- Các hạ, mời các hạ dùng trà, đây là loại trà thưởng đẳng trong cung. Mệnh ông sợ mọi người vất vả nên đã sai tiểu nô mang trà đến đây, mong các hạ hiểu cho lòng mệnh ông mà thoải mái thưởng thức.
- Mộ công công chuyển lời đa tạ của ta đến mệnh ông, đúng là trà ngon mà.
Nắp bình được mở ra, hương thơm trà dịu nhẹ vờn quanh mũi, mang đến cho tâm hồn một cảm giác khoan khoái đến lạ thường. Trà hoa lài, không độc, hương thơm thanh mát, có tính chất an thần. Xem ra chàng đặt tâm ý lên bọn họ không nhẹ, hay nói cách khác, tâm tư trên người bốn phi không nhỏ. Đều là tâm can nhỏ trong lòng chàng, người kề mai gối ấp, sao không yêu thương cho được.
Nhìn hơi trà bay lên tạo nên một làn khói nhỏ, quẩn quanh tâm trí nàng, như tâm trạng nàng luôn này, mơ hồ đến cực cùng. Hình bóng ấy trong nàng, không phải nàng đã quên, mà đơn giản nàng đã quen với nỗi đau rồi. Vật vờ trong cơn buồn ngủ, đôi mắt nặng trĩu nhanh chóng khép lại, mang theo con tim ứa máu chìm vào giấc ngủ.
- Chủ nhân, chủ nhân ... người mau dậy đi, ngoài này lạnh lắm. Ta đã nói ngươi quay lại với chủ nhân ròi ... giờ thì hay rồi, chủ nhân ngủ ngoài này cả tiếng như vậy, ngã bệnh là tại ngươi cả đấy.
- Ta ... ta sợ nàng buồn thôi mà.
Nghe âm thanh Đơn Nhi trở về nên nàng khẽ nhích người tỉnh giấc, bình thường chỉ cần có người lại gần nàng đã tỉnh giấc, không ngờ hôm nay lại ngủ sâu đến vậy, chắc tại dạo này quá mệt mỏi rồi, thật kì lạ mà.
- Đơi nhi, ngươi đừng trách hắn nữa, hắn cũng là có ý tốt thôi mà, bỏ qua đi. Sao rồi, nghe ngóng được gì chưa?
Khẽ hừ với tên tiểu hồ kia một cái, đơn nhi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, tường thuật lại chuyện đã xảy ra suốt mấy tiếng qua. Thật lạ thay, chính các nàng nhìn thấy ba người bọn họ đi vào ba tẩm cung, người người đều khỏe mạnh, tinh thần sáng sủa. Nhưng không hiểu sao, sau khi xem bệnh không bao lâu, cả ba đều tái mét mặt mày, nôn mửa suốt một hồi, dịch mật gì đều cuộn ra cả, sau đó liểng xiểng đi được mấy bước thì lăn ra chết, hiện giờ nguyên nhân chết vẫn chưa được xác thực, nghe đồn rằng họ là bị lây bệnh mà qua đời. Nhưng thật vô lí, nếu lây bệnh thì nào có nhanh đến vậy, thứ hai, nàng cũng đi thăm bệnh như họ, tại sao lại không có mệnh hệ gì.
Vậy nguyên do chỉ có một, họ là bị ba phi còn lại dọa chết, thật tội nghiệp mà. Haizzz sống chết có số, ai biểu họ đi vào chốn hoàng cung này chi. Nghĩ rồi nàng cũng A Quân, Đơn Nhi tụ lại cùng suy nghĩ đối sách.
Vì chỉ còn mình nàng nên việc chữa trị cho tứ phi bỗng chốc đổ dồn lên đôi vai nhỏ bé của nàng. Lại sợ có người biết được bí mật này cùng nguy cơ ra tay của bọn có ý đồ, nên nàng không cho ai đụng vào than thuốc của chính mình, ngày đêm canh chừng bên ấm thuốc.
- Đơn nhi, nàng có cảm thấy mấy bữa nay chủ nhân rất hay ngủ gật không? Hở ra tí là lại thấy người ngủ ròi, chả thú vị gì cả.
Khe lườm tên bạch hồ ham chơi nào đó, Đơn Nhi ra hiệu nhỏ tiếng.
- Người không thấy dạo này chủ nhân rất bận sao, người mệt mỏi như vậy là đúng thôi, cứ để ngài ngủ một tí đi, lúc này nghỉ ngơi chính là biện pháp tốt nhất.
Nói rồi Đơn Nhi khẽ ôm con hồ ly nào đó vào lòng, tay đung đưa cây quạt nhỏ, giữ cho ngọn lửa luôn cháy đều đều.
Thang thuốc này nào có phải thuốc chữa bệnh, đây chính là phương thuốc kìm hãm tính tàn phá của ngải trong người bắc, đông và nam phi, gồm máu của loài độc vật (rắn chuông, cá nóc và cóc mía), nước mắt của ba quả phụ có cuộc đời đau khổ và xương của ba hắc vật ( chó mực, mèo đen và quạ), nấu trong bốn tiếng đồng hồ, tạo nên dung dịch đen ngòm. Riêng tây phi được nấu riêng một than thuốc, đó chính là nhiễu tâm dược, khiến người uống tinh thần hoang mang, dễ sinh ảo giác, nhưng lại cực khó phát hiện, bởi nó làm cho người uống sinh ra các biểu hiện giống như ... một thai phụ.
--------------- hết chương --------------