Một câu nói người lại đồng thanh:-RuBi cần tới các người.
Rubi:Công chúa.
Ông Madu và vợ run rầy, giọng như thống khồ:-Thưa ngài, điều này...
-Không nhiều lời, mau đưa nam nữ con của các người ra đi._ người lại như một cùng một lời.
Cả nhà họ ôm nhau khóc vẻ sợ hãi:-Xin ngài, xin Rubi..con chúng tôi vẫn con nhỏ.
Tauret rơi nước mắt đau đớn:-Con sẽ đi, thưa cha me, hãy để em gái EBonee phụng dưỡng cha mẹ.
Bôi Bội ngây mặt, dù không hiểu tiếng họ, nhưng nhìn cảnh vẫn đóan được chuyện không lành, đẫy tay Thiếu thất:- Bọn họ nói gì, mau dịch tôi biết.
Thiếu Thất mặt lại sa sầm đáng sợ, vừa nhìn Bội Bội thấy tóat mồ hôi lạnh, liền không tò mò nửa. Nhìn qua Max lại còn khos chịu hơn “ Tình hình thết này mạt anh ta không chút quan tâm nào sao. Lo lắng cho Nguyệt Hàm cũng không cần bất cần thiết không màng.”
Max cử chỉ ám muội, không có vẻ gì chú ý đến con người quái dị kia. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Mensah (Người con trai thứ ba) vẻ mắt tôn kính. Giộng có phần u úat nhưng kiên quyết:-Tôi sẽ hi sinh vì RuBi.
Ông Madu bất lực lăc đầu, đành im lặng. Con ngườii vợ lại vô cùng thương tâm.
-Max, anh xem bọn họ đang xảy ra cái gì, chúng ta có thể đứng yên thế này sao?_Bội Bội mím môi, hít lấy một hơi khí can dảm nói với Max.
Thiếu Thất nhạt going,:-Cô đừng nhiều chuyện, bọn họ bắt người xong thì đi thôi, Max anh ta không can đâu.
Thiếu Thất nghĩ Max sẽ không bao giờ ôm chuyện không liên quan vào người, con người máu lạnh đó hẳn sẻ không giúp đõ ai, trù khi có ích cho mình thôi. Không những Max mà cả Thiếu Thất anh cũng chẳng muốn đụn đến, địa bàn không phải của mình, nhìn sự thần bí và sức mạnh không nắm rõ tốt nhất an phận.
-Sao thế chứ, bọn họ xem ra đang bị ép buộc, anh có thể nói ra thản nhiên như tên độc ác._Bội Bội ghiến răng nói.
Thiếu Thất không quan tâm:-Cô không nghe sao Người không vì mình trời tru đất diệt.
-Anh..Anh…_Bôi Bội tưc hộc gạch cứng miệng chỉ tay vào mạt Thiết Thất.
Bốn tên kia đồng thanh giọng như quỷ gọi hồn.Cùng liếc qua Max rồi nhìn cơ thể Nguyềt Hàm lần nữa:-Đem luôn cả bọn họ đi.
MaDu và gia đình hỏang hốt, xua tay van xin:-Xin ngài, họ không phải người ở đây, hãy tha cho họ.
“Bọn người này thích kiếm chuyện quá thể, Max hắn ta đã không để tâm rồi sao cứ thích đụn đến cơ chứ…hầy..” Thiếu Thất cau mày rậm, liếc qua thái độ xem xét Max thế nào.
Max lúc này dần xoay mặt qua, gương mạt hắn tóat ra thần khí bất phàm, lạnh đến rùn mình, không chút biểu cảm, âm thanh trầm thấp u ám:-Không ai phải đi.
tên hơi khí tối dần:-Trước Benu ngươi dám thất lễ, xem ra ngươi không muốn giữ mạng.
---Phù..Phù….Xọat….---
Đột nhiên một cơn gió lớn ào ào thổi lớn. Cát bụi bay thành cơn xóay mạnh.
Ông madu mạt cắt không còn hột máu mà van này hỏang lọan:-xin ngày Bennu đừng giận…xin ngài Bennu thứ tội.
Bội Bội một phen hú via mà núp sau lưng thiếu Thất.:-Max và họ nói gì, sao lại nổi gió đáng sợ như vậy?.
Thiếu Thất kinh người, ngạc nhiên về câu nói của Max, Hắn ra có ý muốn xen vào chuyện. Nghĩa Max muốn giúp cả nhà bọn họ.
-Trò hù dọa con nít. Đừng nên đem ra để khiên thiên hạ chê cười._Nụ cười quỷ dị, câu nói giễu cọt, Hắn ngạo nghể bươc lại gần.
tên kia không những đồng thanh, hành động cùng y hệt một lúc giơ tay cao chỉ về hướng của Max.:-Hôm nay nhất định phải đem tên kẻ bất kính này về gặp Rubi.
Lập tức giống như ảo ảnh họ lướt qua nhau, chuyển động thành hình vuông mỗi người đứng góc bao vây Max.
Thiết Thất giơ tay lên, nhạy bén ra vẻ kính trọng:-Thưa ngài Benu, có gì từ từ nói. Chúng tôi theo về là đựợc.
Cả nhà họ như quỳ lạy không thôi. :-Xin ngài Benu nguôi giận, vị ấy không biết lễ nghi….xin ngài…
Tauret vốn có chút cảm mếm Max liền vôi đến van nài:-Tôi sẽ theo các nàgi về, đừng liên lụy người vô tội.
người không để tâm, chỉ có sự nóng giận. Người ai cập rất quan trọng sự tôn kính và giao tiếp, Max thế này chẵng khác đang chọc ỗ kiến. :-Xất láo, bọn ta có bỏ qua, Rubi cùng không tha thứ được kẻ bất kính như ngươi.
Thiết Thất nhanh miệng, muốn làm dịu chút tình hình:---Không phải chứ, RuBi người ta không ở đây sao biết có bỏ qua hay không, các ngài không nói bọn tôi không nói sao Rubi biết chứ, tôi nói có phải không.hìhì..
-Im miệng, Thần thánh không cho phép sự dối trá.
Thiếu thất liền giật mình, quên mất Người Ai cập đạo hồi giáo lại coi việc nói dối là tội lớn.
Cả cùng xong lên. Giơ cánh tay định bắt lấy Max .Giửa người thủ pháp tháot ẩn thóat hiện, ---Phù…Xọat---
cánh tay định bắt lấy, nào ngờ họ giật mình kinh ngạc, mệnh danh là bộ tứ thần bí có khả năng nhanh như gió, không ai có thẻ nhìn thấy được thuật di chuyển của họ, hôm nay lại một phen kinh ngạc, còn có kẻ thóat đuợc trận địa và nhìn thấy sự chuyển động của họ.
Max lách qua những khe hở của họ nhẹ nhành. Đôi mắt ánh lên phần âm u, tịch mịch. Nghiêng đầu qua. Nhìn thần thái khiến họ có phần e dè, loại người nói it nhưng hành động nguy hiễm gấp bội hơn kẽ nói nhiều làm ít. Max là thuộc dạng nguy hiễm nhất.
--Xọat….---Ngón tay như có ma lực. Gần như chạm vào con mát của Max, cơ thẻ nhạy bén phản ứng nghiêng nhẹ qua tránh đi.Không những tránh còn dùng tay nắm lấy cánh tay hai ngưởi kia một lượt, xoay ngược rồi giựt mạnh, như một tia chóp, không để ai có thể nhìn ra Max vừa làm gì, Khi người ta hòang hồn mới kinh ngạc nhìn cánh tay của họ đã bị hủy.
Hai người còn lại càng sục sôi tưc giận.Lượn vòng trên không trung. Xoay như cơn lốc đâm thắng xuống đỉnh đầu của Max.
Bôi Bội hỏang sợ qua mức liền chạy ra. Thiếu Thất kịp kéo lại:-Muốn chết quá hả?
-Tôi cứu Max.
-Anh ta cần đến cô cứu sao. Đừng làm trò hề nữa đúg yên đi.
Không kịp vùng khỏi tay thiếu Thất, Âm thanh đau đớn liền la lên tiếng.---Hự---Phụt--- Quay qua đã thấy họ rơi xuống đất. Khăn mặt đẫm ướt máu.
Max chẳng dùng nhiều công phu, chỉ nhich gót chân qua, con dao lóet lên ánh sáng liền biến mất—Xọet—Cổ họ đã bị rạch đường thật sâu. Con mắt vẵn trợn ngược không nhắm lại mà mở ra như bàng hoàng không cam.
Trong bóng tối chen vài thứ ánh sáng từ bên ngàoi. Cơn ớn lạnh khiến mọi người phát run, không ai quên đựoc cảnh tuợng này. Con người kia hiện lên như một vị bạo chúa khát máu, tàn độc, đó là những gì họ thấy trong giây phút này.
Cả nhà họ kinh sợ. Ông Madu như cầu nguyện, giọng yếu ớt:-Sao ngài lại giết họ, sao ngài lại mạo phạm đến thần thánh.
Thiếu Thất liền lắc đầu. Thở dài, nhìn những người mê muội kia. :-Họ không phải thần. Các vị nên tỉnh táo lại, Max đã cứu các người nếu không đã bị bắt đi rồi.
-Rubi sẽ mang các người đi. Sẽ không tha thứ cho những người xúc phạm Rubi. Rubi có quyền lấy đi sinh mạng của ai dám chống đối người. Cả nhà chúng tôi lần này khó thoát rồi. Nếu chỉ lấy đưa nam và nũ thì chúng tôi vẫn có thể sống. Rubi cần chúng tôi đó là lệnh.
Cuối cùng Thiết Thất hiểu ra, tại sao những ngôi nhà gần đây lại tối sớm mà đóng kín cửa thế này, họ đóan trứoc được chuyện này xảy ra nên chẳng ai quan tâm đến dù hàng xóm kế bên có bất kì tiếng động nào cũng không ra ngaòi. Đó là vì họ tin Công chúa (RUBI) như một vị thần thấnh, có quyền mang bất kì ai đi. Như một sự dĩ nhiên.
Max lại không hề bận tâm, sát khí giảm đi phần nào, chậm chạp đi đến bên giường Nguyệt Hàm, ngồi ngạo nghể như một vị vua quyền lực, :-Em con không tỉnh, máu anh bị em hút hết rồi.
Nguyệt Hàm đã tỉnh lúc nào, Max vẫn có thể nhìn ra. Hắn giơ tay mình ra đầy máu.
-Lão đại, anh lại giết người_Nguyệt Hàm lấy lại tinh thần, cô vốn chỉ ngất đị vì cơ thể chịu một sưc mạnh lớn không điều khiển được. Giật mình dậy vì tiếng khóc và mùi máu tanh cứ sọc vào mũi cô rất khó chịu.
-Bội Bội, mau qua xem, thứ thuốc đó có tác dụng phụ. Lúc nảy Nguỵet Hàm đã lên cơn đau dữ dội rồi_Lúc này hắn mới để ý đến Bội Bội. lại nói giọng đáng sợ:-Không tìm ra được nguyên nhân chữa trị, cô cũng đừng sống nữa
Bôi Bội biết Max thật không tầm thường, nhưng sao cứ hể không còn việc gì chỉ biết tới Nguyệt Hàm, trong mắt của hắn thì ra không phải cứu người nhà này, mà là vị tên quái dị lúc nảy muốn đụn đến Nguyệt Hàm.
Bội Bôi lại không hiểu tiếng Ả Rập không thể nói chuyện được với họ, Cô thì ghét vẻ bá đạo vô cảm trong mát chỉ có Nguyệt Hàm lòng vô cùng bức bối muốn lờ đi.:-Thuốc là do anh tiêm, tôi thật không có cách. Nhìn xem bọn họ đang sợ hãi quá kia, anh lại không quan tâm chút gì.
Thiếu Thất hiện ý cười “Con nhỏ này coi bộ đang ghen .hà.Phụ nữ mà ghen thì có chết cũng không biết sợ.”
Nguỵệt Ham chống người dậy nhìn qua những người kia còn ngồi dưới ôm nhau:-Lão đại, anh xem bọn họ giúp mình, bây giỏ vì anh giết người tại nhà họ, hỏang sợ như vậy nên có chút hỏi xem. Tôi thì khỏe rồi không còn thấy đau nữa.