Một thời gian sau, tề thịnh toàn quốc để quốc tang tiên hoàng - Du Thượng, khóc thương cho một vị vua anh minh đã tạ thế băng hà. Ngôi vị chiếu theo di trúc mà truyền cho vị thái tử- Du Tử Thương, vốn đã bị đày đi hành cung từ lâu, nay được minh oan, quang minh chính đại ngồi lên ngôi vị cửu đỉnh chí tôn, lấy niên hiệu là Tử Thế Tông.
Vị tân hoàng đế sau khi lên ngôi ban hành hàng loạt cải cách đổi mới, từ hệ thống quan lại, thứ thuế đến luật trị an, khiến dân tình hoang mang như lạc trong sương mù, không biết đâu là hướng để bước đi. Gây nên một làn sóng bất mãn to lớn trong nhân dân và bộ máy chính quyền. Nhờ sự phản đối của các trọng thần tiên triều, các ảnh hưởng của vị tân hoàng đế này mới được kìm hãm lại, dân chúng không khỏi vui mừng. nhưng ... sự thật đằng sau đó, liệu có đơn giản như vẻ bề ngoài của nó không?
Ba năm, vị hoàng đế ấy dành ba năm để yên lòng dân, dẹp hết bọn phản tặc, cùng các trọng thần trong triều thống nhất một lòng, cùng nhau cai trị giang sơn họ du này.
Đã nắm trong tay đại cục, giờ chỉ cần người cùng hắn giữ gìn non sông này. Thời cơ đã đến, đến lúc hắn nên trở về thôn nhỏ ấy rồi, ở đó có người đang đợi hắn trở về.
Tại thôn nhỏ, Trần Thiên Mị đã qua gần hết cái tuổi mười tám, đã trở thành một đại cô nương đi qua cái tuổi trăng tròn, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, phụ mẫu nàng dăm lần bảy lượt hối nàng xuất giá, nhưng nàng chỉ nhìn ra cửa sổ, như phóng tầm mắt về vô định, lại như chờ đợi ai đó chốn xa xôi kia, gửi tâm tình vào mây gió, liệu chàng còn nhớ ta như ta đang nhớ chàng không.
Phụ thân nhìn mà đau lòng cho con gái mình, một đứa trẻ ngây ngô cười đùa ấy, nay còn đâu, nguyên do cớ sự gì mà ông trời lại hành con bé ra nông nổi này cớ chứ.
- Thiên mị, con đã lớn rồi, đừng nên bốc đồng nữa. Phụ mẫu đã chấp nhận lời hỏi cưới của a dương rồi, tháng sau con sẽ là cô dâu người ta, đừng mãi thương nhớ bóng hình ấy nữa.
- Cha, con đã tự hứa sẽ chờ huynh ấy, con tin sẽ có một ngày huynh ấy trở về.
- Hắn ta không trở về đâu, giờ đây hắn đã là vị hoàng đế cao cao tại thượng, hậu cung ba ngàn phi tần xuất thân gia giáo, nhan sắc có thừa, mỗi người một vẻ, con nghĩ hắn cần một cô thôn nữ quê mùa như con sao.
Bao nhiêu nỗi không cam tâm biến thành tức giận, lần đầu tiên ông nổi nóng với đứa con gái bảo bối của mình.
Đáp lại ông là đôi mắt khẽ chấn động nhưng nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng, trầm mặc, gương mặt xưa kia sinh động hồn nhiên, nay lại xanh xao, gầy guộc đi rất nhiều. Nàng quay lưng đi nhưng ông biết, nàng đang khóc, khóc cho một mối tình đơn phương lầm lỡ, khóc cho một tấm lòng chờ đợi khôn nguôi và khóc cho một trái tim đã chết.
Tạm biệt chàng, người ta yêu rất nhiều, nếu không phải chàng thì lấy ai mà chẳng như nhau cơ chứ, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi, nàng không chờ nữa.
Ngoài kia, trăm hoa đua sắc, nhưng sao lòng nàng lại lạnh thế này. Cơn mưa đầu mùa kia, liệu có phải đang khóc thương cho mối tình này không ...
------------------ hết chương ---------------
Thiên Mị sẽ cưới dương đăng hay chọn mềm lòng đi theo gia tử. Mọi người hãy theo dõi diễn biến tiếp theo của câu chuyện nhé.
Yêu cả nhà.