Thụy Sâm đứng hẳn dậy đưa mắt dõi theo cô gái từ khi ra lấy thức ăn đến khi cô đi lại bên bàn, khi chạm phải ánh mắt cô lướt ngang qua khuôn mặt, trái tim của cậu không tự chủ được lại nảy lên đánh thịch một cái, ánh mắt ấy, so với lúc nãy, hiền dịu và thân thiết hơn nhiều.
“Trung úy! Anh cũng ở đây là? Xem ra anh khá vừa ý với ẩm thực của Liên Bang chúng tôi nhỉ, ăn nhiều đến thế cơ mà?” Điều khiến Thụy Sâm ngạc nhiên là không chờ cậu lên tiếng Phi Luân đã chủ động mở lời.
Đưa mắt nhìn trộm cái đĩa cô gái mang trên tay, Thụy Sâm hơi đỏ mặt, ở đó chỉ có một cốc sinh tố nhiều màu sặc sỡ, một ít cơm và hai món thức ăn nhỏ, chưa bằng một phần ba lượng thức ăn cậu vừa ngốn ngấu.
“Cái này… Thuyền trưởng, cô cũng biết mà, đã lâu rồi tôi chưa có gì vào bụng, Tia Chớp là một chiến đấu cơ xuất sắc nhưng rất tiếc trên đó không thiết kế phòng ăn.” Cùng với tâm trạng nhẹ nhõm, Thụy Sâm cũng bắt đầu ăn nói linh lợi hẳn lên.
“Được rồi! Hai người có gì cần to nhỏ cứ ngồi xuống từ từ nói.” Chương Tiểu Tinh hứng thú nhìn hai con người trước mặt, đặc biệt là Phi Luân, vừa rồi cái thái độ hành chính công vụ lạnh như băng của cô nàng thật khác với phong cách hiền hòa dịu dàng như một bà chị cả thường ngày, khác đến nỗi Tiểu Tinh còn ngỡ như gặp một người khác, có điều hiện nay có vẻ như mọi chuyện đã về đúng quỹ đạo, còn kẻ có khả năng khiến cô nàng nổi điên chính là kẻ đang ngồi trước mặt cô. Hai con người này có thể đúng như họ nói, không có vấn đề gì, như về lâu về dài thì sao, liệu có khả năng tóe lửa tình yêu không? Nếu như thực sự có cái gì đó, chỉ cần dựa vào quá trình quan hệ đầy chất truyền kỳ trước đây cũng đủ sản xuất ra một cuốn tiểu thuyết rồi.
Ba người ngồi lại bên bàn, Thụy Sâm liếc nhìn Chương Tiểu Tinh, tuy không thực sự hài lòng với thái độ cứ đăm đăm như “cú dữ nhìn đời” quan sát hai người của cô ta, nhưng cậu cũng chẳng biết làm sao, dù sao thì cô nàng cũng biết tương đối, cậu cũng chẳng buồn giữ bí mật làm gì cho mệt.
“Thuyền trưởng! Chuyện xảy ra hôm đó, cô biết đấy, khi đó chúng ta còn ở hai phía đối địch, sau đó…” Thụy Sâm do dự một chút, liếc mắt nhìn trộm cô gái, nhưng qua nét mặt bình tĩnh của Phi Luân, cậu chẳng phát hiện được nét bất thường nào, cô gái chỉ khẽ cúi đầu uống cốc sinh tố của mình, cuối cùng cậu thu hết can đảm nói tiếp. “Sau đó chính tôi cũng không biết được tại sao mình lại to gan như thế, cho nên… cho nên mới…”
“Tôi thực sự không cố ý đâu, hi vọng cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho sự vô lễ và đường đột của tôi một lần.” Thụy Sâm cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất nói một hơi, cậu thực sự sợ rằng nếu cứ ấp úng mãi thì sẽ không bao giờ nói hết câu được. Giờ đã nói xong, Thụy Sâm thở phào một hơi như vừa hoàn thành xong một công việc cực kỳ khó khăn gian khổ.
“Chỉ mấy câu hời hợt thế mà cũng đòi xóa đi sự vô lễ của anh với Phi Luân hả? Không được, phải có sự biểu hiện thực tế mới có thành ý!” Phi Luân còn chưa kịp trả lời, ngồi một bên Chương Tiểu Tinh lập tức xen vào.
Hiện giờ Thụy Sâm chỉ muốn bóp cổ chết tươi con nhãi chuyên môn châm bị thóc chọc bị gạo này, liếc mắt nhìn Phi Luân thấy cô gái không nói gì, cậu cũng chỉ còn cách ngán ngẩm nói. “Được mà, biểu hiện như thế nào mới được coi là đủ thành ý?”
“Cái này… để xem nào! Ân, chí ít cũng phải có món lễ vật kiểu như nhẫn có mặt đá quý bảy sắc hay dây chuyền với mặt ngọc “Hải dương chi tâm”, những thứ đó mới xứng đáng với Phi Luân của chúng tôi.” Cô gái nghẹo đầu một hồi rồi đưa ra đáp án khiến Thụy Sâm há hốc mồm. Tuy chưa từng thấy những thứ đó nhưng chỉ nghe tên thôi Thụy Sâm cũng biết với hoàn cảnh hiện nay có đem cậu đi bán ba lần chắc cũng không đủ tiền sờ vào chúng.
“…..” Giờ thì Thụy Sâm quyết định quán triệt tư tưởng “Im lặng là vàng”, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra cô nàng đang muốn làm khó cậu, muốn dồn cậu vào thế bí để xem cho vui.
“Cái cô này, thật không biết nói gì với cô nữa, cho dù anh ta có dám tặng mình còn không dám nhận nữa là.” Cuối cùng thì Phi Luân cũng bị nét mặt nhăn nhó của Thụy Sâm làm cho bật cười, cô ngẩng đầu lên lườm Chương Tiểu Tinh một cái, trước mắt Thụy Sâm, nụ cười giống như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm say lòng, khiến vạn vật như thất sắc, bất tri bất giác cậu nhìn cô gái đến phát ngốc.
“Trung úy!” Cô gái quay sang Thụy Sâm nói.
“Vâng thưa thuyền trưởng.” Thụy Sâm giật bắn mình vội đánh mắt đi chỗ khác.
Diêu Phi Luân nhìn thẳng vào khuôn mặt chàng trai vài giây rồi nói. “Bỏ đi, tôi cũng không cần anh phải làm gì cả, chuyện cũ coi như cho qua nhé.”
“Thật sao?” Thụy Sâm buột miệng nói, mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi cậu còn không dám tin vào tai mình.
“Thế anh hy vọng tôi nói dối?”
“Không… không… đương nhiên là không!” Thụy Sâm khoát tay lia lịa. “Đó là chuyện mà tôi cầu còn không được nữa là, chỉ vì tôi thấy… thấy quá tốt thôi.”
“Thực ra từ khi Phi Luân đồng ý ngồi cùng bàn tôi đã đoán ra là cô ấy tha thứ cho anh chuyện hồi trước rồi, nếu không thì... Hanh!” Chương Tiểu Tinh chen vào nói.
“Cám ơn cô!” Thụy Sâm thấp giọng nói.
“Cám ơn cái gì!” Cô gái cười cười khoan dung. “Nói cho cùng thì cái lắc cũng đã tìm được, nếu nói cám ơn thì là tôi phải cám ơn anh hôm đó đã nương tay mới đúng!” Nhớ lại tư thế vật lộn hôm đó của hai người, khuôn mặt cô ửng hồng. “Hơn nữa lần này anh đi theo yểm hộ đội trưởng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chi ấy rất tán thưởng những biểu hiện của anh đấy.”
“Đội trưởng của các cô? Là ai thế?” Thụy Sâm ngớ người, cậu không nhớ mình đã có khi nào yểm hộ viên phi công mà cậu từ lâu đã nghe danh. “Chiến đấu cơ của đội trưởng các cô có lẽ là chiếc sơn mầu phấn hồng phải không, hồi trước khi tôi còn trong hàng ngũ của Đế Quốc cũng đã chạm trán với cô ấy một lần, suýt nữa thì bị bắn hạ, do đó tôi rất ấn tượng với cô ấy, nhưng trong trận đánh vừa rồi không thấy chiếc chiến đấu cơ đó.”
“Hồi trước anh đã không chiến với đội trưởng? Còn có thể thoát khỏi tay chị ấy? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy, mà sao anh vẫn nói không biết chị ấy là ai?” Hai cô gái kinh ngạc nhìn Thụy Sâm.
“Tôi làm sao biết được cô ấy? Tôi chưa gặp mặt lần nào, chỉ có một lần giao chiến, khoảng mấy tháng trước, cũng may là không bị bắn hạ.” Thụy Sâm cúi đầu nhớ lại. “Lúc đó hai chiếc chiến đấu cơ của bọn tôi lao thẳng vào nhau, va chạm một chút nhưng không mấy nghiêm trọng, có lẽ cánh của cả hai đều bị thương nhẹ, vẫn còn điều khiển được. Cũng may là thế nếu không hai bên đều hy sinh rồi, tôi cũng không còn ngồi được ở đây nữa.”
Thụy Sâm chìm vào ký ức nên không để ý đến nét mặt của hai cô gái ngồi trước mặt đã hoàn toàn biến đổi, trình độ kỹ thuật của Sonia như thế nào cả hai biết rõ hơn ai hết, “Super ACE” của Liên Bang không phải là hư danh, nên có thể khiến chiến đấu cơ của cô ấy bị thương trong chiến đấu, thậm chí chút nữa là cùng chết với nhau, con người đó tuyệt đối không đơn giản, chẳng nhẽ người có khả năng làm điều đó lại là anh chàng đang ngồi trước mặt sao? Anh ta có trình độ cao đến vậy sao? Lời nói của anh ta đáng tin đến mức nào?
“Nhớ ra rồi, Phi Luân, lúc đó cậu không có mặt, tớ còn nhớ lần đó chiến đấu cơ của đội trưởng đúng là bị thương quay về, đó là trận ra quân cuối cùng của trung đội ở Haynie, sau đó trung đội bị điều về hậu phương rồi phái đến Đế Quốc để hỗ trợ Đồng Minh, còn nhớ lúc đó đội trưởng đã cảnh cáo bọn mình lưu ý một chiếc chiến đấu cơ kiểu Nữ Yêu của Đế Quốc có hình vẽ hoa tuy-lip trên mũi.” Chương Tiểu Tinh nhìn Thụy Sâm đang chìm trong ký ức.
Nghe hết câu, Phi Luân cũng không còn nghi ngờ gì nữa, hôm đó ngồi trên tàu con thoi mọi người không ai để ý nhưng cô thực sự nhìn rõ chiếc Nữ Yêu của Thụy Sâm có hình bông hoa tuy-lip trên mũi, sau đó cô rất ít khi nhắc lại với ai chuyện đó chứ đừng nói đến dấu hiệu đặc trưng của chiếc Nữ Yêu, sau này cô cũng chỉ nói qua cho Sonia biết một lần nhưng có lẽ chị ấy cũng quên rồi, đội trưởng của cô trăm công nghìn việc, quên đi một chuyện từ mấy tháng trước cũng là chuyện thường.
Ba người ngồi đó trong im lặng, Thụy Sâm và Phi Luân chìm trong hồi ức còn Chương Tiểu Tinh hứng thú ngắm nhìn anh chàng ngốc trước mặt, cô thực sự muốn biết cái gã kỳ quái này còn có bí mật gì? Sao hắn lại còn nói không biết mặt đội trưởng?
“Có thể giới thiệu cho tôi đội trưởng của trung đội Lam Thiên Sứ không, tôi thực sự muồn gặp phi công được xếp thứ ba trong danh sách ACE của Liên Bang. Uây! Các cô sao vậy, trông kỳ quái thế?” Thụy Sâm ngẩng đầu lên, chân thành đề nghị, nhưng cậu chợt nhận thấy ánh mắt kỳ quái của hai cô gái.
“Anh thực sự không biết đội trưởng? Có phải không đó? Hay là anh cố ý trêu bọn này cho vui hả?” Chương Tiểu Tinh ngắm nghía anh chàng một lúc rồi mới hỏi.
“Sao lại thế được? Tôi thực sự không biết cô ấy mà!” Thụy Sâm cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, cậu ngơ ngác nói.
Hai cô gái nhìn nhau một lần nữa, cả hai đều nhận ra thái độ thành thật của Thụy Sâm qua ánh mắt trung thực của cậu. Nhưng như thế thì quá buồn cười, hai người ấy hợp tác với nhau lâu như vậy mà lại có chuyện không biết nhau? Đây có phải là phim đâu cơ chứ?”
“Thế này nhé, để tôi giới thiệu sơ qua về trung đội Lam Thiên Sứ cho anh biết, nghe kỹ này.” Chương Tiểu Tinh cười hì hì nói. “Trung đội của bọn này mang tính đặc thù, thường thường không tham gia các trận chiến thông thường, nhiệm vụ giao cho bọn này đều là các nhiệm vụ đặc biết, quy mô cũng khác với các trung đội khác, trước mắt biên chế gồm đội viên, gấp đôi một trung đội chiến đấu cơ thông thường, thành viên của bọn này đều là những người tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ lưỡng, trong đó có thể xưng là ACE gồm có người, bao quát cả bổn cô nương đây, còn có cả người ngồi trước mặt anh, Diêu Phi Luân!”
“Cô… cô… cô không phải là thuyền trưởng tàu Đại Thiên Sứ sao? Sao lại là phi công chiến đấu nữa?” Thụy Sâm há mồm trợn mắt nhìn cô gái.
“Hừ!” Phi Luân bĩu môi, tựa hồ không thèm trả lời câu hỏi ấu trĩ ấy.
“Ai… dà…! Ai bảo anh là thuyền trưởng không phải là phi công? Không phải các thuyền trưởng của thái không mẫu hạm đều là phi công chiến đấu xuất thân sao? Đừng có đánh giá thấp Phi Luân, kỹ thuật bay của cô ấy cũng không kém đội trưởng đâu, trước khi trở thành sĩ quan chỉ huy chiến hạm cô ấy là ACE số hai trong trung đội bọn này, hiện nay đã có thành tích là chiếc, nếu không anh nghĩ vì sao Phi Luân có thể đảm nhiệm vị trí trung đội phó?” Chương Tiểu Tinh kiêu hãnh nói, đối với nét mặt ngạc nhiên của Thụy Sâm, cô ta có cảm giác rất thích thú.
“Nếu kỹ thuật bay của cô tốt thế sao trong trận đánh ở thiên hà Cockran cô không trực tiếp điều khiển chiến đấu cơ? Bốn phi công bay tên Mèo Địa Ngục đều có kỹ thuật tương đối phổ thông thôi.” Thụy Sâm nhớ lại lần xuất kích đầu tiên của cậu, nếu khi đó đối phương là một nhân vật cùng cỡ với vị phi công truyền kỳ trung đội trưởng, bản thân cậu và Robert Parnell trong hoàn cảnh không có màn chắn, không có tên lửa có bao nhiêu cơ hội sống sót?
“Khi đó tôi đang trong giai đoạn thực tập chỉ huy chiến hạm, làm sao có thể tự tiên rời khỏi chức vụ?” Nét mặt cô gái chợt trở nên trắng bệch, giọng nói cô trở nên sắc bén. “Lúc đó anh cũng ở đó? Tiểu đội Lam là do các anh bắn rơi phải không?”
“Cái đó… Đúng thế!” Thụy Sâm cúi đầu thấp giọng nói. “Khi đó chúng tôi đã ở trên chiếc tàu vận tải đến thiên hà Cockran, cũng không ngờ lại bị tập kích, chúng tôi không muốn chết mà tàu lại bị thương nghiêm trọng, sau đó tôi cùng một người bạn điều khiển Nữ Yêu lao bừa ra.”
“Các người… Giỏi quá nhỉ! Các người thực sự đáng nể đấy, có thể một chọi hai mà vẫn bắn hạ tất cả bọn họ.” Cô gái cực kỳ tức giận, hai bàn tay run run siết lại thành nắm đấm, cố kiềm chế bản thân.
Có thể oán bọn tôi sao? Đâu phải bọn tôi chủ động công kích? Thụy Sâm cũng hơi tức giận, cậu muốn cao giọng phản bác, nhưng nhìn khuôn mặt đầy bi thương của Phi Luân, cậu mềm lòng lại, nói cho cùng thì người chết cũng là đồng đội của cô ấy trong khi mình còn sống đây, cũng không cần phải tính sổ với người đã khuất làm gì! “Có một chiếc bị bắn hạ khi công kích chiếc khu trục hạm, bọn tôi cũng không muốn thế, bọn họ tấn công trước, chúng tôi chỉ tự vệ.”
Phi Luân chợt thở dài một hơi, người cô như dãn ra, cô không phải không hiểu quy tắc cơ bản của chiến tranh là người chết ta sống. Đau khổ lắc đầu, cô nói. “Đúng là không trách các anh được, là do bọn họ quá kiêu ngạo, bọn họ cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện, rồi đến khi gặp các anh thì lại cho rằng có thể nhanh chóng giải quyết các anh trước khi Đế Quốc phát hiện nơi tàu xuất phát…”
“Phi Luân! Phi Luân!” Chương Tiểu Tinh khẽ vỗ nhẹ vào vai bạn an ủi.
Trong một chốc, không khí trở nên nặng nề, Thụy Sâm cũng không biết nên làm gì? Cậu chỉ đẩy nhẹ chỗ thức ăn thừa trong đĩa một cách vô thức.
“Anh chàng này…” Chương Tiểu Tinh chỉ tay vào Thụy Sâm cáu kỉnh nói. “Chuyện hay thì không ra gì, chuyện xấu thì làm đến cùng, chỉ biết chọc người khác điên lên là giỏi, chờ đến khi về căn cứ, nhất định phải nói đội trưởng xử lý cái gã số mới đáng ghét của chị ấy một phen mới được.”
“Cái gì? Số ? Đội trưởng của các cô là biên đội trưởng của tôi?” Thụy Sâm chợt hiểu ra, chẳng trách kỹ thuật của cô ta ưu tú như vậy.
“Nói thừa! Đội trưởng của bọn này là thiếu tá Dương Sonia, trung đội trưởng trung đội Lam Thiên Sứ! Đã nghe thủng chưa đồ ngốc!”