- Chủ nhân à, các nàng ấy đã hạ lệnh không tiếp ai đến thăm rồi, đến cả mệnh ông, lo lắng đến nỗi hai hàng lông mày muốn dán vào nhau kia mà còn bị chặn ở ngoài, chỉ còn cách ra về chiếu cáo thiên hạ mời danh y giỏi nhất cho các nàng mà thôi.
Đúng à một vị phu quân tốt aa, ái thiếp đổ bệnh là lo như thể giang san sắp đổi chủ không bằng, vậy nếu nàng đau, hắn có biểu cảm gì đây ... cười khinh bỉ? À không, có khi hằn còn chả cho nàng một phân cảm xúc ấy chứ. Thật nực cười.
- Chủ nhân ... ngài đừng buồn mà ...
- Buồn gì chứ, hắn đâu liên quan đến ta. Quay lại chủ đề chính đi, nếu các nàng ta không cho chúng ta vào thì chúng ta lẻn vào vậy, thiếu gì cách đâu chứ.
Ba người nhìn nhau cười đầy nham hiểm, báo hiệu một tương lai phá hoại không xa.
Sau gần mười mấy ngày treo giải tìm kiếm, hàng loạt người đổ về cung diện thánh, mong được góp chút tài mọn, giúp chúng phi của mệnh ông được an khang. Số tiền thưởng lớn đến như vậy, thật sự không ai không xiu lòng. Các lang y đều được triệu kiến vào một căn phòng xa hoa, mọi vật đều được trậm trỗ sắc sảo, tinh vi, đẹp đến mê hồn. Hàng trăm con người chen chúc tề tựu nơi đây, người dịu dàng nho nhã, kẻ khoát loát khoe khoang, cùng nhau chuyện trò rôm rã. Chỉ riêng một thiếu niên trẻ tuổi, mang ngũ quan mảnh khảnh, dáng người thấp bé như một nàng thiếu nữ nhưng lại mang một khí thế khác người, thanh cao toát tục, như hạt bụi nhân gian kia không thể nhiễm vào thân này. Ngoại hình này, thật khiến người ta muốn chọc ghẹo mà.
- Này nhóc con, đây là nơi người lớn làm việc, ngươi đến đây làm gì, còn không mau về nhà với mẹ đi.
Cuối cùng cũng có người cầm lòng không nổi lên tiếng cợt nhã, nhìn nàng bằng nửa con mắt đầy khinh thường.
- Ta đây cha mẹ sinh ra thân thể nhỏ bé yếu ớt, nhưng ta không hề cảm thấy tự ti về điều ấy, do đó mong huynh đệ đừng lấy ra làm trò cười mà tự là xấu đi thanh danh vốn dĩ đã chẳng tốt đẹp gì của chính mình.
- Ngươi nói cái gì cơ ... oắt con, tin ta lột da ngươi ra không?
Nói rồi tên hỗn đản ấy nhanh chóng giơ tay hình nắm đấm hướng thẳng về phía nàng, tuy tốc độ nhanh, nhưng có vẻ thân làm thuốc lâu năm, thân thể không mấy tốt lại chỉ biết được mấy quyền võ nên lực đạo chả được bao. Nàng cười đầy khinh bỉ, chuẩn bị định thần, lách thân né tránh cú đấm xơ sài ấy.
Nhưng dường như chẵng để nàng phải ra tay, một thân hình cao lớn nhanh chóng che đi tầm mắt của nàng, trước mắt nàng hoàn toàn là hình bóng của kẻ nhân này.
Thân ảnh ấy nhanh chóng chụp lấy nắm đấm đang hướng tới kia, rồi bẻ ngược về sau tạo nên âm thanh rang rắc, tiếng xương nát vụn trong gang tấc, chân đưa lên một góc hoàn mĩ đạp tung tên kia lên không trung rồi rơi xuống một cách thê thảm.
- Đánh hay lắm.
Nàng vô thức hò reo, phấn khích theo từng đường quyền hoàn hảo, hội tụ đủ yếu tố nhanh-gọn-độc. Thật không ngờ thân thủ của một thầy thuốc lại đạt đến trình độ này.
Chàng thanh niên ấy quay lại, như bất ngờ trước dung nhan cậu thiếu niên kia, hoặc ngỡ ngàng trước biểu cảm chân thật của tên lang băm trẻ tuổi, cũng có thể là nhan sắc ấy cùng sắc thái biểu cảm kia không hiểu sao lại làm cho tim hắn lỡ đi một nhịp. Khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm, lạnh lùng với thế đời nay lại nhuốm lên một màu hồng phấn của thời xuân, luống cuống không biết nên làm gì của một kẻ tình duyên lần đầu chớm nở. Như che đi nét gượng gạo trên khuôn mặt phiếm đỏ, hắn đảo mắt về hướng khác.
- Này chàng thiếu niên, ngươi ... ngươi không sao chứ?
- Ahahaah đa tạ đại hiệp, ta hoàn toàn bình thường. Đa ta ơn cứu nguy này, sau này có dịp ta sẽ báo đáp ngươi sau. Không biết cao danh quý tánh của an nhân là gì?
- Ta ... ta là Trần Tang.
- Trần Tang? Hờ hờ ta là Thiên Ly, mong được cùng huynh kết tình huynh đệ, được chứ.
------------------ hết chương -------------
Nam phụ thứ đã xuất hiện, thương ca à, anh làm gì thì làm chớ trai đẹp vây quanh mị tỷ hơi bị nhiều đó nhé