.” Robert Parnell lầm bầm nói.
“Được rồi! Im cái mồm mày lại, đó không phải nói cho mày mà cho hai chú chim non kia nghe.” Thụy Sâm liếc mắt nhìn hai chiếc Nữ Yêu bám đằng sau thượng úy, động tác của bọn họ có vẻ khẩn trương, cậu khẽ cười trong cổ họng, lần đầu tiên mình chấp hành nhiệm vụ yểm hộ mặt đất, khi xuyên qua bầu khí quyển cũng căng thẳng như vậy.
Bọn họ đã sống ở cái “Cối xay thịt Haynie” được hơn ba tháng rồi, những trận đánh nảy lửa diễn ra liên tục khiến trung đội Lôi Điểu giảm dần quân số, phi công chiến đấu ngày mới đến nay chỉ còn một nửa, cũng may là cấp trên mấy hôm trước bổ sung cho trung đội hai người mới, nhờ thế mà Thụy Sâm và Robert Parnell thoát khỏi cái danh hiệu “phi công mới”, tuy chỉ hơn có ba tháng chiến đấu nhưng khoảng thời gian ấy cũng đủ để Thụy Sâm gọi mấy chàng trai mới vào nghề đó là “chim non” rồi, trong ánh mắt sùng bái và kinh ngạc khi ngắm chiếc Nữ Yêu với đầy những dấu hiệu chiến thắng bên buồng lái của hai chàng trai, Thụy Sâm cảm thấy một sự kiêu hãnh và hạnh phúc.
Nữ Yêu đã bắt đầu tiến vào tầng khí quyển, chiến đấu cơ rung bần bật và khẽ lắc, ở phía dưới mũi, màn chắn năng lượng ma sát với tầng khí quyển tạo nên những cuộn lửa vàng chói, nếu nhìn lên từ dưới đất qua kính thiên văn, người ta có thể thấy bọn họ như tám ngôi sao băng xếp hàng lao xuống. Thụy Sâm liếc mắt kiểm tra toàn bộ hệ thống, tất cả đều bình thường như những lần thực hiện nhiệm vụ trước. Sau một lúc, khi sự chấn động kết thúc, những chiếc Nữ Yêu đã xuyên qua tầng khí quyển, trên đầu họ là bầu trời xanh mênh mông, nhìn xuống dưới là một màu xanh lục trải dài hết tầm mắt, hôm nay thời tiết rất tốt.
“Lôi Điểu , đây là Lôi Điểu đội trưởng, chúng ta đã đến vịt trí được chỉ định, không phát hiện có dấu vết của chiến đấu cơ địch. Cậu đưa tiểu đội về phía bắc, lập vòng chờ ở khu vực số , thời gian trực chiến là phút, một tiểu đội của trung đội Biển Bức sẽ hộ vệ trên không cho các cậu.
“Lôi Điểu nghe rõ. Lôi Điểu , , , theo tôi!”
“Rõ!” Bốn chiếc Nữ Yêu rời khỏi đội hình, bay nhanh về phía bắc.
Chỉ một lúc sau, bọn họ đã đến không phận khu vực số , qua hệ thống rada, Thụy Sâm nhanh chóng nhìn thấy bốn chấm lam ở trước mặt, đó là đồng đội, cần thận nhìn quanh một vòng không phát hiện có dấu hiệu của địch, cậu liên hệ với các chiến đấu cơ của trung đội Biển Bức.
“Rất vui khi gặp các bạn, trung đội Lôi Điểu, cứ yên chí bọn này sẽ che đầu cho các cậu cẩn thận, yên tâm mà xử lý bọn dưới đất, mấy thằng cha ở sư đoàn thiết giáp sẽ cầu cứu các cậu khi cần thiết. Cẩn thận, hỏa lực đối không của địch khá mạnh! Chúc các cậu may mắn.”
“Cám ơn đã nhắc nhở, bọn này sẽ cần trọng, trung đội Lôi Điểu!Hoàn tất!”
“Đáng nhẽ phải để tụi mình yểm trợ trên không, còn bọn họ tấn công mặt đất mới đúng, có lầm không đó, Thụy Sâm, hai đứa bọn mình có phải bắn mục tiêu dưới đất để đủ thành tích lên ACE đâu?” Có vẻ như anh bạn Robert Parnell không bao giờ chịu để cái miệng mình nghỉ ngơi, dù thế nào đi nữa cũng phải cố kiếm chuyện để nói.
“Tao xin mày đấy, Robert, mày có nghỉ cái mồm một tí cho thiên hạ nhờ không? Mệnh lệnh là mệnh lệnh, trừ khi mày ngay bây giờ lên làm tướng quân, nếu không thì theo tao!” Thụy Sâm đơn giản kết thúc liên lạc lập tức dẫn biên đội bốn chiếc của mình lên độ cao . mét, tiến vào khu vực tác chiến, sau đó cậu tập trung vào quan sát tình hình dưới đất.
Qua hệ thống rada của Nữ Yêu, Thụy Sâm nhanh chóng nắm được sơ bộ tình hình chiến trường. Hiện nay bọn họ đang ở trên không vực gần với tiền tuyến, ngoài tầm với của hỏa lực phòng không Liên Bang đồng thời có thể can thiệp kịp thời nếu đối phương tấn công, bốn người trong trung đội cậu đều là lính cựu, hai chú “chim non” được thượng úy Clark kèm cặp, không có gì phải lo, chỉ cần chờ đủ phút là họ có thể quay về, sẽ có chiến đấu cơ của trung đội khác đến thay thế.
“Hây, Thụy Sâm, xem kìa, Liên Bang bắt đầu công kích rồi.” Sau khoảng mươi phút thư thả ngắm trời mây, trên màn hình rada của biên đội xuất hiện tình huống mới, khoảng chục chấm đỏ xuất hiện xuôi theo đường quốc lộ tiến về phía phòng tuyến, đó là lực lượng thiết giáp của Liên Bang, trên khắp tuyền phòng ngự của Đế Quốc từng cụm khói đen nho nhỏ bắt đầu xuất hiện, đó là hỏa lực pháo binh chuẩn bị, báo hiệu trận đáng bắt đầu.
“Lôi Điểu , chúng ta xuống dưới cho chúng nếm mùi chút đi?” Lôi Điểu gọi Thụy Sâm.
“Không cần gấp, sư còn chưa lên tiếng mà, chúng ta chờ một chút, xem bọn họ đối phó thế nào. Mọi người chú ý, trên chiến đấu cơ trang bị hỏa tiễn đối đất Hell Fire, chúng ta sử dụng để tấn công từ xa, có thể bắn từ phía sau chiến tuyến, không cần mạo hiểm xuống gần chiến trường, nếu đối phương vẫn ngoan cố tiến lên không cần biết đến tổn thất, chờ khi dùng hết hỏa tiễn mới tấn công bằng pháo. Rõ chưa?”
“Báo cáo! Rõ!”
Đợt bắn phá chuẩn bị của Liên Bang vẫn tiếp tục, các đơn vị thiết giáp men theo tuyến đường quốc lộ bắt đầu chia ra hai cánh triển khai đội hình công kích, từ trên không, rada của Nữ Yêu cho phép Thụy Sâm nhìn bao quát chiến trường, chiến thuật của đối phương tương đối đơn giản, trước tiên dùng hỏa lực pháo áp chế các đơn vị của Đế Quốc, cắt rời sự liên hệ giữa ba tuyến phòng ngự, sau đó tập trung chủ lực từ hai cánh tiến công đột phá.
Sư đoàn thiết giáp của Đế Quốc phụ trách phòng ngự ở đoạn này đã bắt đầu lên tiếng gọi yểm hộ, Thụy Sâm quyết định chia thành hai biên đội hai chiếc, Lôi Điểu và tấn công quân địch ở sườn trái, cậu và Robert Parnell phụ trách nhóm thiết giáp tấn công cánh phải của địch.
Đúng lúc biên đội hạ độ cao chuẩn bị tấn công các đơn vị thiết giáp, thiết bị cảnh báo tự động réo lên, thêm mấy điểm hồng nữa xuất hiện trên màn hình, Thụy Sâm nhíu mày lại, cậu nhận ra đó là các đơn vị không quân địch, theo nhận dạng của rada là Mèo Địa Ngục, trung đội Biển Bức cũng tăng tốc kéo cao lên đối đầu với lũ mèo con này.
“Lôi Điểu trung đội chú ý! Cẩn thận đấy! Chiến đấu cơ địch đã xuất hiện trên không, khi đối phó với phòng không địch để tâm quan sát phía sau.” Thụy Sâm nghĩ một thoáng rồi dặn dò các đồng đội, tuy các chiến đấu cơ của trung đội Biển Bức đã nghênh chiến và mặc dù không hề coi thường các phi công của trung đội này, Thụy Sâm vẫn cho rằng cẩn tắc vô áy náy.
“Thụy Sâm, tôi đã khóa mục tiêu dưới đất, Hell Fire sẵn sàng!”
“Tôi cũng đã khóa mục tiêu, bắn!”
Bốn quả tên lửa Hell Fire rời khỏi hai chiếc Nữ Yêu phóng thẳng về phía mục tiêu đã định trước, và cùng với chúng là tiếng hệ thống báo động rít lên chói tai, mấy cột khói trắng vọt lên từ phía tung thâm đội hình thiết giáp, lao về phía bọn họ.
“Robert! Tên lửa đối không! Chia ra! Cơ động tránh né!”
Không chờ Thụy Sâm nói dứt, Robert Parnell đã kéo chiến đấu cơ bổ nhào xuống phía dưới, Thụy Sâm tránh khỏi hướng bay của bạn, cậu bổ nhào theo một hướng khác, mãi đến khi bụng chiếc Nữ Yêu gần như chạm phải những ngọn cây bên dưới, cậu mới giật cần lái kéo nó lên, đồng thời phóng ra một chuỗi đạn mồi. Hai quả tên lửa bị đạn mồi đánh lửa, bay trượt mục tiêu rồi nổ tung, quả thứ ba đâm thẳng vào một ngọn cây cổ thụ, gây ra một đám cháy rừng nhỏ, tiếng báo động của hệ thống cũng ngừng lại.
Thụy Sâm kéo chiếc Nữ Yêu lên độ cao cần thiết, liếc quanh một vòng, từ bên trái cậu, một chiếc Nữ Yêu cũng đang bay tối, đó là Robert Parnell, bạn cậu cũng đã giải quyết xong đám tên lửa đối không. Nhìn lại hướng mà biên đội vừa công kích, cả bốn mục tiêu đều đã bị phá hủy, Hell Fire là một loại tên lửa thuộc kiểu “fire and forget”, sau khi bắn, chiến đấu cơ có thể tự do cơ động hoặc tấn công mục tiêu khác, tên lửa sẽ tự dò và tiêu diệt mục tiêu đã chọn.
Các đơn vị thiết giáp của Liên Bang không hề chùn bước, họ vẫn ngoan cường hướng tới tuyến phòng ngự của Đế Quốc. Hai chiếc Nữ Yêu lại tiến hành công kích, nhưng lần này Thụy Sâm đã khôn ngoan hơn, đơn vị thiết giáp của đối phương có hệ thống phòng không tự hạnh đi kèm, vậy thì các xe phòng không tự hành này đương nhiên là đối tượng được chăm sóc đặc biệt. Khi hai chiếc Nữ Yêu bắn hết số tên lửa đối đất mang theo, từ dưới đã không còn vệt khói trắng nào bay lên nữa.
Hai chiếc Nữ Yêu bắt đầu ung dung tiến gần đến cụm thiết giáp và tấn công trực tiếp bằng pháo trên chiến đấu cơ. Tuy Liên Bang vẫn còn có trong đội hình các khẩu pháo phòng không tự hành nhưng chúng không thể ngăn nổi hai ACE với trình độ bay siêu việt. Sau này một binh sĩ của Liên Bang đã hồi ức lại: “Bọn họ hầu như bay sát mặt đất, giống như hai tia sét màu đen lướt qua đầu bọn tôi, độ cao thấp đến nối những khẩu cao xạ đã hạ nòng xuống gần như ngang với mặt đất nhưng vẫn không sao bắt được hai mục tiêu nhỏ đến vậy, hỏa lực pháo từ chiến đấu cơ tựa như lưỡi hái tử thần, bọn tôi giống cá nằm trên thớt, chỉ biết cắm đầu mặc cho đối phương mổ xẻ, hầu như không có cơ hội phản kháng nào, nghĩ lại đến giờ tôi vẫn còn thấy sợ, tựa hồ một cơn ác mộng.”
Cuối cùng thì Liên Bang cũng không chịu nổi những đòn tấn công cân não nữa, các đơn vị thiết giáp còn lại quay đầu rút về chiến tuyến của mình, nhưng tốc độ của xe làm sao có thể nhanh hơn chiến đấu cơ? Không chút thương xót, hai chiếc Nữ Yêu vẫn tiếp tục tấn công, trên khắp chiến trường đầy những xác thiết giáp của Liên Bang, bốc lên từng cuộn khói đen cuồn cuộn, thi thể của những người lính Liên Bang nằm khắp nơi, ngay cả sĩ quan quan sát của Đế Quốc cũng không nhìn nổi nữa, trong báo cáo anh ta viết một câu: “Đó không phải là chiến đấu, đó là tàn sát, tôi thực sự hạnh phúc khi những phi công đó là đồng đội.”
Đương nhiên Thụy Sâm và Robert Parnell không có thời gian để chú ý đến những điều đó, khói đen che phủ khắp cả chiến trường, bọn họ vừa phải tránh né những loạt đạn phòng không vừa tránh các chướng ngại vật trên mặt đất, lúc này cả hai chỉ có một suy nghĩ, cần phải cho đối phương một bài học thích đáng, tiêu diệt càng nhiều nhân lực vật lực càng tốt, để nếu lần sau định tấn công họ sẽ phải đắn đo cho kỹ.
Thụy Sâm buông ngón tay trỏ khỏi cò súng, những khẩu pháo trên Nữ Yêu ngừng bắn, mấy tia sáng đỏ lừ bắn chính xác vào nóc một chiếc thiết giáp nhẹ, một quả cầu lửa bốc lên, thêm một mục tiêu bị diệt. Cậu lắc chiến đấu cơ tránh những loạt pháo phòng không và kéo cao. Đúng lúc ấy, trên màn hình rada đột ngột xuất hiện một điểm đỏ, ở rất gần biên đội cậu. Trong một thoáng, máu như động lại trong người Thụy Sâm, lại một chiếc Mèo Địa Ngục, nó từ đâu chui ra? Cậu vẫn thường xuyên theo dõi rada, tại sao để đối phương tiếp cận gần như thế mới phát hiện.
Đáng chết! Thụy Sâm lập tức nhận ra, có một quả núi nhỏ gần đó, chắc chắn chiếc Mèo Địa Ngục này men theo sườn núi, bay sát mặt đất để tránh khỏi rada trên Nữ Yêu. Nếu biên đội của Thụy Sâm ở độ cao tương đối, chắc cậu đã phát hiện từ lâu, nhưng để tránh hỏa lực phòng không, cả hai đều bay sát mặt đất tấn công thiết giáp địch. Hơn nữa viên phi công Liên Bang biết lợi dụng địa hình như vậy hẳn là một tay lão luyện, lần này hai cậu gặp phiền toái rồi.
XXX, Thụy Sâm lầm bầm chửi, cái gì mà trung đội Biển Bức, nói cái gì mà cứ yên chí bọn này sẽ che đầu cho các cậu cẩn thận, căn bản không tin được, để chiến đấu cơ địch chuồn xuống đây, xem ra lúc cần thiết vẫn chỉ có thể trông mong vào mình thôi. Cũng may là những quả tên lửa đối đất nặng nề đã được bắn hết, với trạng thái như hiện nay mà không chiến cũng không có vấn đề gì.
Đưa mắt nhìn về phía địch, lập tức chiếc Mèo Địa Ngục đập vào mắt cậu, nhưng rất nhanh ánh mắt cậu lại hút vào chiếc Nữ Yêu đang bay phía trước chiếc Mèo Địa Ngục, trong một thoáng một người vốn nổi tiếng bình tĩnh như Thụy Sâm phải kinh hoàng hét lên: “Robert Parnell! Đối phương! Hướng giờ! Cơ động nhanh!”
Thuật ngữ trong chương này:
Hell Fire (lửa địa ngục): Các bạn có thể tham khảo ở đây có điều chắc là năm lịch Vũ trụ nó đã khác nhiều.
Fire and Forget (Bắn và quên): Các bạn có thể tham khảo ở đây