Tôi chưa từng biết lại có thể có một năm mươi năm “giày vò như vậy”.
Cuối cùng sau khi hết kỳ hạn, tôi chào Diêm Vương một tiếng rồi đi đầu thai.
Tôi nghĩ, kiếp này không đi tìm Mạch Khê, lần tới khi chàng luân hồi trở về âm phủ, lại giáng cho tôi một con dấu năm mươi năm nữa thì sao. Dứt khoát là tôi làm theo ý chàng, tức là chờ chàng dần dần già yếu thì đi quyến rũ chàng, nghe nói nam giới tuổi này là dễ ngoại tình nhất, sự nghiệp có rồi, gia đình có rồi, cái cần hưởng thụ thì đã hưởng thụ rồi, nhưng cuộc đời lại thiếu một chút kích thích.
Tôi phải đi kích thích chàng một cái, việc quyến rũ tất nhiên là quá đơn giản rồi.
Tôi nghĩ thì hay, nhưng vạn sự vẫn luôn có những thứ ngoài ý muốn.
Thời gian tôi chờ dưới âm phủ tính tổng ra khoảng trăm năm, âm khí trên người so với lần đầu tiên đến nhân gian chẳng nhẹ hơn là mấy. Hơn nữa tôi vừa ra khỏi âm phủ, âm khí còn rất tươi mới. Giống như thịt hỏng thu hút bọn ruồi nhặng, chẳng mấy chốc tôi đã thu hút cả một đám tiểu đạo sĩ đến vây đánh.
Đây quả là thời đại thích trừ ma hộ đạo một cách quá khích, đạo thuật quá hưng thịnh, tuổi của bọn tiểu đạo sĩ này cộng lại nhân với mười e rằng còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi. Biểu hiện của chúng đều rất chín chắn, sở đoản lớn nhất của tôi chính là ứng phó với lũ trẻ nghiêm túc này. Tôi liền học theo giọng điệu của Diêm Vương uy hiếp chúng: “Lũ nhãi con cút đi, nếu không ta sẽ ninh thịt của chúng bay ăn sạch”.
“Đồ yêu nghiệt to gan dám buông lời ngông cuồng!”. Đứa trẻ cầm đầu giơ kiếm nhắm vào tôi nói: “Hôm nay ta không thể không tiêu diệt ngươi!”.
Tôi nhướng mày nhìn thằng nhóc đó, tuổi còn bé tý mà đã sát khí đằng đằng, cái thói này rõ ràng là do không được giáo dục tốt. Tôi lắc đầu thở dài than trách sư phụ nó một hồi, đang định nghĩ kế chạy thoát, thì phía xa vọng đến một giọng nữ quát: “Trường Vũ nhanh lui đi”. Người đó mặc áo trắng, dải áo phấp phới phóng khoáng lao đến, giống như là tiên nữ giáng trần.
Tôi nhìn ngưỡng mộ một hồi, không ngờ cõi thế tục này lại có thể sinh ra một người thanh thoát như thế. Nhưng tôi còn chưa khen xong, trong tay cô ta đột nhiên hiện ra một dải lụa trắng, theo gió bắn tới, trói chặt tôi lại.
Tôi vùng vẫy một hồi, phát hiện ra chất liệu của cái thứ này thật là kỳ lạ.
Lũ trẻ con xung quanh đều quỳ hết xuống trước mặt nữ tử nói: “Sư tổ”.
Sư tổ…
Nữ tử khẽ gật đầu, bảo chúng đứng dậy, bước lên phía trước quan sát tôi kỹ lưỡng một hồi: “Không ngờ lại là một yêu nữ xinh đẹp”.
Tôi cười: “Ngươi cũng là một đạo cô xinh đẹp”.
Cô ta lạnh lùng nhếch nhếch khóe môi: “Ta tuy rằng nhìn không ra lai lịch của ngươi, nhưng bị lụa buộc hồn của ta trói chặt rồi, cho dù bản lĩnh của ngươi có lớn thế nào cũng không thoát được”.
Tôi kín đáo giằng co với dải lụa quỷ quái này, cảm thấy tôi chẳng có bản lĩnh to lớn gì, thứ này đích xác là một thứ dây trói hữu hiệu. Thế nhưng nếu phải liều mạng, thứ này cũng không thể nào trói được tôi, lời nói của cô nương này thật chẳng có hiểu biết gì cả.
“Dẫn ả về núi Lưu Ba, giao cho tiên tôn xử lý”. Cô ta dặn dò lũ trẻ như vậy. “Ta lần này có việc gấp không về cùng các con được. Yêu nữ này tuy đã bị ta trói chặt, nhưng yêu lực của ả ta không thể đoán định được, cần phải cẩn thận với ả. Nhất thiết không được để ả có cơ hội trốn thoát”.
Lũ trẻ cung kính đồng thanh đáp một tiếng “vâng”.
Tôi suy ngẫm, tôi vừa đến thế gian này, có muốn tìm Mạch Khê cũng không có đầu mối gì, chi bằng đi cùng với chúng, chưa cần nói bớt đi sự quấy nhiễu của các đạo sĩ khác, mà còn có thể tiện thể dò xét tung tích của Mạch Khê.
Cũng chẳng lỗ vốn gì.
Các ông cụ non nghiêm nghị “áp giải” tôi lên đường. Nhìn thấy điệu bộ của chúng, tôi thấy nhớ nhung Mạch Khê kiếp trước vô cùng. Trong đám trẻ con này, chỉ có một đứa vẫn còn chút giống người thường. Đạo hiệu của nó là Trường An, là một đứa trẻ thanh nhã, hay xấu hổ và không thích nói chuyện.
Bộ dạng của nó hơi giống tiểu Mạch Khê kiếp trước.
Tôi thích nhìn nó, nhưng mỗi lần tôi dán mắt vào nó thì nó lại sợ đến mức mặt mày nhợt nhạt. Tôi không hiểu cho nên nghe đông ngóng tây một hồi mới biết, đứa trẻ này sợ một ngày nào đó tôi thoát ra sẽ dùng nó lấy dương bổ âm[].
[] Lấy dương bổ âm hoặc lấy âm bổ dương là một loại phương pháp tu luyện trong Đạo giáo, chỉ nam nữ thông qua việc giao hoan đạt đến sự cân bằng âm dương. Phép này thuộc về “thuật phòng the” trong Đạo giáo Trung Quốc cổ đại, được cho là một phương pháp để nâng cao võ công (N.d).
Tôi tức khắc thẹn mướt mồ hôi. Tôi là một linh vật không cần phải làm cái việc xấu hổ đó và quan trọng hơn, đứa trẻ này có dương gì mà lấy. Nếu như tôi có muốn lấy, thì tôi phải lấy của Mạch Khê trước mới phải.
Từ đó về sau, tôi tiết chế bản thân không dùng ánh mắt hau háu đó nhìn nó nữa.
Trên đường, tôi nghe các tiểu đạo sĩ nói, hoàng đế thiên triều thích cùng với các đạo sĩ luận pháp giảng đạo, ngay cả đạo thuật trong dân gian cũng hưng thịnh lên nhiều, rất nhiều quan lại và những người có địa vị cao cũng muốn đưa con cái mình đi tu đạo. Mà núi Lưu Ba so với những đạo quán bình thường thì cao cấp hơn rất nhiều.
Đó chính là nơi tu tiên.
Lúc bọn trẻ nói câu này sự hãnh diện tràn đầy trên mặt, như thể được làm đệ tử của Lưu Ba là phúc phận tu mấy trăm năm mới có được. Nhưng tôi lại lạnh lùng nghĩ rằng, người phàm có thể tu luyện thành công không phải là không có, chỉ có điều hàng nghìn năm mới có một, hai người thành công, tỷ lệ quả thực ít ỏi đến đáng thương.
Bọn tiểu đạo sĩ trông thì loắt choắt nhưng lại đi rất nhanh, chỉ vài ngày đã đến núi Lưu Ba.
Trên đường đi không nghe ngóng được tin tức gì của Mạch Khê, tôi cực kỳ ủ rũ, đang muốn nhân cơ hội trước khi bọn chúng vào núi sẽ xé rách dải lụa trốn thoát, không ngờ kim ấn trên cổ tay tôi lại có phản ứng.
Nó khẽ nóng lên, tôi “á” lên một tiếng, tiếng “á” ấy còn chưa dứt, chỉ cảm thấy một luồng khí cực mạnh quét qua đỉnh đầu, làm tóc trên đầu tôi bay phần phật.
Tôi rẽ những lớp tóc đang phủ kín mặt ra nhìn thấy đám tiểu đạo sĩ xung quanh đều nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh kêu to: “Tiên tôn!”.
Ồ, đây là đại ca của Lưu Ba.
Tôi nhìn chăm chú, trong nháy mắt liền vui mừng sững người. Đúng là may mắn, không mất chút công sức nào đã tìm thấy chàng!
Đây không phải là Mạch Khê sao!
Nhưng nhìn chàng lúc này chỉ như khoảng hai, ba chục tuổi, dáng vẻ không có chút gì là tuổi cao sức yếu. Nào giống với một người đã sống đến năm mươi năm ở thế gian. Tôi nghĩ lại, cũng đúng, kiếp này chàng là một người tu tiên, tu đạo pháp tiên gia, tuy rằng chưa thể trường sinh bất lão, trở thành thần trên thiên đình, nhưng dung mạo trẻ trung thì quá đơn giản.
Tôi không nhịn được trộm cười, Mạch Khê ơi là Mạch Khê, chàng nghĩ cách trốn em, nhưng lại không ngờ ông trời sắp đặt khéo léo hơn chàng. Bây giờ, em xem chàng sẽ trốn em thế nào.
Tôi đang toét miệng cười thì ba thanh kiếm “xoẹt” về phía tôi, sát khí mạnh mẽ trên kiếm làm tôi sợ đến rùng mình, vội ngừng cười, ngây ra nhìn Mạch Khê.
Ba lưỡi kiếm này không phải của chàng, mà là của ba vị tiên nhân mày bạc râu dài theo sau chàng ném ra. Ba người đó đều chau mày chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Mạch Khê lạnh lùng nói: “Vật gì mà âm khí nặng như vậy?”.
Tôi chỉ ngây người nhìn chàng, ánh mắt chàng như vậy… ánh mắt chàng như vậy… kiếp trước, chàng cũng dùng chính ánh mắt này nhìn Thi Sảnh Sảnh.
Không biết tại sao, trong lòng tôi lại cảm thấy sợ hãi. Tôi vốn chưa bao giờ thích giải thích, nhưng khoảnh khắc này không hiểu vì sao lại chủ động phân bua: “Mặc dù âm khí trên người tôi nặng, nhưng tôi thực sự không phải là yêu quái. Tôi là linh hồn của hòn đá hóa thành, tên tôi là Tam Sinh”.
Ba vị đạo sĩ râu bạc nhìn nhau, hiển nhiên là chưa hiểu rõ lời tôi nói. Nét mặt Mạch Khê vẫn lạnh lùng: “Không cùng loài với ta, kẻ đó tâm tư tất khác. Phải giết”.
Chàng nói rất quyết đoán, tôi vừa đau lòng vừa giận dữ, không hiểu vì sao kiếp này Mạch Khê lại đầu thai thành một kẻ có đầu óc ngoan cố như vậy. Tôi còn chưa kịp nói gì, những ánh kiếm quanh người tôi đã bùng phát, dải lụa trắng trói tôi cũng xiết chặt đến mức làm tôi đau đớn.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng tôi càng ngùn ngụt, tôi đã sống hơn nghìn năm rồi, trừ những lúc tôi lên cơn ngộ tự làm khổ mình ra thì chưa có ai dám đối xử với tôi như thế. Lập tức tôi liền dồn linh lực đọ sức với chàng.
Nếu như chàng là chiến thần Mạch Khê thì lúc này tôi chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết. Nhưng bây giờ chàng chỉ là một Mạch Khê đang tu tiên, trong người ghê gớm lắm thì cũng chỉ có pháp lực bốn mươi năm, cho dù đạo thuật của chàng có cao siêu hơn nữa, thiên phú có tốt thế nào đi nữa thì đối đầu trực diện với tôi cũng chẳng thắng được.
Chúng tôi đối đầu chưa đến nửa khắc, sắc mặt Mạch Khê liền trở nên nhợt nhạt. Tôi suy xét có nên ỷ vào số tuổi đã sống hơn nghìn năm của mình để bắt nạt một thượng thần đang lịch kiếp không, đang định ngừng tay thì miệng Mạch Khê chợt phụt ra một ngụm máu đen.
Tôi kinh hãi giật mình, vội vàng thu linh lực lại.
Đây… đây, lẽ nào linh lực của tôi đã mạnh đến mức tôi không thể khống chế sao?
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Ba vị đạo sĩ râu bạc thất kinh, gọi: “Trùng Hoa tôn giả!” rồi lập tức đỡ lấy Mạch Khê, bắt mạch cho chàng. Đám đệ tử Lưu Ba xung quanh cũng nháo nhào vây lại.
Tôi thì không hề lo lắng rằng chàng sẽ chết, mà nếu chàng có chết, tôi cũng không lo lắng quá. Kiếp “ghét mà phải gặp” của chàng sợ rằng vẫn chưa lịch xong. Chưa lịch kiếp, chàng vẫn chưa thể tái nhập luân hồi.
Lũ trẻ lo lắng vậy quanh một lúc, trong đó có một đứa đột nhiên đứng dậy. Tôi nhận ra nó, nó chính là đứa trẻ có sát khí rất nặng, tên là Trường Vũ. Quả nhiên, nó lập tức tuốt kiếm khỏi bao, chĩa vào tôi, căm hận nói: “Yêu nữ dám lợi dụng lúc tiên tôn của chúng ta đang bị trọng thương mà ra đòn độc thủ với ngài! Thật đáng chết!”.
Nó vừa gào lên, lập tức đám đông bị kích động. Đám tiểu đạo sĩ ào ào tuốt kiếm khỏi bao, nộ khí đùng đùng chỉ vào tôi, đến đứa từ trước đến giờ vẫn sợ sệt nhát gan là Trường An cũng tức đỏ cả mặt. Chúng đồng thanh gào lên phải chém tôi để trừ ma hộ đạo.
Thứ tôi không chịu nổi nhất chính là bị trẻ con vậy xung quanh nhao nhao đòi kẹo, tuy tình huống hôm nay khác nhiều so với việc đòi kẹo, nhưng đối với tôi cũng không khác là bao.
Tôi lập tức đầu hàng: “Được, được, được! Tùy các ngươi xử lý, tùy các ngươi xử lý!”.
Tôi vừa nói xong, đám trẻ con nhìn nhìn trái ngó ngó phải, chẳng có đứa nào dám đưa ra ý kiến gì. Sau cùng có một ông đạo sĩ già tranh thủ hét lên một câu: “Đem ả nhốt vào Linh Hồ Thiên Tỏa tháp!”.
Trong núi Lưu Ba có một cái đầm sâu, diện tích không lớn, nhưng lại sâu đến mức đáng sợ. Trong hồ này linh khí dày đặc, đệ tử Lưu Ba liền gọi nó là Linh Hồ. Các đạo sĩ đã dành thời gian mấy trăm năm để xây tòa Thiên Tỏa tháp dưới đáy hồ, chuyên dùng để nhốt các yêu quái nguy hiểm làm hại người dân.
Tôi đứng bên hồ nhìn xuống, ngọn tháp ở dưới thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước. Tôi xoa xoa cằm nghĩ, thứ này đích xác là một nơi tốt để nhốt yêu quái, một là linh lực tràn trề, có thể áp chế và tịnh hóa yêu khí của yêu quái; hai là, nó ở dưới nước! Không thể thở được thì yêu quái có ghê gớm thế nào bị nhốt một thời gian dài cũng trắng mắt nổi xác như thường trong đó.
Nhưng mà đối với linh vật như tôi thì lại khác, linh khí thuần khiết của trời đất lại có lợi cho thân thể và tâm hồn tôi, là một nơi tốt để tôi có thể tu hành. Tôi chẳng hề giãy giụa, để cho lũ trẻ đeo vào chân tôi xiềng xích sắt đã nặng trăm cân, rồi lại dùng phép bế thủy đưa tôi xuống đáy hồ.
Phong cảnh dưới đáy hồ thật không tệ, tôi khoan khoái nghĩ.
Sau khi bị nhốt vào trong Thiên Tỏa tháp, lũ trẻ còn gào lên với tôi qua cửa sắt mấy lời như trong tháp có bùa, nếu cố thoát ra sẽ chết một cách vô cùng thảm hại. Tôi chẳng thèm để ý giật một lá bùa ở trên cột xuống chơi.
Đây là chỗ nhốt yêu quái, mọi sắp xếp đều là để đối phó với yêu quái. Đã nói đến mấy nghìn lần rằng tôi không phải là yêu quái rồi, sao cái lũ người ở nhân gian này lại có thể ngốc nghếch và bảo thủ như thế!
Ngay cả Mạch Khê cũng thế…
Nghĩ đến điều đó tôi thấy ấm ức, mũi cay cay một hồi rồi lại kìm xuống được.
Đi một vòng dạo quanh tháp, tôi tìm thấy một cầu thang. Ở đó phát ra ánh sáng của viên Dạ Minh Châu, chiếu lên đến tận đỉnh tháp. Đỉnh tháp hình như có vật gì đó, khoảng cách rất xa, ánh sáng lại không đủ nên tôi nhìn không rõ. Cơn tò mò nổi lên, tôi nghĩ dù sao thì bây giờ cũng chả có việc gì làm, liền men theo chiếc cầu thang chậm rãi trèo lên.
Lúc nhìn rõ thứ ở trên đỉnh tháp… Ồ, phải nói là lúc nhìn thấy người bị nhốt trong cát vật đó, tôi đột nhiên rất muốn cười, Ti Mệnh Tinh Quân quả thật là một thiên quân thích những duyên phận trái ngang. Người này chẳng phải kiếp trước là đại quốc sư sao!
Mặc dù bây giờ mắt ông ta màu xanh, phát ra hàn quang u tối. Mặc dù bây giờ tóc ông ta bạc trắng, quái dị lạ kỳ. Cho dù nhìn thế nào, bộ dạng của ông ta bây giờ cũng là một yêu quái nguy hiểm. Ông ta bị xích sắt quấn chặt chân tay, treo lên cao, ở bên ngoài còn bị chụp một lồng sắt chắc chắn đan chi chít bùa chú, bị giam cực kỳ nghiêm ngặt.
Lúc ông ta bị bắt chắc hẳn là một yêu quái hô phong hoán vũ.
Kiếp trước trừ yêu, kiếp này lại làm yêu. Thật là một sự sắp xếp đầy nhân quả.
“Ồ! Lâu lắm rồi không gặp!”. Tôi vẫy tay chào ông ta.
“Cô là ai?”. Giọng ông ta khàn khàn, gượng gạo nhả chữ, có lẽ đã bị giam ở đây rất lâu rồi.
Tôi cười: “Tôi là Tam Sinh”.
Ông ta chau mày: “Chúng ta từng quen biết?”.
Tôi xoa đầu nghĩ: “Cũng không được tính là quen biết”.
Sau đó thì chẳng ai nói gì nữa. Lặng lẽ đến nhạt nhẽo, tôi nhìn trái ngó phải xem tầng cao nhất của tòa Thiên Tỏa tháp này, phía trên sáng sủa hơn ở dưới rất nhiều, bởi vì ở trên đỉnh tháp có một lỗ hổng.
Tôi lấy làm lạ, xích ông ta chắc chắn thế này, lại còn để một lỗ hổng trước mắt ông ta, không sợ ông ta tìm cơ hội trốn thoát sao? Hoặc là các đạo sĩ Lưu Ba đều tự tin cho rằng Thiên Tỏa tháp này thực sự có thể giam giữ được tất cả các yêu quái, nên đã để một lỗ hổng để ông ta phải khao khát nhìn ra thế giới bên ngoài, ngày ngày trầm uất, buồn rầu đến chết.
Tôi líu lưỡi, những đạo sĩ này quả thật là hiểm độc, hiểm độc quá thể!
Tôi vẫn còn chưa tưởng tượng xong, ông ta liền nói khẽ: “Cô lui ra”.
Tôi nhất thời không rõ ý ông ta, những cũng theo ý ông ta ngoan ngoãn lui ra một chỗ tối.
Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy nước bồ bên ngoài biến hóa tuyệt đẹp mấy lượt, rồi một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua lỗ hổng trên đỉnh tháp chiếu xuống, vừa vặn vào đúng mặt ông ta. Ánh sáng quá mạnh khiến sắc mặt ông ta trắng bệch một cách đáng sợ.
Hai con ngươi xanh u tối có chút thay đổi, từ từ hiện ra một tia đau đớn.
Tôi kinh hãi nhìn thấy da ông ta như bị đốt cháy, dần đần đỏ rộp lên. Ánh sáng càng ngày càng mạnh, vết đỏ trên da ông ta phồng lên những bọng nước, có cái thậm chí còn chảy ra nước vàng.
Ngoài nỗi đau đớn thoáng hiện ra lúc đầu, ông ta càng trầm lặng hơn.
Trong âm phủ đã chứng kiến bao nhiêu là hình phạt nhưng cảnh này vẫn làm cho bao tử tôi nhảy lộn lên. Tôi thực sự không thể nhìn tiếp được, liền cởi áo ngoài ra, ném lên che cái lỗ trên đỉnh tháp. Ánh mặt trời bị chiếc áo che lại như vậy, lập tức yếu đi nhiều.
Qua hơn nửa giờ đồng hồ, mặt trời mới từ từ dịch chuyển khỏi đỉnh tháp.
Tôi chợt nghĩ ra, vừa rồi là chính Ngọ, như vậy, người này mỗi ngày đều bị ánh mặt trời thiêu đốt một lần?
“Bao đồng”. Ông ta đã bình luận hành động vừa rồi của tôi như vậy.
Tôi độ lượng không so đo với ông ta: “Ông bị giam ở đây bao lâu rồi?”.
Ông ta im lặng một hồi, cười lạnh nhạt nói: “Có lẽ là mười năm, hoặc là hai mươi năm, ai mà biết được”.
Tôi thở dài, cảm thấy ông ta rất đáng thương, nhưng trong lòng cũng vô cùng hiếu kỳ với số mệnh kiếp này của ông ta: “Vì sao ông lại bị nhốt như vậy? Ai đã nhốt ông?”.
Ông ta im lặng không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi nghĩ, trong lòng mỗi sinh vật khó tránh khỏi có những việc không hay, không nói ra với người khác. Thế là tôi không hỏi ông ta nữa mà chuyển chủ đề, nói: “Ông có muốn thoát ra không?”.
“Muốn thì làm thế nào? Chẳng qua chỉ là mơ mộng hão thôi”.
Tôi cười đắc ý: “Nếu như tôi có cách cứu ông ra thì sao?”.
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi, con mắt xanh u tối lóe sáng.
“Ồ, tôi thấy ông không phải là kẻ xấu xa lắm, dù sao thì vừa rồi lúc mặt trời chiếu xuống ông còn tốt bụng bảo tôi tránh ra. Tôi tuy không biết vì sao ông lại bị trói ở đây, nhưng mà bị trói lâu như vậy, trừng phạt gì thì cũng đủ rồi. Nói ra thì ông và tôi cũng có thể xem như người quen. Tôi tốt bụng cứu ông một lần, nhưng tôi đây không cứu không công đâu. Ông hôm nay chịu ơn của tôi, ngày sau nhất định phải báo đáp”.
“Cô muốn báo đáp thế nào?”.
“Gần đây có vài đứa trẻ ranh đáng ghét, nhưng khổ nỗi tôi lại là một cô gái tốt bụng, không ra tay với bọng chúng được. Sau khi ông thoát khỏi đây, ông hãy thay tôi đánh vào đít chúng nó, không cần nhiều, chỉ cần một tháng không xuống giường nổi là được”. Tôi nghĩ một hồi, “Đúng rồi, trong đó có một đứa phải quan tâm đặc biệt một chút, làm cho nó ba tháng không xuống giường được. Tôi sẽ nói cụ thể với ông…”.