Sau khi Max rời khỏi. Bội Bội liền lén lút bước vào phòng Nguyệt Hàm.
Trong cô thật lạnh lẽo, đơn độc trên chiếc gường lớn chỉ im lặng ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Bội Bội khẽ lại gần hơn.
- Nguyệt Hàm, chị vẫn ổn chứ! _ Bội Bội cuối xuống đặt tay lên vai Nguyệt Hàm để cô biết mình đang ở bên cạnh. Vẻ mặt như mất đi tất cả mà bần thần của Nguyệt Hàm khiến cô thấy lo sợ.
Vài giây sau Nguyệt Hàm vẫn không động tĩnh. Ánh mắt xa xâm vô định lại không hiểu cô nghĩ điều gì.
Bội Bội lại kiên nhẫn nói tiếp, cũng không chắc người kia có nghe hay không.
- Tôi không biết giữa Max và chị đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm nhận được là cả hai đang tự dày vò mình. Tối qua tôi đã vô tình nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Max, lúc đó tôi còn nghĩ mình sinh ảo giác,và tôi đã tin đó là thật khi nhìn xuống trên sàn đầy những tàn thuốc không biết anh ấy đã phải hành hạ phổi mình thế nào. Đôi mắt của Max lúc đó khiến tôi không quên được, đôi mắt đỏ ngầu đầy mệt mỏi. Chị nghĩ xem một người như Max sao có lúc trở thành như thế.
Bội Bội vừa nói vừa liếc nhìn sang Nguyệt hàm, dù cô vẫn không hề đáp trả.
-Ở nơi này, tôi chỉ có chị là bao bọc tôi thôi. Nguyệt Hàm một kẻ mồ côi không nơi nương tựa như tôi lại được cô nhiệt tình giúp đỡ. Chính vì thế mà tôi đã xem chị là người thân duy nhất trong cuộc đời còn lại của Bội Bội này. Chị tha thứ cho tôi những việc làm sai trái của tôi trong quá khứ. Vậy điều gì đã khiến tấm lòng của chị không thể tha thứ cho người đàn ông kia.
Bội Bội mím môi, lại trở nên căng thẳng, Nguyệt hàm như kẻ đã bị lấy mất linh hồn vậy không một chút lay động với những gì Bội Bội nói.
Cô liếc nhìn qua khây thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn đó. Rồi thở dài . -Nguyệt hàm, chị nghe tôi nói đi. Hành hạ bản thân thì ích gì, Max sẽ không để chị ra ngoài đâu. Tình trạng chị bây giờ nhìn cứ như không có gì xảy ra, nhưng nếu còn ngất xỉu lần nửa cũng là lúc chị khó mà tỉnh lại nửa. Chị bị nhiểm độc T không phải lúc năng lực chị xuất hiện để giúp chị mà nó đang dần bước thêm một bước rút ngắn sự sống của chị đó. Chị nên hiểu những gì mọi người lo lắng.
Bội Bội tự nhiên lại cảm nhận được thì ra lúc Max bước ra khỏi phòng dù gương mặt chẳng nóng chẳng lạnh nhưng lại vô cùng bất lực, nếu không tính ý sẽ không biết Max đã che giấu điều đó kĩ thế nào.
-Chị không ăn, không uống làm sao có sức ra khỏi đây chứ._Bội bội chỉ còn cách này mới khiến Nguyệt Hàm chú ý.
Giống như kiểu nếu chị không ăn sao tôi có thể đưa chị ra khỏi đây
Đôi mi khẽ động từ từ nghiên mặt qua nhìn lên Bội Bội. Khiến cho Bội Bội mừng vội. - Tôi chưa nghĩ còn có ai bướng bĩnh hơn tôi, không ngờ chị đẳng cấp hơn tôi về sự cứng đầu nhỉ. Nói muốn trẹo hàm mà đến khi nhắc đến ý muốn của chị liền phản ứng. Haizzzzz....
Cánh môi khô nhăn lại. Nhấp máy nhỏ giọng. :- Tôi cần phải rời khỏi đây.
Bội Bội nhìn vẻ mặt của cô chỉ biết thở hắc ra bó tay. :-Nếu chị chịu ăn và nghĩ ngơi thêm tuần tôi sẽ có cách đưa chị ra.
Nếu cứ để tình trạng dở sống dở chết của Nguyệt Hàm thế này chắc cô ta chết thật. Để chị ấy nghĩ dưỡng có khởi sắc rồi nghĩ cách giúp chị ấy.
Nguyệt Hàm không trả lời nhưng lại ngầm đồng ý, ánh mắt Nguyệt Hàm nhìn Bội Bội là đầy tin tưởng khiến cho Bội Bội chịu áp lực nặng nề.
Đến chiều hôm dó.
Mọi sự vẫn diễn ra, Nguyệt Hàm đẫ nghĩ ra một kế hoajhc bỏ trốn mà cô cho là chu toàn chính là leo từ tầng xuống.
-Chị à! Không ổn đầu, sức khỏe chị yếu như vậy sợ không nắm nổi sợ dây thì…._Bội Bội nhăn mắt, lo lắng vô cũng nhìn Nguyệt Hàm đang thử dây.
Sợ dây này chẳng phải là dây thừng gì mà là những mãnh vải gấm rèm cửa bị xé ra nối lại. Tay Nguyệt Hàm cứ như đã từng cột hàng cái thế này vô cùng thành thạo tính đo lường chiều dài và độ chắc chắn của vãi.
-Em chắc chắn đã làm mấy tên gác cửa ở dưới đi rồi chứ.
-Tất nhiên, thuốc em điều chết ra ít nhất cũng mơ hết cả ngày chưa dậy._Bội Bội nhỏe răng trắng muốt đắc y cười khoe khoang.
Nguyệt Hàm dwufng ta cột dây lại nhìn sang Bội Bội:-Em đánh thuốc mê họ.
-Chị nghĩ những con rô bốt của Max nuôi dễ dàn bị em sai đi chỗ khác được sao, lúc e đi ngang qua họ cố tình đánh rơi bộ quần áo, để họ nhắt lên lúc đó hít phải mê dược em đã rắc lên thế là …xong thôi.
Chẳng muốn dòng do, Nguyệt Hàm nghĩ là làm, mở cửa kính, thả dây xuống.
--Ê..ê khoang đã, chị đình làm thật sao?_Bội bội lo ngại kéo tay Nguyệt Hàm vừa leo xuống.
-Nhiều lời, chị không có thời gian, cám ơn em đã giúp chị, nếu có thể gặp lại chị sẽ đền đáp em._Đôi môi tái nhợt vẫn mang khuôn mắt kiên quyết, giọng nhanh gọn dứt khaost vừa nói vừa làm.
--Giằng co giữa sợ dây hơi mỏng manh, nhưng Nguyệt Hàm đã ước tính chắc chắn trọng lượng cơ thể cô có thể chịu được. Leo xuống thả người và dây giữa không trung, bàn tay trắng cũng đã dùng quá sức mà xướt đỏ.
Phía trên Bội Bội lòng ngức không ngừng rung, ánh mắt hoang mang nhìn Nguyệt Hàm. Nào ngờ ánh mắt vừa thấy mục tiêu bên dưới hoảng hốt thêm phần mà hét:-CHỊ ƠI ,Ở DƯỚI.
Nghe tiếng Bội Bội thét, đnag tập trung đu xuống lầu đã bị giật mình, đầu bất giác quay xuống dưới nhìn.
Vì sức khoẻ cô trở nên yếu ớt hơn trước rất nhiều, cộng với việc mấy ngày không ăn vừa mới nghe Bội Bội ăn đầy bụng, da dạy một lúc không trao đổi kịp đã co thắt khiến người cô run rẫy. Đầu ốc nhìn xuống phía dưới vẫn khá cao liền choáng váng quay cuồn.
Một giọng nam hoảng hốt vừa bước lại, ngẩng cao đầu vọng lên:-TRỊNH NGUYỆT HÀM, EM ĐIÊN RỒI SAO, KHÔNG CÒN MUỐN SỐNG NỮA HAY SAO.
Phúc Hoàng nhìn quanh, không thấy bóng dáng vệ sĩ đâu cả, liền hiểu ra mọi viếc, gọi cú điện thoại ngay lập tức:-Lạc Tư qua khu nhà chính ngay, đem cả thang đến.
Không để bên kia hiểu rõ chuyện gì, liền thẳng thừng máy, ánh mắt tóe lửa, bước lại gần bờ tường.
-NGUYỆT HÀM, NẮM VỮNG TỪ TỪ LEO XUỐNG, MAU HÍT THỞ ĐỀU_Phúc Hoàng tuy không nhìn rõ mắt Nguyệt Hàm nhưng nhìn trang thái thơ lửng không ổn định của cô, liền biết cô đang mắt thăng bằng, cũng cạn kiệt sức lực.
Bội Bội trên lầu kinh sợ, ba chân cẳng chạy xuống lầu.
Nguyệt Hàm mắt tối sầm cũng không nghe rõ Phúc Hoàng nói cái gì. Cơ thể nóng hổi, tay chân run run không đủ sức cầm sợ dây nữa. “ĐƯỢC, CHẾT THÌ CHẾT” Trong đầu tự nhủ tay dần buông lỏng.
Phúc Hoàng hoảng sợ xanh mặt, vừa thấy Lạc Tư mồ hôi đầm đìa vác thang gấp chạy lại, chưa kịp rủa đã bị Phúc Hoàng giựt lấy:--TÊN KIA, VỢ ĐẺ HAY SAO HẢ .…CÓ CẦN….HƠ
Phút Hoàng không vội nghĩ nhanh chân kéo thang leo lên thật nhanh.
-NGUYỆT HÀM NGHE ANH NÓI, ĐỪNG BUÔNG TAY…
Chỉ còn m nữa thôi Phúc Hoàng gần đến chỗ cô. Nhưng dường như Nguyệt Hàm đã không còn sức lực nữa cô giống như muốn dùng năng lức tự cứu mình, gân cánh tay chuyển sang đen rẽ nhiều nhánh hiện dần.
Phúc Hoàng mở mắt to thét lớn:-NGUYỆT HÀM KHÔNG ĐƯỢC DÙNG NĂNG LỰC…TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC DÙNG, EM SẼ CHẾT ĐÓ…TRỊNH NGUYỆT HÀM TỈNH LẠI ĐI.
Không nói nhiều Phúc Hoàng leo nhanh như mèo. Sợ dây Nguyệt Hàm treo đung đưa qua lại giữ không trung, Cô nhìn thấy Phúc Hoàng chìa tay về mình bên phải rất gần cô. Chỉ một chút nữa thôi là có thể chạm lấy.Nhưng do sợ dây cứ đưa qua lại không đủ giữ thăng bằng, một tay vừa buông ra đã không đủ sức.
---AAAA-
-HỰ--
VỪA HAY PHÚC HOÀNG BAY TỚI ÔM CO LẠI LAO CÙNG XUỐNG.
----PHỊCH---
Cảm giác thả tự do rơi xuống vừa đáp xuống vô cũng mạnh. Dù được điệm đỡ cơ thể vẫn như mốt nát ra thành từng mảnh nhức nhói.
--NÀY KHÔNG SAO CHỨ, PHÚC HOÀNG TRẢ LỜI TÔI.
Nếu không nhờ Bội Bội lôi mấy tấm đệm sa lông trong nhà ra xếp thành một khoảng vuông rộng vừa chặng cả hai rơi xuống thì hẳn đã có si rô tàu hủ lẫn lộn rồi.
Lạc Tư đỡ Phúc Hoảng nằm dưới, Nguyệt Hàm liêm diêm mở mắt ra nhìn thấy Phúc Hoàng đnag bị mình đè lên, thì ra lúc này Anh xoay người ôm cô để thân mình ở dưới khi rơi xuống.
-TÊN KHÔN, HẾT CHUYỆN CHƠI HAY SAO MÀ CHƠI LEO LẦU VẬY HẢ_lẠC Tư nóng nảy kéo Nguyệt Hàm, vỗ vỗ mặt Phúc Hoàng tỉnh.
-Chị ổn chứ, chị làm em sợ quá_Bội Bội đỡ Nguyệt Hàm, mắt đảo khấp người cô xem có bị gì không.
-Cậu không im lặng được hay sao mà cứ thích hét lên ầm ĩ thế hả_Phúc Hoàng bị Lạc Tư làm cho thức tỉnh, cau mà nheo mắt khó chịu rồi từ từ ngồi dậy.
Cơ thể Nguyệt Hàm yếu ớt đứng không vững dựa cả thân người vào Bội Bội đang xiêu quẹo chống đỡ.
Phúc Hoàng vừa thấy Nguyệt Hàm, tuy cơ thể cũng chịu lức rơi khá mạnh, cơ da thịt như muốn nứt ra cũng không khỏi tức giận bước tới kéo Nguyệt Hàm.
--BỐP—
Nguyệt Hàm bị Phúc Hoàng tán một bạt tay đau đến tỉnh táo. Da trắng in hằn dấu tay, miếng thiếu điều rỉ máu. Đủ thấy Phúc Hoàng không đủ kiềm chế cơn tức giận của mình.
LẠC Tư và Bội Bội cũng thất kinh hoảng vía giữ Phúc Hoàng lại.
Gần nổi trên tráng Phúc Hoàng nghiến răng nhìn Nguyệt Hàm rống giận:-TRỊNH NGUYỆT HÀM, EM KHÔNG BIẾT CƠ THỂ MÌNH THẾ NÀO À, NẾU MAX BIẾT VIỆC HÔM NAY XẢY RA NHƯ VẬY EM NGHĨ MAX SẼ THA CHO EM À. EM MUỐN TRỐN CHỨ GÌ…TỐT NHẤT TRỐN RA KHỎI THẾ GIỚI NÀY, CHO EM BIẾT CẢ THẾ GIỚI NÀY NGOẠI TỪ EM CHẾT ĐI MAX CŨNG TÌM ĐƯỢC EM..CÓ ĐIỀU MAX SẼ KHÔNG ĐỂ EM CHẾT.
Lồng ngực cả hai đều phập phồng, người thì do nóng giận, người thì hoảng loạn, mệt mỏi.
Nguyệt Hàm mang phần khiên định âm phát ra lại suy yếu:- Em nhất định không để hắn khống chế, năm là quá đủ rồi.
Phúc Hoàng hít thật sau, thwor ra thật nặng nề, giống như một sự kiềm nén không còn chút nào giữ nổi:- NĂM QUA, EM CHO RẰNG NGƯỜI CHỊU SỰ HÀNH HẠ TỔN THƯƠNG LÀ EM À, SAI LẦM…!
Đôi mắt như muốn cấm dao vào lòng ngực đối phương, anh không một chút do dự, khảng định lời mình:- EM BIẾT ĐƯỢC BAO NHIÊU , TẠI SAO MAX MUỐN HUẤN LUYỆN EM TRỞ THÀNH SÁT THỦ, VÌ MUỐN EM CÓ THỂ TỰ BẢO VỆ MÌNH. TẠI SAO KHI EM GẶP NGUY HIỂM TRỞ VỀ MAX LIỀN XỬ PHẠT EM, MAX MUỐN EM NHỚ RÕ KHÔNG ĐƯỢC PHẠM SAI LẦM LẦN NỮA MUỐN EM TỰ ĐẢM BẢO TÍNH MẠNG MÌNH. TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY EM THI HÀNH BAO NHIÊU NHIỆM VỤ CỦA TỔ CHỨC MAX ĐỀU KHÔNG LẦN VẮNG MẶT Ở SAU LƯNG EM THEO DÕI, EM THOÁT KHỎI VỤ NỖ BOM NGHĨ MÌNH THẬT TÀI SAO, EM NGHĨ LẦN NÀO XE MÔ TÔ CŨNG CÓ SẲN TRƯỚC MẶT EM SAO, EM NGHĨ LÃO GIÀ MUỐN HÃM HẠI EM KHI Ở NHÀ CHỨA GÁI LÀ TỰ NHIÊN CHẾT SAO, TẤT CẢ NHIỆM VỤ EM VƯỢT QUA NẾU MAX KHÔNG TỰ MÌNH MẠO HIỄM GIÚP EM THÌ EM SỐNG ĐƯỢC TỚI GIỜ SAO. MAX NỔI GIẬN VÌ BẢN TÍNH EM NGANG BƯỚNG CẬU TA THÌ LẠI KHÔNG BIẾT CÁCH BIỂU ĐẠT CHỈ MUỐN EM NGHE LỜI. EM CÓ NHÌN THẤY ĐƯỢC BAO NHIÊU LẦN VẾT THƯƠNG HẮN TA TĂNG LÊN TRONG NĂM QUA CHƯA.
Nguyệt Hàm không ngầm được miệng hở ra mắt to kinh hoàng, Trong đầu liền hiện ra những lần bản thân rơi vào nguye hiểm không lối thoát, có khi đột nhiên lại có ánh sáng mở đường thoát nạn cô cho mình quá may mắn, phúc lớn mạng lớn. Đôi lần, bị hại xém rơi xuống lầu, thình lình Max mang vẻ mặt lạnh lẽo giống như thần chết xuất hiện nhưng lại là đến kéo cô lên, vụ nổ bom xém chạy không thoát hắn cũng thình lình bay ra cũng cô xông ra, khi cô còn một khắc nữa đã bị kẻ thù đâm chế hắn ta cũng như quỷ xông vào như thần thánh liều mạng giết chết kẻ thù thay cô. Mạc dù, lần nào trở vệ hắn cũng nghĩ đủ cách phạt cô sống dỡ chết dỡ. Đêm đó bên tai cô cũng văng vảng một giọng nói trầm ồ, dĩnh lạc, âm điệu luôn nghe rất cô độc “ Đến bao giờ em mới biết nghe lời” cứ thế phát ra rồi biến mất.
-MAX là kẻ thù của gia đình em, anh nghĩ em có thể tin những gì hắn làm là vì em sao.
-EM…biết rồi!
Phúc Hoảng hơi kinh ngạc, dịu đi phần nóng giận.
-Anh cũng biết chuyện này…bao năm qua anh cũng không cho em biết_Nguyệt Hàm nhíu mày, suy đoán, kết luận liền khó chịu vì bị tất cả lừa gạt.
-Nguyệt Hàm không phải vậy, những chuyện năm đó có quá nhiều khúc mắc lần cũng không kể rõ, sự thật chỉ người trong cuộc mới biết, em đừng nghe lời người ngoài nói xàm bậy.
Phúc Hoàng nắm hai vai Nguyệt Hàm lại, muốn giữ lòng tin cô. Liền bị cô dứt khoác đẩy ra, ánh mắt ngờ vực, cả Bội Bội cô cũng đẩy ra.
Lúc này Lạc Tư bước đến sau khi nghe rõ ràng câu chuyện:-Bình tình đi, sức khỏe khỉ đột cô bây giờ chỉ bằng khỉ già thôi, kẻo manh động thì không còn cơ hội bắt chí cho khỉ con cô đâu a!
---cốp—
-Anh khùng sao nói linh tinh gì, giờ còn mang hài hước ra chọc chết người à_Bội Bội nghiến rắng đánh vào đầu Lạc Tư.
-Thế thì cô khuyên đi, tôi không có từ ngữ thích hợp hơn nữa.
Bội Bội trừng mắt ý “ Bây giờ anh muốn gì”
Lạc Tư hậm hự:- Khỉ đột vừa mới đu dây, hay là về phòng nghĩ đi. Mọi chuyện để tính sao.
Bội Bội mím môi giơ ngón cái đồng ý:-Nói vậy còn nghe được.
-Tôi muốn đến nhìn A Vĩnh_ Cô không còn cảm giác tin tưởng bất kì ai nữa, người cô cho rằng tốt với cô nhất là Phúc Hoàng giờ cũng lừa gạt cô, mọi thứ trên đời này muốn dồn ngã cô, cô bây giờ chỉ muốn đến bên cạnh A Vĩnh, một sự đảm bảo có thể khiến co bình tĩnh bây giờ.
-Chị, bây giờ không được, Max đã dặn….
-Được rồi, thời gian này Max không ở đây, anh đưa em đến cùng Tống A Vĩnh._Phúc Hoàng nhìn cô trong mắt có phần xót xa, không đành lòng dồn cô vào đường cùng, giống như lúc nảy cô kiên quyết bỏ trốn mạng cũng không cần, giờ ép cô chẳng khác nào bảo cô liều mạng lần nữa.
Nữa tháng trôi qua.
Max không có ở đây nhưng hắn được thông báo cô đã chịu ăn uống bình thường cho rằng cô đã hiểu chuyện một chút.
-Max anh định đi thật à. _ Phúc Hoàng hơi khó tin hỏi.
Max im lặng lúc lâu rồi nói.
- Lạc thần hết giá trị rồi, cũng không còn cách nào.
Nói xong, Max liền đặt vé may bay sang HongKong đến gặp một người.
Lúc này, ở trong phòng lớn của Dương lão gia.
- Dương gia, Tôi thật không hiểu sao người lại bỏ ra nhiều công sức chỉ để lấy loại thuốc đó, lần này bên phía chuyên gia Mỹ đã rất nổi giận. Họ không lên tiếng nhưng hẳn họ đã biết người lấy cắp ở phòng nghiên cứu _ Thiếu Thất chau mày dựa vào ghế nhìn gương mặt âm trầm đầy uy quyền lại không đoán được những điều kinh khủng gì trong đầu lão.
Nụ cười nhàn nhạt, đuôi mắt tuy đã nhiều nếp nhăn nhưng thần sắc vẫn không suy giảm. :- Sao họ lại nghĩa là ta mà không phải đứa con ngoan của ta chứ.
Thiếu thất thoáng bất ngờ, nhận ra được mưu kế của Dương lão gia.
-Nhưng cho dù ngài không giành lấy trước thì anh ta cũng ra tay thôi. Lúc đó truy cứu cũng là phần của anh ta. Ngài mất công như vậy để anh ta phải khốn khổ đến tìm ngài thôi sao.
Ánh mắt cười như không của Dương gia lại mang đầy hàm ý.
Bên ngoài lại vừa truyền đến báo.
-Thưa Dương gia, Cậu Dương đã đến.
Tên thông báo dứt lời, kẻ kế bên liền chau mày, hởi thở lạnh lẽo.
Sau đó chỉ nghe tiếng "Rắc Rắc" .
Cánh cửa kịp mở ra. Dương lão gia và Thiếu thất liền nhìn ra cửa chỉ thấy mỗi Dương Vĩ đứng đó mang đầy khí chất cao ngạo. Nhưng kẻ kế bên đã nằm im bất động trên sàn
Họ liền đoán ra tên này đã được Dương Vĩ bẻ cổ trong nhấy mắt chỉ trong giây cửa bật ra.
- Con trai, vừa đến đã có màn chào rất lông trọng rồi. Xem ra ta phải thay tên bảo vệ mới rồi. _ Dương lão gia mang ý cười. Nét mặt vẫn châm châm nhìn Dương Vĩ ám dị.
Hắn sải chân ung dung khẳng khái bước vào. Ánh mắt sắc bén nhìn Dương lão gia không chút nhún nhường. Vừa đi hắn vừa lấy trong túi áo trong cái khăn tay, liền lau tay sạch sẽ không muốn còn hơi hám dính bẩn nào của tên bảo vệ trên tay mình.