Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Tĩnh Lạc lại tiếp tục cuộc hành trình đến Phong Thành. Trên đường đi, đôi khi lại thấy một số võ lâm nhân sĩ khác cũng hướng Phong Thành đi đến.

“ Trấn này cũng rất náo nhiệt.” Y Tầm Oa Tra trầm trồ nhìn xung quanh.

Hắn tuy là một dũng sĩ trên thảo nguyên nhưng tính tình lại chẳng khác nào một tiểu hài tử, rất ham chơi và thích náo nhiệt.

Sau một chặng đường dài, đoàn người của Tĩnh Lạc cũng đã đến được một thành trấn nhỏ.

“ Đúng vậy, Sắc Thải Trấn này tuy nhỏ nhưng là một trấn kinh tế rất phồn vinh của Đông Thanh quốc, người dân ở đây chủ yếu là kinh doanh mặt hàng tơ lụa, tơ lụa tại đây được phân bố rộng khắp cả nước, nên tại đây thường xuyên có nhiều thương nhân qua lại buôn bán. Đặc biệt, đây cũng là con đường duy nhất đi đến Phong Thành, nơi diễn ra đại hội võ lâm, nên Sắc Thải Trấn mới càng náo nhiệt như ngươi thấy.” Tĩnh Lạc cười cười, giải thích cho Y Tầm Oa Tra rõ hơn.

“ Ân, công chúa, người thật tài giỏi, có thể biết rõ nơi này như vậy. Thần biết chọn lựa đi theo công chúa lần này là một quyết định đúng đắn.” Y Tầm Oa Tra nét mặt rạng rỡ, nịnh nọt hướng Tĩnh Lạc lấy lòng.

Hắc Luân cùng Lục Ngọc trong lòng vụng trộm cười thầm. bọn họ chưa thấy võ tướng nào lại trẻ con như tên này.

Nhìn hắn như thế, Tĩnh Lạc chỉ có thể cười trừ. Nàng làm người có duy nhất một tật xấu thì phải là bao che khuyết điểm của thuộc hạ. Đã là thuộc hạ của nàng thì nàng luôn thật tâm đối đãi, dùng chân thành mà đối xử với bọn họ, không có quá khắc khe, trước mặt nàng cũng không cần giả nghiêm túc, cứ bộc trực với bản tính của chính mình là đến nơi.

Cùng lúc đó, một đội nhân mã khác cũng trên đường hướng Phong thành đi đến mà điểm dừng chân cũng là Sắc Thải trấn.

………………….

Hắc Phong Sơn

Khắp nơi đều bao phủ một làn sương khói âm u, lạnh lẽo, lâu lâu lại vang lên tiếng quạ kêu nghe đến rợn người, mọi nơi trong ngọn núi này đều là chướng khí mù mịt, mãnh thú nhiều vô số, độc vật thì phủ kín cả đường đi. Nơi đây chẳng khác nào một địa ngục trần gian, có vào mà không có ra, làm người ta có một cảm giác ghê người khi bước vào vùng núi này.

Ấy thế mà, lúc này đây, một vị lão giả không quản nguy hiểm đang từ từ tiến lên núi, xem cước bộ của lão dường như rất quen thuộc với nơi đây.

Cùng lúc ấy, trên đỉnh Hắc Phong Sơn, tại một trang viện yên tĩnh, chỉ có từng đợt gió thổi qua, phảng phất cả trang viện dường như trống rỗng, một lão nhân vẻ mặt âm trầm nằm dài trên ghế thái sư. Đôi mắt nhắm hờ dưỡng thần.

Lão nhân toàn đầu tóc bạc trắng xóa như tuyết, tuy nhắm mắt lại nhưng cả người vẫn tỏa ra lãnh khí, khuôn mặt dữ tợn mang thù.

Viện môn được mở ra, lão giả ban nảy đã lên đến nơi cần đến. một đường đi đến căn phòng của lão nhân kia. Bộ dáng khúm núm, cung kính.

“ Mọi chuyện đều chuẩn bị tốt???” lão nhân tưởng chừng đang nhắm mắt dưỡng thần kia đột nhiên mở miệng lên tiếng.

“ Dạ, mọi chuyện đều y theo lời chủ nhân đã chuẩn bị thỏa đáng. Chỉ còn đợi đại hội võ lâm ngày đó…” lão giả hơi khom người, cung kính hồi báo.

“ Tốt. Ta không hi vọng ngươi lại khiến ta thất vọng như những lần trước. Đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi. Hảo hảo mà tận dụng đi.” Giọng nói uy nghiêm, lạnh nhạt mang theo tia cảnh cáo hướng về lão giả.

“ Dạ, tiểu nhân hiểu rõ.” Lão giả nghe thế, sắc mặt khẽ biến nhưng nhanh chóng chấn định hồi đáp.

“ Chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào???” lão nhân tiếp tục hỏi.

“ Cái… này…” lão giả có chút bối rối, không thể đáp lời.

“ Thế nào???” lão nhân có nóng nảy hối thúc.

“ Việc Hộ quốc công chúa của Thần Phong đế quốc có phải là người chủ tử cần tìm hay không… lão nô… vẫn chưa tra ra.” Lão giả cúi đầu nói, trong giọng nói dễ dàng nghe đến áp lực sợ hãi của hắn.

“ Vô dụng. Chỉ là một nữ tử cũng tra không ra. Ngươi bảo chuyện lần này ta có tin tưởng giao cho ngươi???” lão nhân vẻ mặt hiện lên tia tức giận, rống lớn một tiếng.

“ Chủ nhân tha mạng. quả thật Hộ quốc công chúa kia lai lịch rất thần bí, người của chúng ta đưa đi điều tra đều không một người trở về. E rằng… đã bị hạ thủ đi???” lão giả sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống đất giải thích.

“ Đồ vô dụng!!! Cút!!!” kèm theo tiếng rống giận, lão nhân phất tay áo một cái, chưởng phong như thiên lôi địa bàn, đẩy lão giả kia văng ra khỏi trang viên.

Trong phòng hiện giờ, chỉ còn lại một mình lão nhân. Ánh mắt lão dữ tợn, trong đầu mang đầu thù hận và ý niệm trả thù. Lão thật sự không cam tâm… lão hận a… hận sư phụ thiên vị… hận người kia giả dối âm hiểm, thái độ hiền lành giả tạo, đã cướp đi mọi thứ trên tay lão… cả thiên hạ này, cả vũ trụ này nên là của lão chứ không phải của hắn… tại sao cuối cùng người bị đuổi ra sư môn, người bị trục xuất khỏi thiên giới lại là lão??? Lão ẩn núp nhiều năm, nhiễu loạn đại lục Thần Phong này chỉ là vì muốn lấy lại những gì thuộc về lão…

………………..

“ Chủ tử, đã điều tra rõ Thánh Thiên Môn môn chủ Lâm Đạt Thành dùng danh nghĩa tỷ võ chiêu thân cho nữ nhi làm chiêu bài, đã mời hết tất cả nhân sĩ chính tà trên giang hồ, mục đích muốn một lần thâu tóm võ lâm giang hồ.” Hắc Luân cung kính bẩm báo.

“ Nha!!! Hắn không sợ tứ quốc hợp lại tiêu diệt hắn sao???” Tĩnh Lạc không để ý lắm hỏi. Phải biết rằng bất kì thế lực giang hồ nào có sức uy hiếp đến hoàng gia tứ quốc đều sẽ bị thanh trừ ngay. Đây chính là lí do mà hai năm trước Tĩnh Lạc phải đi ra bên ngoài tìm kiếm lực lượng chống đỡ Thiên Địa môn.

“ Theo tin tức Bạch Ưng truyền tới, các trọng thần tứ quốc đều có quan hệ qua lại với hắn.”

Hắc Luân không nhanh không chậm tiếp tục hồi báo, theo trong tay áo rút ra một bản danh sách đưa cho Tĩnh Lạc.

“ Ân, quan hệ cũng không sai nga. Phiêu Kị tướng quân, người nắm giữa một nửa binh quyền Đông Thanh quốc là đại cữu tử của hắn??? Nha, ta nhớ không lầm thì vị Phiêu Kị tướng quân này chẳng phải chỉ có một vị muội muội sao??? Thì phải là đương kim hoàng hậu của Đông Thanh quốc, nay lấy đâu ra thêm một vị muội muội???”

“Còn có các trọng thần của tứ quốc, toàn bộ đều là những nhân vật phong vân trong triều đình, không phải là huynh đệ kết nghĩa của hắn thì cũng là quan hệ thân thích ???” Tĩnh Lạc vẻ mặt bình thản, điểm tên từng người.

“Xem ra… hai năm ta không có ở Trung Nguyên. Lão hồ ly kia cũng tốn không ít công phu gây dựng thế lực ??? Ta thấy… chuyện này ngày càng thú vị rồi đây.” Tĩnh Lạc buông ra danh sách trong tay, tao nhã đứng dậy, hướng cửa hậu viện khách điểm đi ra.

Hừ, một nhân sĩ giang hồ, đã có một thế lực… ân… xem như cường đại đi, lại có thêm mối quan hệ rộng khắp trong triều đình. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết tâm tử của hắn. nhưng… lão hồ li kia thực lực tới đâu, hai năm trước nàng đều rõ ràng !!! Phải chăng còn chuyện gì nàng vẫn chưa tra rõ ???

……………………………….

“ Lão tử mặc kệ người nọ là ai. Mau kêu hắn cút đi, để hậu viện kia lại cho chủ tử bọn ta.” Một giọng hét lớn từ đại môn khách điếm vang lên.

Một tráng hán thân hình kịch cỡm to lớn, vóc người thân cao bảy thước, làn da màu mật sáng bóng, vẻ mặt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống chường quầy cùng tên tiểu nhị. Đồng thời, hắn cũng đã dọa chạy hết khách nhân trong tửu điểm này.

Chưởng quầy cùng tiểu nhị tay chân bủn rủn, run sợ không thôi, nhưng bọn họ lại không giống như những khách nhân kia có thể trốn a. Trái tim nhỏ bé của họ kinh không nỗi cơn giận của vị tráng hán trước mặt này nha.

“ Khách… khách quan… hậu viện của bổn điếm quả thật đã có người bao hết rồi ạ. Ngài có thể tạm ở phòng chữ Thiên của bổn điếm…” Chưởng quầy thanh âm run run, mềm nhẹ đề nghị.

Nhưng đều nghị chưa kịp nói xong đã bị tráng hán kia đánh gãy.

“ Ngươi nghe không hiểu lời lão tử nói sao??? Ta muốn là hậu viện hiểu chưa ??? Chủ tử bọn ta yêu cầu là hậu viện mà không phải phòng chữ Thiên, chữ Đại nào cả !!!”

Hừ, giáo chủ giao cho hắn nhiệm vụ đi trấn phía trước tìm khách điếm. Hắn đã đi khắp cả trấn này mới tìm được khách điểm lớn nhất trấn này, giáo chủ cũng phân phó rõ ràng là muốn ở hậu viện… thế mà mấy tên không biết đều này cứ lôi thôi với hắn. Tức chết hắn!!!

Từ trong hậu viện đi ra, đám người của Tĩnh Lạc cũng nghe rõ cuộc đối thoại kia của tráng hán cùng chưởng quầy khách điếm. Nàng kẻ nhíu mày, trong lòng nảy lên nghi hoặc.

“ Công chúa, để thuộc ra ngoài xử tên kia.” Y Tầm Oa Tra tính tình nóng nảy, vẻ mặt khó coi xông về đại môn khách điếm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio