Hạm đội dừng lại trong dải tiểu hành tinh không bao lâu rồi lại vội vã xuất phát…
"Chúng ta đang đi đâu đấy? Nghe nói đi cứu người? Thành thật khai báo, nếu không hôm nay thẩm vấn bằng rượu mạnh! Hắc! Hắc… Hiếm khi hai con sư tử Hà Đông nhà mày không có ở bên cạnh! Bây giờ thì Thụy Sâm ơi! Mày có kêu vỡ họng cũng sẽ chẳng có ai đến cứu ngươi đâu."
Thụy Sâm vừa mới xong việc kiểm tra công tác tu chỉnh và bảo dưỡng của liên đội Hoa Tuy-lip, mới bước chân vào quán bar đã bị anh chàng Robert Parnell tinh mắt phát hiện. Lập tức Robert Parnell, Anne cùng mấy anh chàng phi công trẻ lao đến đón đầu, đám người hung hãn đó không cho Thụy Sâm lấy một cơ hội phân trần tóm lấy tay lôi xềnh xệch tới bên quầy bar, trong nháy mắt, một cái ly thủy tinh lớn xuất hiện trước mắt Thụy Sâm cùng với nó là một chai thủy tinh cỡ bự chứa đầy một lại dung dịch màu lam…
"Mũi mày cũng thính quá nhỉ, vừa mới có quyết định, hạm đội vừa thay đổi hướng đi, mày đã biết định làm gì." Thụy Sâm kỳ quái nói.
"Đó là chuyện đương nhiên, trong khoảng thời gian nhàm chán này, loại tin tức như thế truyền rất nhanh, thường là một truyền mười, mười truyền trăm, tốc độ không thua gì telephone, nhất là trên cái tàu Đại Thiên Sứ bé bằng cái lỗ mũi này, quyết định vừa mới ra là cơ bản toàn hạm đội đều có thể biết." Robert Parnell nói với vẻ đương nhiên "Quyết định đi, uống rượu hay là cung khai?"
"Được rồi! Được rồi! Đừng đùa nữa, rượu mạnh thế này, mày muốn bắt tao cả ngày hôm sau nằm bẹp vì đau à, tửu lượng của tao cũng chỉ là thường thường bậc trung thôi."
"Hắc hắc! Biết mày uống không được cho nên tao mới ra chiêu này, cho dù mày tửu lượng có cao cũng không đối đầu nổi với chiến thuật biển người của bọn tao." Robert Parnell quay đầu lại, đưa cao tay lên hô lớn "Những người anh em của ta, hãy nhìn con người này, hãy nhìn kỹ hắn, hãy nhớ khi luyện tập hắn hành hạ anh em như thế nào, hãy nhớ đến những bài tập khiến người ta mệt muốn chết của hắn! Hôm nay, chúng ta đã bắt được hắn ở đây, nếu hắn không thành thật khai báo! Anh em! Chúng ta hãy thừa dịp hai người đẹp của hắn không có ở đây, cả cái cô nàng vệ sĩ trung thành Jessica cũng đang lang thang ngoài kia làm nhiệm vụ cảnh giớ! Các anh em đây là một cơ hội cơ hội tuyệt vời, ai báo thù hãy xông lên, mỗi người mời một ly, thay phiên nhau mời, ta dám cam đoan với các người, phi đội trưởng đáng thương của chúng ta nhất định sẽ hỏi gì khai nấy, thậm chí nếu có ai hỏi hôm nay tư lệnh hạm đội của chúng ta mặt đồ lót màu gì, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn khai báo...... A A A A A A A Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á......"
Đừng hiểu nhầm! Tiếng rú thê thảm cuối bài phát biểu hùng hồn ấy là kiệt tác của Anne. Đúng như các cụ nói, đắc ý vong hình, Robert Parnell đang đắc ý kêu gào nhưng anh chàng lại quên còn có một Anne đang đứng cạnh. Do đó, khi mới nói đến Thụy Sâm còn chưa sao, nhưng mồm năm miệng mười động đến những lời chỉ thích hợp để lũ đàn ông thầm thì to nhỏ sau lưng là không ổn rồi. Tuy vang danh hổ cái, nhưng Anne cực kỳ tôn trọng Phi Luân và Sonia, gần như xem hai người bọn họ là chị ruột của mình, cho nên vừa nghe Robert Parnell động chạm đến chị hai là cô nàng ra tay bóp chết ý đồ từ trong trứng nước, bóp chết luôn cả niềm khát khao tìm hiểu đến cháy bỏng của rất nhiều nam phi công trẻ trên tàu!
Nhìn liên đội trưởng liên đội Lôi Điểu đang co rúm và vặn vẹo toàn thân trong đau đớn những khuôn mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười đầy nhăn nhó trước cái nhìn lạnh như băng, sắc như dao từ đôi mắt đẹp của Anne, đám phi công trẻ cố nín cười đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy. Thụy Sâm đương nhiên khoan khoái nhìn đối phương xảy ra xung đột nội bộ nên hoàn toàn không hề có ý định cứu thoát cho anh bạn nối khố của mình. Anh ta chỉ chậm rãi rót cho mình một ly rượu đầy, ngồi ngả lưng ra ghế thưởng thức màn kịch trước mặt, phải nói những cảnh như thế này có thể thấy dăm bảy lần một tuần nhưng không hiểu sao Thụy Sâm lại cảm thấy mỗi lần đều có một phong vị riêng, xem mãi không biết chán!!!???
Đưa chén lên môi ung dung nhấm nháp một ngụm nhỏ chất lỏng màu lam. Làn men cay xè hóa thành một luồng hơi ấm chạy khắp toàn thân khiến các cơ bắp như dãn cả ra, rượu quả thật là không tồi, đương nhiên, ấy là trong trường hợp không bị người khác cố tình chuốc cho say mềm!!!
"Thật ra thì, đi đâu cũng không phải là chuyện bí mật gì lắm, dù sao nhiệm vụ lần này chỉ là một nhiệm vụ cứu viện nhân đạo." Mãi đến khi cảm thấy màn kịch hôm nay xem đã tương đối đã mắt, có thể kết thúc được rồi, Thụy Sâm mới thong thả mở miệng nói, cắt ngang màn tra tấn dã man của Anne, dù sao những gì anh nói cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Ở đâu?"
Thụy Sâm ngẫm nghĩ một chút, buông ly rượu xuống, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh cẩn thận tìm kiếm trong không gian đầy sao của vũ trụ, sau đó đưa ngón tay chỉ vào một điểm bên ngoài "À! Ở nơi đó."
"Đó là chỗ quỷ quái nào thế?" Vài người tò mò dồn đến bên cửa số.
"Nếu so sánh với bản đồ sao của chúng ta, nó có tên là NCT-! Có điều, nó hiện tại nó có một cái tên chính thức do những người di dân đến đây đầu tiên đặt, thiên hà Chốn Đào Nguyên!" Thụy Sâm giải thích.
"Thiên hà Chốn Đào Nguyên? Hành tinh Nam Sơn? Chốn Đào Nguyên, em biết nghĩa là gì rồi, còn Nam Sơn...... Gươm đao đem cất lại, ngựa chiến thả núi Nam, thì ra là thế, em hiểu tại sao bọn họ lại chọn cái tên đó. Này, ở đó là loại người nào, không phải là các bậc cao nhân lánh đời ở ẩn đấy chứ?" Vốn xuất thân từ địa cầu, Anne rất nhanh hiểu hàm nghĩa của những cái tên đó.
"Nói nói chính xác hơn là những người chạy nạn, thân phận chính của họ là như thế." Thụy Sâm nhún vai," Những người này, nguyên là một đám hải tặc, dân buôn lậu, và chủ yếu là những người vốn bất mãn đối với chính sách của Đế Quốc tập hợp thành một tổ chức rời rạc tên là “Hoàng hôn máu”, năm lịch Vũ Trụ, Đế Quốc, à, lúc ấy chưa gọi là Đế Quốc, lúc ấy vẫn gọi là Đồng Minh, có điều chớ có lầm lẫn với Phản Kháng Đồng Minh chúng ta nhé, chính quyền phát động một cuộc truy quét đại quy mô, tổ chức “Hoàng hôn máu” bị thương vong nặng nề, rất nhiều người bị giết, đại bộ phận tàu thuyền, chiến hạm và chiến đấu cơ đều bị phá huỷ, những người còn sót lại, chủ yếu là những người không có khả năng chiến đấu như kỹ sư, nhân viên hậu cần, người già, gia đình của những chiến sĩ, bao gồm con cái, vợ, cha mẹ v.v… bọn họ tìm cách thoát đi bằng mấy chiến hạm cũ, bắt đầu cuộc phiêu lưu chạy trốn sự truy lùng của Đế Quốc, à Đồng Minh....."
"Bọn họ không nghĩ tới chuyện đầu hàng, bởi vì vào thời điểm đó chính sách của nhà cầm quyền vô cùng tàn khốc, khẩu hiệu chính là “ba sạch” tức là giết sạch, phá sạch, đốt sạch, không cần tù binh, nhất là đối với những người thừa như bọn họ lại càng không chút nương. Đám người đáng thương ấy chạy mãi tới thiên hà Brest, cùng đường, bọn họ lao vào khoảng không vũ trụ mịt mờ giữa các thiên hà. Có điều, bọn họ may mắn thoát nạn, những người này phát hiện ra cổng siêu không gian mà chúng ta vừa qua, đi tới nơi này, nhưng vẫn chưa dám tiếp tục dừng lại, lại tìm được thêm một cổng siêu không gian nữa, cuối cùng mới tới một thiên hà xa xăm nơi mà bọn họ cho rằng Đế Quốc không có khả năng tiếp tục truy lùng đến, ở đó bọn họ dừng lại, một lần nữa bắt đầu xây dựng cuộc sống."
" Đã trải bao nhiều gian nan như vậy, chà trách những người này đặt tên cho ngôi nhà của họ như thế, đáng tiếc......" Thụy Sâm thở dài một hơi.
Người nói thở dài, người nghe im lặng, đừng thấy Thụy Sâm nói đơn giản như thế, nhưng những người nghe vốn đều là những người từng trải qua chiến tranh, bọn họ hiểu, đoạn hành trình chạy trốn ấy nhất định tràn ngập máu và nước mắt.
"Bây giờ thì sao? Bọn họ đã sống yên ổn hơn nửa thế kỷ, sao lại còn cần chúng ta, như mày vừa nói, cứu viện nhân đạo? Xem ra tình hình ở đó cũng không ổn lắm." Một hồi lâu Robert Parnell mới hỏi.
" Đó là bởi vì hành tinh của bọn họ đã xảy ra vấn đề, mặt trời ở đó liên tiếp xảy ra các vụ nổ khổng lồ trong vào năm qua, chúng trực tiếp ảnh hưởng tới chu kỳ quay của hành tinh, khiến cho điều kiện sống ở đó ngày càng kém đi, hiện nay vấn đề trở nên cực kỳ nghiêm trọng, khí hậu thay đổi, cường đô phóng xạ tăng mạnh, hoàn cảnh đã trở nên không thích hợp cho sự sống phát triển, hiện cư dân ở đó ban ngày phải trốn xuống lòng đất, để tránh quá nhiệt độ và phóng xạ. Nhưng đó cũng không phải là biện pháp lâu dài, do hoàn cảnh không ngừng chuyển biến xấu, thậm chí động thực vật đều dần dần không thể sinh tồn, có thể nói là giờ chết của họ đang đến." Thụy Sâm nói ra một số hiểu biết của anh.
" Bọn họ không phải có phi thuyền sao? Nếu nơi đó đã không thể sinh tồn, như vậy không bằng rời đi đến nơi khác, tìm một hành tinh thích hợp để xây dựng lại không phải rất tốt sao?" Anne hỏi lại.
"Nào có dễ dàng như vậy!." Thụy Sâm quơ quơ chiếc ly đã trống rỗng, Robert Parnell lập tức ngoan ngoãn rót đầy ly, hiện tại kẻ nào kể chuyện kẻ ấy có đặc quyền.
"Anne, thử ngẫm xem, bọn họ khi nào đến thiên hà Chốn Đào Nguyên?" Thụy Sâm nói," Khoảng nửa thế kỷ trước, tổng cộng còn không đến mười chiến hạm, khi hạ cánh lại hư hỏng ba chiếc, đừng nói rằng tàu của bọn họ đều vừa cũ vừa hỏng, cũng không nói tàu của bọn họ khi chiến đấu với Đế Quốc cũng bị tổn thương không nhẹ, cho dù là không hỏng, sau nửa thế kỷ thời gian, không có linh kiện, không được bảo dưỡng rồi hao mòn tự nhiên, đủ để đem số tàu đó đưa vào bảo tảng rồi"
"Đã không có gì trợ giúp, máy móc không, từ hai bàn tay trắng bọn họ phấn đấu thành lập một nơi để sống đâu có dễ dàng gì? Chưa nói đến những người này đại đa số là phụ nữ và trẻ em, sức lao động thiếu thốn, làm nào có khả năng xây dựng công nghiệp hiện đại? Việc đầu tiên khi mới đến, là sinh tồn, tạo điều kiện để sống sót. Những người này, dùng tất cả nghị lực và sức lực vượt qua những nguy cơ ban đầu, sau mấy thập niên phát triển, tuy rằng dần dần đảm bảo cuộc sống bình thường, cũng dần dần có chút công nghiệp nhỏ, nhưng từ đó đến lúc chế tạo phi thuyền, còn xa lắm đâu, có lẽ sau mấy chục năm nữa, bọn họ có thể khôi phục năng lực du hành vũ trụ, nhưng xem ra trời không chờ được, cũng không cho bọn họ cơ hội đó…”
" Theo tình huống hiện mà nói, bọn họ tuyệt đối không có thêm vài năm nữa. Để có thể cứu mình, bọn họ đơn giản là có hai biện pháp, một cái là trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ có thể có khả năng rời khỏi hành tinh, nhưng để xây dựng phi thuyền mới là không kịp, điều duy nhất có thể làm là chữa trị phi thuyền cũ. Có điều hy vọng đó cũng rất xa vời, mấy chiến hạm kiểu cổ đó không biết còn sửa được không? Có năng lực mang theo bao nhiêu người? Ai đi ai ở? Những người còn lại sau đó sẽ làm gì bây giờ? Chờ chết sao? Còn nữa, cho dù có thể sửa xong, hành trình cũng rất nguy hiểm, nói không chừng ngay cả tầng khí quyển còn khó thoát khỏi. Tóm lại, biện pháp này không dễ làm đâu......"
"Mặt khác biện pháp, hy vọng có người đến cứu viện." Anne giành trước nói.
" Đúng," Thụy Sâm gật đầu," Cho nên mới có thể liên lạc với chúng ta, với kỹ thuật thông tin bình thường do cường độ phóng xạ trước mặt quá mạnh, căn bản là không thể đem tin tức truyền ra, những người này đều là những người thông minh, bọn họ biết ở phương diện đó có lẽ dễ dàng thành công hơn, có đột phá về mặt kỹ thuật. Vì thế, bọn họ tập trung toàn bộ lực lượng kỹ thuật nghiên cứu, cuối cùng, thông tin kỹ thuật đã có được đột phá, hơn một tháng tới nay, bọn họ luôn luôn chờ bên ngoài trả lời......"
Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu," Bọn họ thật may mắn."