Tình Kiếm

chương 134: chương 4: động đãng chi thủy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường lớn, mọi người đều tránh ra xa. Thành Kim Lăng luôn có không ít nhân sĩ giang hồ tụ tập, gần đây lại càng nhiều người tới, bởi vậy chuyện chém giết này sảy ra như cơm bữa vậy, nên bách tính nhìn thấy cũng nhanh chóng lựa chọn tránh thật xa.

Một kiếm kia cắt vào mặt Phi Nhứ, kiếm phong lập tức đã chuyển hướng phía Hàm Tuyết đâm tới. Mắt thấy hơn mười thanh kiếm sắp sửa đâm vào người Hàm Tuyết, khiến những người đang len lén nhìn trộm kia cũng không khỏi kêu lên.

Một bóng trắng nhàn nhạt lướt tới; hơn mười sát thủ áo trắng này đột nhiên phát hiện mục tiêu trước mặt của họ đã biến mất, sau đó chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp đã ở hơn ngoài mười trượng, trên tay nàng đang ôm theo hai người dùng tốc độ cực nhanh biến mất trước mắt họ.

Hoa Nhược Hư sắc mặt xanh mét – không khí trong đại sảnh lúc này rất nặng nề. Còn chưa kịp hưởng hết sự ôn nhu của Hoa Ngọc Phượng thì hắn đã nhận được tin tức về Hàm Tuyết.

“Minh chủ, đây là thư mà a Mạnh để lại cho người.” Triệu Trường Không vội vã chạy tới đưa cho Hoa Nhược Hư một phong thư. Đây chính là thứ mà Triệu Trường Không tìm thấy trong đống di vật của Tư Mã Mạnh.

“Bọn họ dùng mẫu thân của a Mạnh để uy hiếp hắn đi ám sát tiểu Tuyết, đang không biết làm thế nào thì không ngờ tới hắn đã đổi mạng của mình cho tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư trầm giọng nói “Đáng tiếc là a Mạnh cũng không biết người đứng sau uy hiếp hắn là ai.”

“Hiện giờ tiểu Tuyết được ba người Thanh Nguyệt, Phi Mộng và Du Du bảo vệ, sẽ không có gì nguy hiểm; chỉ là tiểu Tuyết lúc này vẫn ngây ngốc như người mất hồn, tinh thần rất kém.” Hoa Ngọc Phượng cúi đầu nói, “Phi Nhứ bị thương không nhẹ, nếu không có gì thay đổi thì sợ rằng vết kiếm đó sẽ theo nàng suốt đời.”

Tất cả mọi người đều chìm vào trong trầm tư – một cô nương xinh đẹp mà lại bị một vết thương trên mặt như thế quả là một đả kích vô cùng lớn.

“Minh chủ, đều tại thuộc hạ tắc trách, không phái người bảo vệ Hàm Tuyết cô nương, nên mới để Bạch Y Lâu thừa cơ làm bậy.” Triệu Trường Không vô cùng áy náy.

“Không trách ngươi được, nếu trách chỉ có thể trách ta.” Hoa Nhược Hư lắc đầu, ngữ khí dần dần phát lạnh “Ta sẽ không bỏ qua cho Bạch Y Lâu, chỉ là trước hết cần tìm được kẻ chân chính đứng sau tấm màn.”

“Hoa sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tuệ Mẫn đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Trước hết cần phân phó các đệ tử không nên tùy tiền ra khỏi Thiên Tinh Minh; Trường Không, cần gia tăng thêm thủ vệ, đề phòng có người tới quấy rối.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút “Phương huynh cùng Phi Hoa, hai người cũng đừng ra ngoài uống rượu nữa, tạm thời giúp Trường Không thủ hộ Thiên Tinh Minh.”

“Mọi người trước tiên đi an bài mọi chuyện một chút đi, đến tối sẽ triệu tập tất cả các đệ tử tới đây, ta có việc muốn công bố.” Hoa Nhược Hư lời vừa rứt liền xoay người chậm rãi rời đi, được vài bước hắn quay đầu lại nói “Phượng nhi, tỷ nên cẩn thận một chút.”

“Nhược Hư, buổi tối đệ định tuyên bố chuyện gì?” Trên đường trở về phòng Hoa Ngọc Phượng ôn nhu hỏi.

“Cho tới bây giờ, Thiên Tinh Minh còn chưa có một mục tiêu cụ thể, mặc dù không ngừng phát triển nhưng lại không có việc gì để làm.” Hoa Nhược Hư nhẹ giọng nói “Đệ hôm nay muốn công bố cho bọn họ, mục tiêu chung của Thiên Tinh Minh là diệt trừ Diệp Bất Nhị cùng thế lực của hắn.”

“Đệ nghi ngờ là do Diệp Bất Nhị gây ra?” Hoa Ngọc Phượng ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng.

“Trừ hắn ra, đệ không nghĩ tới người nào khác.” Ngữ khí của Hoa Nhược Hư đầy hận ý, “Mục tiêu của bọn họ là tiểu Tuyết, điều để chúng kiêng kị chính là y thuật của tiểu Tuyết. Đệ hoài nghi tiểu Tuyết chính là khắc tinh của Độc Môn trong tay Diệp Bát Nhị, khiến hắn không khỏi run sợ - điều này khiến đêk tin rằng Diệp Bất Nhị muốn loại trừ tiểu Tuyết. Thật đáng hận, ngay cả tiểu Tuyết mà hắn cũng không bỏ qua.” Lời vừa nói xong, Hoa Nhược Hư cắn chặt răng, trong lòng hắn bây giờ quả thực rất phẫn nộ, lại có chút rét lạnh – nếu không phải lúc trước Thiên Tinh kịp xuất hiện thì sợ rằng lúc này Hàm Tuyết đã là một cỗ thi thể giá lạnh.

“Tỷ ủng hộ quyết định của đệ, kỳ thực lúc này chúng ta đã có đủ thực lực để đối kháng với Diệp Bất Nhị.” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói.

“Đáng tiếc tỷ tỷ lại không muốn ở lại giúp đệ, nàng chỉ đem tiểu Tuyết về đây rồi lại đi.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, có chút cô đơn “Phượng Nhi, đệ đi xem qua tình hình của tiểu Tuyết và Phi Nhứ.”

Hàm Tuyết lúc này vẫn đang ngây ngốc ngồi bên giường, từ khi trở về tới giờ mắt nàng chưa chớp tới một lần; tựa hồ không hề cảm thấy sự có mặt của tam nữ bên cạnh.

“Tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư khẽ bước vào, ôn nhu lên tiếng. Lần này Hàm Tuyết có phản ứng một chút, nàng đờ đẫn quay sang, dùng một vẻ mặt đầy khác thường nhìn Hoa Nhược Hư.

“Thiếu gia, a Mạnh thế nào rồi?” Thanh âm của Hàm Tuyết lúc này dường như trưởng thành hơn rất nhiều không còn yếu ớt như lúc trước.

“Tiểu Tuyết, lúc huynh tới thì a Mạnh đã chết.” Hoa Nhược Hư bùi ngùi nói. Hoa Thiên Tinh mang hai người Hàm Tuyết cùng Phi Nhứ về, khi Hoa Nhược Hư biết chuyện liền cấp tốc chạy tới nơi vụ việc sảy ra, nhưng Tư Mã Mạnh đã tắt thở được một lúc.

“Thiếu gia, muội muốn ở một mình một lát.” Hàm Tuyết đối với lời Hoa Nhược Hư nói dường như không có phản ứng, kết quả này dường như nàng đã sớm liệu trước. Nàng liếc qua tam nữ bên cạnh rồi khẽ giọng nói.

“Du Du, Thanh tỷ, Mộng nhi, mọi người trở về phòng trước đi, tất cả cũng mệt rồi.” Hoa Nhược Hư nhìn qua các nàng ra hiệu xin lỗi; tam nữ nhìn nhau vài cái rồi khẽ gật đầu, yên lặng đi ra ngoài.

“Thiếu gia, nếu huynh là a Mạnh, huynh có thay muội nhận một kiếm đó không?” Hàm Tuyết đột nhiên nhào vào lòng Hoa Nhược Hư, cúi đầu hỏi.

“Đồ ngốc, nếu như huynh ở bên cạnh muội thì sẽ không ai có thể làm hại muội.” Hoa Nhược Hư nói, đối với võ công của mình hắn vô cùng tự tin. Nếu như hắn ở cùng với Hàm Tuyết hắn tin chắc sẽ không bao giờ sảy ra tình huống đó.

“Thiếu gia, vạn nhất nếu tiểu Tuyết không còn, huynh có đau buồn không?” Nét mặt Hàm Tuyết buồn bã, tiếp tục hỏi.

“Tiểu Tuyết, muội không nên nói lung tung, huynh sẽ không để cho ai có cơ hội làm tổn thương muội.” Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy người Hàm Tuyết, cúi đầu nói “Muội lần sau không được nói gở như vậy nữa nhé.”

“Thiếu gia, huynh yên tâm đi, tiểu Tuyết sau này sẽ không nói vậy nữa.” Hàm Tuyết đang cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra.

“Sư đệ.” Hoa Ngọc Phượng vội vã tiến vào, “Phi Nhứ muốn tự sát, đệ mau tới đi.”

Phi Nhứ đang cầm kiếm kề trên cổ mình, còn Tây Môn Lâm đang cố gắng khuyên nhủ nàng.

“Phi Nhứ, không được làm bậy, muội chờ một chút, Nhược Hư sắp tới rồi, không nên làm chuyện điên rồ.” Tây Môn Lâm một mặt cố khuyên nhủ, một mặt âm thầm lo lắng tại sao Hoa Nhược Hư còn chưa tới.

“Muội không muốn gặp hắn, không, muội muốn gặp hắn. Tỷ đi ra ngoài đi, muội chỉ muốn gặp một mình hắn.” Bộ dạng Phi Nhứ lúc này rất kích động, lời nói có chút lộn xộn, trong lòng đang vô cùng hỗn loạn.

“Lâm tỷ, tỷ ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Hoa Nhược Hư vang lên; Tây Môn Lâm khẽ thở một hơi, gật đầu đi ra ngoài cửa, thuận tay khép cửa phòng lại.

“Cô muốn làm gì, còn không buông kiếm xuống!” Hoa Nhược Hư bực mình, hướng về phía Phi Nhứ quát khẽ.

“Công tử, ngươi tới ta rất vui, ngươi vẫn quan tâm tới ta, vẫn quan tâm tới ta.” Phi Nhứ thì thào nói, trên mặt khẽ cười “Nhưng bây giờ cũng vô dụng rồi, ngươi sẽ không thích ta, sẽ không. Ta sống còn có ích gì.”

“Nhanh buông kiếm xuống!” Hoa Nhược Hư rốt cục không nhịn được nữa, quát lên “Sau này, ngươi còn làm ầm ĩ những gì nữa?”

Phi Như dường như bị giật mình sau tiếng quát này của Hoa Nhược Hư, nàng hơi ngẩn người ra, tay khẽ buông lỏng, kiếm cũng hơi rời cổ khoảng hai tấc. Hoa Nhược Hư chớp cơ hội này, phóng nhanh tới điểm huyệt chế trụ nàng, thuận tay chụp lấy kiếm trong tay nàng.

“Trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hoa Nhược Hư lần đầu tiên cảm thấy thương tiếc nàng, bế nàng lên giường, tự tay đắp chăn cho nàng, ôn nhu nói “Ngươi ngủ một giấc đi, tối nay ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Nói xong nhanh chóng điểm vào huyệt ngủ của nàng. Mí mắt của Phi Nhứ càng lúc càng nặng trĩu, bắt đầu ngủ.

Buổi tối vô cùng yên tĩnh, tại đại sảnh nghị sự của Thiên Tinh Minh đang sáng đèn. Thiên Tinh Minh cùng đệ của của bốn đại môn phái đều có mặt ở đây, Hoa Ngọc Loan cũng không tiện xuất hiện nơi này, mà Hàm Tuyết và Phi Nhứ đang tĩnh dưỡng đương nhiên cũng không tới; Tuyết Du Du, Giang Thanh Nguyệt và Hoa Phi Mộng đang quan sát các đệ tử, Diệp Vũ Ảnh cũng không tham dự bởi thân phận của nàng không thích hợp để tham gia.

Hoa Nhược Hư ngồi giữa đại sảnh, Hoa Ngọc Phượng cùng Tây Môn Lâm cũng đang đứng phía sau hắn.

“Hôm nay triệu tập mọi người là có một việc muốn tuyên bố.” Hoa Nhược Hư đứng dậy, liếc ngang qua tất cả mọi người “Ngày mai ta sẽ thông cáo võ lâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho chưởng môn Thiếu Lâm đời trước – Viên Quang sư huynh với Chính Nghĩa liên minh. Theo tin tức ta gần đây điều tra được thì Viên Quang đại sư là một trong bốn vị chưởng môn của bốn đại môn phái đều chết dưới âm mưu của Chính Nghĩa liên minh.”

“Diệp Bất Nhị bên ngoài thì giương ngọn cờ vì võ lâm chính nghĩa, nhưng bên trong thì ẩn dấu dã tâm lang sói, mưu đồ độc bá võ lâm giang hồ; mục tiêu của Thiên Tinh Minh chúng ta chính là diệt trừ thế lực của Diệp Bất Nhị, phá hỏng âm mưu của hắn!” Hoa Nhược Hư nói tiếp “Các vị đang ngồi đây, cho dù là người Thiên Tinh Minh hay đệ tử của bốn đại môn phái nếu không muốn đối địch cùng Chính Nghĩa liên minh, ta cũng không cưỡng cầu.”

“Hoa sư huynh, Nga Mi chúng ta ủng hộ sư huynh, sẽ đòi lại công bằng cho bổn phái” – Tuệ Mẫn tỏ rõ thái độ, Trịnh Vân Phàm cùng Chu Trường Phong cùng với đệ tứ bốn đại môn phái đều nguyện ý góp sức cùng Hoa Nhược Hư. Bốn người Tuệ Mẫn lúc đầu đều đã nhận được phân phó của Giác Viễn Thiền Sư rằng tất cả đều phải nghe theo Hoa Nhược Hư, lúc này tất nhiên sẽ phối hợp cùng hắn; mà đệ tứ bốn phái cũng có nhiều oán hận với Diệp Bất Nhị chỉ hiềm thế cô lực mỏng, bây giờ có Hoa Nhược Hư nguyện ý lộ diện đúng là bọn họ mong còn chả được.

“Tỷ phu, ta cũng giúp huynh, nhưng ta có một yêu cầu.” Hoa Phi Hoa thu hồi khuôn mặt tươi cười hàng ngày, khẽ thở dài nói “Ta hi vọng có thể chừa lại cho Hoa gia một đường sống.”

“Ta biết nên làm thế nào.” Hoa Nhược Hư thản nhiên nói.

Ngày hôm sau, tất cả mọi nơi đều xuất hiện thông cáo Thiên Tinh Minh cùng bốn phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Thanh Thành, Võ Đang cùng gửi một lá thư thảo phạt tới Chính Nghĩa liên minh. Minh chủ Thiên Tinh Minh, chưởng môn Thiếu Lâm – Hoa Nhược Hư liên hợp cùng ba đại phái khác phát ra thông cáo Chính Nghĩa liên minh dùng thủ đoạn đê hèn mưu hại bốn vị chưởng môn bốn đại phái, âm mưu khống chế bốn đại phái; sau nhiều lần kiểm chứng đã xác định tất cả là âm mưu của minh chủ Chính Nghĩa liên minh – Diệp Bất Nhị. Bởi vậy, ba ngày sau Thiên Tinh Minh cùng bốn đại môn phái sẽ tới Chính Nghĩa liên minh báo thù cho chưởng môn tiền nhiệm vừa qua đời. Trong thông cáo còn nói rõ, nếu không muốn nhuốm danh xấu của Diệp Bất Nhị thì xin nhanh chóng rời đi, nếu không tới lúc đó sẽ cho rằng bọn họ ủng hộ cho Chính Nghĩa liên minh mà xử sự.

Thông cáo này vừa phát ra khiến cho mọi người đều lo lắng không thôi, lúc này Hoa Nhược Hư cũng đi lại liên tục trong phòng.

“Tỷ tỷ, lần này có thể để để tử Tình Lâu ra tay.”

“Đệ đệ cứ yên tâm, tỷ tỷ đã an bài xong hết mọi chuyện.” Hoa Thiên Tinh ôn nhu nhìn Hoa Nhược Hư.

“Tỷ tỷ, trước tiên cứ để đệ tử Tình Lâu ẩn núp đã, trừ phi người đứng đằng sau giúp đỡ Diệp Bất Nhị xuất hiện thì đệ tử Tình Lâu mới động thủ, nếu không, không nên để bọn họ lộ diện.” Hoa Nhược Hư lúc này vẫn cảm thấy không yên, chuyện ba ngày sau hắn vẫn còn rất lo lắng.

“Đệ đệ cứ yên tâm, tỷ tỷ biết nên làm như thế nào.” Hoa Thiên Tinh cười hì hì, nàng bước tới phía trước vài bước, đột nhiên ôm chầm lấy cổ Hoa Nhược Hư, thân thể mềm mại của nàng tựa vào người Hoa Nhược Hư “Đệ đệ, hôm nay sẽ bồi tiếp tỷ tỷ chứ?”

“Tỷ tỷ, đệ sẽ bồi tiếp tỷ tỷ sau được không?” Trong lòng Hoa Nhược Hư khẽ nhảy lên, Hoa Thiên Tinh đối xử với hắn ngày càng thân mật, khiến hắn đã khó có thể khống chế được cảm giác của mình, chỉ có thể âm thầm tự nhủ rằng không thể khinh nhờn vị tỷ tỷ này.

“Đệ đệ càng ngày càng hư, trước kia rất nghe lời tỷ tỷ cơ mà. Hừ, từ nay về sau tỷ tỷ không để ý tới đệ nữa!” Bộ dạng Hoa Thiên Tinh tựa hồ có chút tức giận.

“Tỷ tỷ, ba ngày sau chính là thời điểm chúng ta đối mặt với Diệp Bất Nhị nên đệ muốn chuẩn bị tốt mọi thứ mới được.” Hoa Nhược Hư bị nàng dọa cho giật mình, vội vàng thấp giọng giải thích.

Hoa Thiên Tinh bật cười, buông tay đang ôm Hoa Nhược Hư ra.

“Đệ đệ, tỷ tỷ chỉ dọa đệ thôi, sao mà đã sợ đến thế chứ. Hì hì, vui thật!” Hoa Thiên Tinh cười khanh khách. Hoa Nhược Hư nhìn nàng mà sợ run, mãi về sau mới có phản ứng trở lại, hắn xấu hổ cười trừ một cái rồi vội quay đầu sang một bên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio