Tình Kiếm

chương 140: chương 10: tuyết sơn giai nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Có lẽ sự tình cũng không như cô nghĩ”. Hoa Nhược Hư lắc đầu nói “Dù sao bọn họ vừa mới biết được chưởng môn qua đời, hơn nữa nghe nói Âu Dương Băng Nhi tâm trí không được bình thường, có lẽ là có liên quan cũng không chừng”.

“Quỷ mới tin, người cũng đã chết lâu như vậy mà bây giờ bọn họ mới biết?” Phi Nhứ hoài nghi, bĩu môi nói.

“Chúng ta chỉ tới giao ngọc bội cho Âu Dương Băng Nhi, các chuyện khác chúng ta không quản”. Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi nói, kỳ thực hắn cũng có nghi ngờ như Phi Nhứ; thế nào đi nữa thì Âu Dương Kiếm Bình vẫn là chưởng môn Tuyết Sơn, chẳng lẽ đệ tử Tuyết Sơn không hề quan tâm tới hành tung của hắn hay sao? Hơn nữa Tuyết Sơn lại là một trong bảy đại môn phái, thì chuyện sảy ra trong giang hồ lại không mảy may biết tới? cho dù Tuyết Sơn và Trung Nguyên đường xá xa xôi nhưng cũng không có ngăn cách.

“Công tử, cùng ta đi ra ngoài xem tuyết rơi được không?” Phi Nhi nhẹ giọng nói.

Phi Nhứ nhẹ nhàng rúc vào người Hoa Nhược Hư, ý định của nàng thực ra không phải là ngắm tuyết rơi mà là muốn cảm thụ cảm giác được cùng Hoa Nhược Hư ngắm cảnh.

“Công tử, Phi Nhứ đời này không còn gì tiếc nuối”. Mắt Phi Nhứ rướm lệ, u uất nói “Có thể ở cùng công tử mấy ngày nay, Phi Nhứ rất thỏa mãn”.

“Phi Nhứ, ngày tháng về sau còn dài, ta chỉ hi vọng cô không làm sai điều gì, ta đã tha thứ cho cô hai lần, nhưng sẽ không có lần thứ ba đâu”. Hoa Nhược Hư thở dài, nói.

“Công tử!” Phi Nhứ nhào vào lòng Hoa Nhược Hư, gắt gao ôm lấy hắn, lệ không ngừng chảy.

“Đại ca ca, đại tỷ tỷ, hai người đang làm gì thế?”

Hoa Nhược Hư rốt cục cũng biết cái gì gọi là ‘thiên lại chi âm’, âm thanh này không thể chỉ dùng hai chữ ‘êm tai’ để hình dung, nó không thuộc về trần thế nữa, nó tới từ thiên ngoại.

Hoa Nhược Hư khẽ xoay người, có chút kinh diễm, cách đó không xa có một tuyết y nữ tử đang đứng. Nói là thiên sinh ngọc cốt băng cơ cũng không thích hợp để nói về nữ tử này, bởi nàng quá đẹp, không từ ngữ nào có thể tả nổi. Nếu như Hoa Nhược Hư đã gặp qua vô số nữ tử xinh đẹp, thậm chí bên người còn có Hoa Thiên Tinh, không ai không phải là tuyết sắc chốn nhân gian, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này tim hắn vẫn đập thình thịch. Nếu xét riêng về dung mào, nàng cũng không hơn Hoa Thiên Tinh, tương xứng với Tô Đại Nhi, nhưng trên người nàng lại có linh tú mà Hoa Thiên Tinh và Tô Đại Nhi không có, phối hợp cùng dung mạo của nàng liền đạt tới một trạng thái hoàn mỹ đến cực hạn, có lẽ chỉ có Tuyết Sơn vô cùng thuần tịnh mới có thể sinh ra một giai nhân như thế!

Trong lồng ngực cô gái đang ôm một đầu tuyết điêu, ánh mắt tò mò nhìn Hoa Nhược Hư và Phi Nhứ, mặt đầy vẻ mê hoặc.

“Tiểu thư, tiểu thư!” Thanh âm lo lắng truyền tới, theo đó cũng xuất hiện hai thiếu phụ xinh đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi.

Hoa Nhược Hư nhanh chóng hiểu được, nữ tử trước mặt chính là người được xưng tụng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Âu Dương Băng Nhi, trách không được nàng lại xinh đẹp, mỹ lệ như thế, khiến người khác kinh tâm động phách.

“Xin hỏi đây có phải Âu Dương Băng Nhi tiểu thư không?” Hoa Nhược Hư khẽ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm tình đang kích động xuống, cao giọng hỏi.

“Đúng, muội là Âu Dương Băng Nhi, năm nay tám tuổi, đại ca, huynh tên là gì? Ồ, huynh đến để chơi cùng muội sao?” Âu Dương Băng Nhi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười ngọt ngào.

“Hoa công tử, nghe nói công tử được lão gia nhờ cậy đưa vật gì cho tiểu thư đúng không?” Một trong hai thiếu phụ đang đứng bên người Âu Dương Băng Nhi lên tiếng.

“Đúng, đúng, đại ca, cha đưa đồ chơi gì cho Băng Nhi thế? Nhanh đưa cho Băng Nhi”. Âu Dương Băng Nhi vừa nói vừa chạy tới chỗ Hoa Nhược Hư, bất quá lại bị hai người kia giữ lại.

“Hoa công tử, bây giờ công tử có thể đem vật kia giao cho chúng ta, chúng ta thay mặt tiểu thư xin cảm tạ đại ân đại nghĩa của công tử”. Một thiếu phụ khác mở miệng.

Hoa Nhược Hư lấy ngọc bội ra định giao cho Âu Dương Băng Nhi, lại bị thiếu phu đứng bên trái nàng tiếp lấy.

“Hoa công tử, tiểu thư thân thể yếu nhược, phải đi nghỉ ngơi, chúng ta xin phép về trước”. Đồ vật đã lấy được, liền lập tức rời đi.

Nhìn Âu Dương Băng Nhi cùng hai thiếu phụ kia rời đi, trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên tư vị khó tả.

Phụ nữ trời sinh đều có lòng đố kỵ, từ khi Âu Dương Băng Nhi xuất hiện, Phi Nhứ đều lạnh lùng nhìn nàng cho tới khi rời đi mới thôi.

Ba ngày sau, Hoa Nhược Hư cùng Phi Nhứ ly khai Tuyết Sơn, mà trong ba ngày này hắn cũng không gặp lại Âu Dương Băng Nhi, bất quá bây giờ người được Tuyết Sơn phái ra đi cùng Hoa Nhược Hư lại là Âu Dương Băng Nhi, nhưng hắn vẫn không thấy được mặt nàng bời vì nàng ngồi bên trong kiệu.

Tuyết Sơn phái tổng cộng có mười ba đệ tử, đều mang họ Âu Dương; lần lượt phân biệt là Âu Dương Đại, Âu Dương Nhị mãi cho đến Âu Dương Thập Tam, mà hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh Âu Dương Băng Nhi chính là tại mười năm trước sau khi nàng gặp chuyện không may, Âu Dương Kiếm Bình tìm hai người chuyên môn chiếu cố cho Âu Dương Băng Nhi, một người gọi là Âu Dương Lan, người kia là Âu Dương Chỉ. Nhân số đệ tử Tuyết Sơn không nhiều, vậy mà vẫn có thể tề danh một trong bảy đại môn phái hiển nhiên những đệ tử này võ công đều xuất chúng. Tất cả những điều này đều là Hoa Nhược Hư phỏng đoán.

Tuyết Sơn cho rằng nghi thức đón di thể của chưởng môn trở về phải làm long trọng, cho nên tất cả mọi người cùng nhau xuống núi; về phần Âu Dương Băng Nhi, tuy tâm trí không ổn định nhưng nàng thân là nữ nhi của Âu Dương Kiếm Bình nên nàng chắc chắn phải đi. Hoa Nhược Hư đương nhiên hiểu được, đây là điều hết sức bình thường, hơn nữa còn cảm thấy cao hứng, chỉ là Phi Nhứ không biết vì sao sắc mặt ngày càng hậm hực.

Không biết vì sao, mơ hồ có cảm giác đệ tử Tuyết Sơn có chút địch ý hay bài xích Hoa Nhược Hư, dọc đường đi, mọi người đồng hành nhưng không có đệ tử Tuyết Sơn nào nói chuyện cùng Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư cũng không hề nhìn thấy Âu Dương Băng Nhi, mặc dù hàng ngày đều nghe thấy giọng nói của nàng.

Hoa Nhược Hư hết ngồi xuống lại đứng lên, đi tới bên cửa phòng lại quay trở về, tiếp tục ngồi xuống, cả người có cảm giác nôn nóng, bất an. Phi Nhứ ở bên cạnh lẳng lặng quan sát hắn, không hề nói gì, nhưng ánh mắt ngày càng ưu lự.

Bọn họ đã tiến vào Trung Nguyên, hướng về phía thành Kim Lăng mà đi, đại khái khoảng nửa tháng nữa là nó thế về tới Kim Lăng. Trời đã tối, bọn họ đang tìm một khách điếm để nghỉ tạm, chẳng qua là người Tuyết Sơn phái đều ở hậu viện mà Hoa Nhược Hư cùng Phi Nhứ lại ở chỗ khác.

“Phi Nhứ, không còn sớm nữa, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi”. Hoa Nhược Hư phát hiện Phi Nhứ còn ở đây, khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói.

“Công tử, ngươi thích nàng ta”. Phi Nhứ u uất nói “Nhưng, công tử, ngươi không thể thích nàng, nàng ta căn bản không phải kẻ ngốc”.

“Cô không nên suy nghĩ bậy bạ!” Ngữ khí Hoa Nhược Hư có chút miễn cưỡng, “Thời gian không còn sớm, ta đi nghỉ ngơi trước”. Thâm ý trong lời nói chính là bảo Phi Nhứ về phòng.

“Công tử, Âu Dương Băng Nhi đang giả bộ”. Phi Nhứ bộ dạng như muốn hét lên.

“Phi Nhứ, nàng ta rõ ràng đã mười tám tuổi, nhưng lại nói mình tám tuổi, nàng khi còn bé đã gặp phải chuyện không may khiến tâm trí không được phát triển bình thường, nàng đã đủ bất hạnh rồi, sao cô lại còn nói nàng như vậy?” Hoa Nhược Hư có chút bất mãn.

“Công tử, tục ngữ nói: tình nhân trong mắt xuất Tây Thi, trong mắt ngươi thì nàng tất nhiên là ngây thơ, khờ khạo, không rành việc đời, ta biết ngươi sẽ không hoài nghi nàng ta”. Phi Nhứ lắc đầu nói, “Bất quá, công tử ngươi yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ tìm được chứng cứ, để ngươi biết rõ nàng chỉ giả vờ như vậy mà thôi”.

Nói xong lời này, Phi Nhứ xoay người đi ra ngoài, Hoa Nhược Hư nao nao, vội vàng khẽ lắc mình, đem Phi Nhứ kéo trở về.

“Phi Nhứ, cô không nên hồ đồ”. Hoa Nhược Hư lo lắng Phi Nhứ ra ngoài đi tìm Âu Dương Băng Nhi, “Cô không nên đoán mò, ta chỉ cảm thông với Âu Dương Băng Nhi mà thôi. Kỳ thực, cho dù là phái Tuyết Sơn hay Âu Dương Băng Nhi cũng không có quan hệ gì nhiều đối với chúng ta, cho dù Âu Dương Băng Nhi có thực sự giả ngốc thì cũng không phải chuyện của chúng ta, chúng ta cần gì ôm rơm nặng bụng”.

“Công tử, ngươi thật sự chỉ là đồng cảm với nàng ta sao?” Phi Nhứ bán tín bán nghi nhìn Hoa Nhược Hư, lời của Hoa Nhược Hư nói thật ra nàng không tin, nhưng lại cố gắng để tin đó là sự thật.

“Tất nhiên là thật rồi, cô nghĩ xem, nàng vốn là một cô gái thông minh, đáng yêu nhưng gặp chuyện không may khiến tâm trí không được bình thường, cuộc sống hàng ngày đều phải nhờ người khác chiếu cố. Chẳng lẽ cô không thấy nàng rất đáng thương sao?” Hoa Nhược Hư thở dài một tiếng, bất quá hắn nói lời này không biết là để lừa gạt Phi Nhứ hay để lừa gạt chính hắn. Hắn không dám khẳng định hắn đã thích Âu Dương Băng Nhi, chỉ biết là, đời này chỉ sợ hắn không thể quên nàng.

“Công tử, ta nhìn bộ dạng của nàng, thế nào cũng không thấy giống một người có tâm trí của trẻ con tám tuổi. Hơn nữa, lâu như vậy sao nàng vẫn trốn trên kiệu không gặp mặt chúng ta, căn bản là sợ chúng ta nhìn ra sơ hở của nàng”. Nhi Nhứ nói. Một nữ nhân xinh đẹp chính là thiên địch của nữ nhân khác, cũng chính vì nguyên nhân như thế nên Phi Nhứ dường như trời định nàng có địch ý với Âu Dương Băng Nhi, hơn nữa nàng lại phát hiện Hoa Nhược Hư lại rất quan tâm tới Âu Dương Băng Nhi, bởi vậy địch ý này lại càng nhiều thêm một chút.

“Phi Nhứ, chúng ta không nói về nàng ta nữa có được không?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói. Mỗi khi nghĩ đến Âu Dương Băng Nhi trong mặt hắn lại hiện lên dung nhan ngạo tuyệt thiên hạ của nàng, đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn.

“Công tử, đêm nay Phi Nhứ ở cùng công tử được chứ?” Phi Nhứ khẽ giọng nói, thân thể nhẹ nhàng tựa nên người Hoa Nhược Hư, thân thể mềm mại kia nóng dần lên.

Hoa Nhược Hư miễn cưỡng xua đi phiền não trong lòng, cúi đầu chăm chú nhìn Phi Nhứ. Vết thương trên mặt nàng vẫn còn, nhưng đã mờ hơn trước rất nhiều. Kỳ thực, mấy ngày qua Phi Nhứ sửa đổi rất nhiều, không còn nháo nhào như trước kia, bởi vậy cảm giác trong lòng Hoa Nhược Hư đối với nàng cũng thay đổi không ít.

Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng đang không ngừng nóng nên, Hoa Nhược Hư cũng không phải Liễu Hạ Huệ, ngày xưa bởi vì có nhiều khúc mắc với nàng nên mới có thể nhờ đó mà kháng cự lại hấp dẫn của nàng, nhưng đến bây giờ thì chỉ cần một câu nói tùy ý của Phi Nhứ cũng là hấp dẫn trí mạng đối với hắn.

Hai tay hắn khá khẩn trương, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.

“Công tử, ta hiện giờ cảm thấy rất hạnh phúc, thật đó”. Sau khi mây tan mưa tạnh, Phi Nhứ co mình vào trong lồng ngực Hoa Nhược Hư, thủ thỉ.

“Ngủ sớm một chút đi”. Hoa Nhược Hư khẽ hôn lên bờ môi ngọt lịm của nàng, ôn nhu nói.

“Công tử, ta không muốn ngủ”. Phi Nhứ khẽ lắc đầu, “Có một số việc, ta cần nghĩ thật kỹ càng”.

Chuyện Phi Nhứ nói cùng Hoa Nhược Hư trước kia, nửa thật nửa giả. Sau lúc Phi Nhứ tức giận với Hoa Nhược Hư thì Nam Cung Phi Vân mới xuất hiện, hiểu được tâm lý của thiếu nữ, nhưng sự tình phát triển sau này hoàn toàn không như Phi Nhứ nói.

Phi Nhứ thay Nam Cung Phi Vân làm mật tham bên người Tô Đại Nhi, sau đó nàng lại tham dự ám toán Tô Đại Nhi cùng Hoa Nhược Hư. Phi Nhứ trước kia thì không nói, nhưng về sau liền phát hiện quả thực không thể xa Hoa Nhược Hư, cuối cùng nàng rời khỏi Nam Cung Phi Vân, nhưng không hề nghĩ tới Nam Cung Phi Vân đã âm thầm hạ độc nàng, khiến nàng không thể không trở về tìm hắn, tiếp tục làm việc cho hắn.

“Chỉ kỳ quái, mục đích chủ yếu của Nam Cung Phi Vân tựa hồ là Tô Đại Nhi, có lẽ đây cũng chính là mục đích hắn đi tìm Phi Nhứ, bởi vì Phi Nhứ dù sao cũng là thiếp thân thị nữ của Tô Đại Nhi, vô cùng quen thuộc.

Mà Nam Cung Phi Vân gần đây yêu cầu nàng đi ám sát Hàm Tuyết, chỉ là Phi Nhứ do dự nhiều lần, cũng không có xuống tay.

“Nam Cung Phi Vân gần đây có liên lạc gì với cô không?” Hoa Nhược Hư trầm mặc một lát rồi hỏi.

“Từ khi hắn sai ta đi giết tiểu Tuyết, thì vẫn chưa có liên lạc gì”. Phi Nhứ lắc đầu nói, bỗng nhiên có chút sợ hãi “Công tử, ta là nhất thời ngu ngốc mới thích Nam Cung Phi Vân, ta cùng hắn cũng không phát sinh chuyện tình gì, công tử, ngươi nhất định phải tin ta”.

“Chuyện của quá khứ thì hãy để nó lại với quá khứ đi, không nên nhắc lại”. Hoa Nhược Hư gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, “Đúng rồi, lần trước không phải cô nói với ta là nghe được chuyện liên quan tới tiểu Nguyệt sao? Có thật hay không?”

“Công tử, chuyện đó thật sự là do ta nghe lén được”. Phi Nhứ gật đầu nói.

Hoa Nhược Hư lại bắt đầu trầm mặc, Phi Nhứ nói cho hắn việc này, chẳng những không làm sự nghi ngờ trong lòng hắn giảm xuống chút nào mà còn tăng thêm vài phần. Vốn hắn tưởng Diệp Bất Nhị cùng Độc Môn là một, mà sai người giết Hàm Tuyết cũng là Diệp Bất Nhị, nhưng bây giờ lại phát hiện mọi việc tựa hồ đều là Nam Cung Phi Vân làm, chẳng lẽ Độc Môn câu kết cùng Nam Cung Phi Vân? Hay Nam Cung Phi Vân và Diệp Bất Nhị câu kết với nhau.

Sáng sớm hôm sau, Phi Nhứ còn đang say giấc nồng thì Hoa Nhược Hư lại nhẹ nhàng rời giường, mặc quần áo đi ra khỏi phòng.

Hít một ngụm không khí buổi sớm, cảm thấy trong người khoan khoái, lững thững bước đi, Hoa Nhược Hư vô ý đi tới hậu viện, cũng chính là nơi mọi người trong phái Tuyết Sơn ở tạm, vội vàng xoay người định quay về.

“Đại ca ca, mau giúp muội bắt lấy tiểu tuyết”. ‘Thiên lại chi âm’ truyền vào trong tai Hoa Nhược Hư, hai tiếng “Tiểu Tuyết” khiến thân hình hắn chấn động, hắn xoay người lại, Âu Dương Băng Nhi đứng cách đó không xa, mà tuyết điêu lần trước nàng ôm trong lòng lại đang bay về phía hắn. Tiểu tuyết trong miệng nàng chẳng lẽ lại là đầu tuyết điêu này? Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio