Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

chương 135

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dứt câu, cú đấm nhanh và mạnh đến mức làm Lạc Tư ngã nhào xuống đất hộc huyết.

Âm khí u ám, sát khi tỏa ra bao trùm cả bầu trời tối đen. Hắn sừng sững nhìn xuống Lạc tư, giọng trầm luân đáng sợ:- Tôi không muốn nêu lí do tại sao tôi đánh cậu, những gì cậu nói tôi sẽ bỏ qua. Còn nữa, tôi nhắc lại nhất định không được làm phiền đến cuộc sống hiện tại của Trịnh Nguyệt Hàm. Nếu không lúc đó tôi sẽ không yên cho cậu.

Hàn khí vẫn lạnh lẽo, hắn hứt khoát muốn rời đi. Gió lạnh bao trùm lấy người hắn, từng câu nói của Lạc Tư khiến bước chân ung dung ngạo mạn của hắn có phần nặng nề.

Lạc Tư chùi mép miệng dính máu, đứng dậy ôm bên má lòng kiên định nghĩ “ Nhất định, tôi phải mang Max trở về, dù cho anh có đánh chết tôi”

--------------------------------------------------------------------------------

-Ây, gần đến đợt thực tập cuối khóa rồi, cậu chọn được Công Ty nào xin thực tập chưa đấy?

-Rồi!

-Ế, là Công Ty nào xui xẻo được cậu để mắt vậy trời.

Tặng ngay cái liếc xéo cho Tiểu Nhu, Nguyệt Hàm lại cuối mặt xuống hí hoáy viết.

-Cho cậu biết thì đừng hết hồn, chính là tập đoàn Thương Mại đa quốc gia CEO.

---Ặc—Phụt--

--Trời ơi, văn hết nước ra giấy rồi._Nguyệt Hàm mắt nhăn nhó chùi chùi tờ giấy trên bàn.:-Uồng nước có thể phun bậy bạ được hả, không khéo tớ may mỏ cậu.

Tiểu Nhu mặt kinh ngạc, vuốt vuốt ngực, tay nhanh nhẹn đóng nắm chai nước lại. Mắt trô trố giọng thản thốt:-Này đừng đùa chứ, muốn vào đó xin thức tập, bệnh rồi hả. Có biết Tập đoàn CEO là nơi thế nào không mà đòi vào làm thực tập sinh.

Gật đầu tự tin:- Tất nhiên, chẳng những muốn vào làm thực tập, còn muốn xin việc ở đó sau khi ra trường.

-Vọng tưởng, nơi đó chẳng những người có tiền muốn vào làm mà còn phải có kinh nghiệm, cỡ cậu vào bán hàng cho chi nhánh chắc nghe còn được.

-Có sao, làm từ việc nhỏ đi lên, tớ không ngại phấn đấu.

-Nơi đó, ngoài những gia đình khá giả, có con cháu đại gia, nổi tiếng mới vào được làm không chừng lo lót còn được trưởng phòng này nọ thôi. Cậu xem, tiền bạc, không có, địa vị, không có, kinh nghiệm làm việc, lại hoàn toàn không, chưa đến cửa bảo vệ nhìn cậu đã đá ra giữ xe rồi. Mà cỡ cậu có nói quen biết chủ tịch CEO thì người ta phỉ bán cho.

-Hừ, không thèm nghe cậu. Mà có cho tớ quen biết chủ tịch CEO cũng không thèm, nghe đồn người này rất háo sắc, hể gặp phụ nữ nào cũng sẽ xảy ra quan hệ mờ ám, số phụ nữ lên giường với anh ta chắc cũng gần bằng số tài khoản tiền anh ta có. Loại như vậy tránh xa cho an toàn.

-Xí, cậu nghĩ cậu có khả năng lọt vào mắt xanh của Đại Thần à, người ta có bao nhiều tiền cậu biết được sao.

-Không biết, những chắc là điếm không hết.

-Trịnh Nguyệt Hàm cậu tự mãn vừa thôi a, anh ta có lên giường với hoa hậu hay mỹ nhân cũng không tới lượt củi khô như cậu tránh xa. Cái người cậu cần tránh cho an toàn chính là tên đối diện nhà cậu.

-Lại nữa, cậu có thôi đi không.

-Được, không nói thì thôi, chỉ muốn cho cậu biết muốn tìm phải tìm một người như Chủ Tịch Dương của CEO người ta là cây vàng cây bạc, được để mắc tới thôi anh ta vung tiền cũng đè chết cậu.

-Nếu tiền đè chết được tớ thì cậu xúi tớ kiếm hắn ta làm gì.

Nhìn thấy Nguyệt Hàm đánh dấu tờ tuyển việc làm, Tiểu Nhu mới để ý.

-Gì đây, cậu định làm trò quái gì nữa.

---Tìm việc làm!

Giơ tờ giấy in màu sắc nét lên, cô gật đàu tự cười vui mừng hét:---A…có rồi công việc này phù hợp với ta.

-Ê..Ê lại chạy đi đâu vậy_Tiêu Nhu chưa kịp biết rõ đầu đuôi đích ngựa gì Nguyệt Hàm đã chạy mất dạng.

Đúng lúc có cuộc gọi tới:

-Mẹ, con đây!

-….

-Me, con chưa muốn lấy chồng, sao mẹ cứ tự ý quyết định.

-….

-Không, con có người vừa ý rồi, mẹ muốn xem thì tự mẹ xem mắt đi.

-…..

Cô vội vàng cúp máy, thở dài thường thượt.

Lê thân mệt mỏi về phòng, nào ngờ Trịnh Nguyệt Hàm nhìn thấy cả dám người ở chung cư kéo lên đứng trước cửa phòng đối diện phòng cô. Hai chân nhanh chống liền có sức mà vội ào tới dám đông:---Mấy cô chú à, có viếc gì từ từ nói, đứng đây làm lọan không nên a!

-Nguyệt Hàm, cháu nói gì thế, bọn ta đến đây để cố ý xin lỗi cậu trai trong đây!

-Thím Hàn, thím bảo xin lỗi là thế nào ạ!

-Ây da, phía cảnh sát đã bắt được mấy tên biến thái rồi, thì ra cậu trai trẻ bên trong là bị oan, chúng tôi thấy có lỗi vì lần trước mắng oan người ta nên muốn đến đây bếu ít quà chuộc lỗi.

Mắt cô láo lia, lòng ngờ vực “Chuyện dễ dàng minh bạch vậy sao, chỉ trong một ngày hắn ta có thể xử lí xong rồi, tên quái đảng này đúng là rất khả nghi nha”

-Chú Từ Liêm, mọi người đập cửa thế này, sẽ làm người ta sợ đó nghĩ là mọi người lại đến kiếm chuyện làm sao mà người ta dám mở cửa chứ, hay là để cháu giúp mọi người nói chuyện, quà cápp gì cứ giao cháu chuyển lại.

Suy đi tính lại bọn họ lại nhìn nhau, sau đó gật đầu giao thùng to túi nhỏ, cho Trịnh Nguyệt Hàm.

Cô chập chừng đứung ở của, lòng tò mò có chút sốt sắn, nghĩ tới người bạn giàu có của tên hắc đảng trong này thì cái bản tính lắm chuyện của bản thân lại rỗi dậy mãnh liệt.

-Cốc—Cóc—

-Họ đi rồi, TÔI LÀ Trịnh Nguyệt Hàm đây, anh có nhà phải không?

Yên lặng ngõ cửa mãi bên trong cũng không có động tĩnh, ý chí sôi sục xông nào mạnh mẽ trong đầu.---rầm rầm—

-NÀY, KHÔNG MỞ CỬA RA THÌ TÔI XÔNG VÀO Á NHA.

Cái não lợn của cô cho rằng có thể dùng thân hình nhỏ mà đạp vào thì đúng là nói ra chọc cười người ta. Thở hì hục, tay vẫn bê quà cáp lùm xùm. Não nhanh chống họat động, mặt tinh ranh đi về phòng.

phút sau.

Tiếng thở hì hục, tay chân bận trộn bám víu trên tường, có ý định leo tường nhà người ta.

-Khốn khiếp…tên trời đánh nào lại xây cái tường cao thế không biết, làm bổn cô nương muốn tắt thở rồi _Hai chân cô đạp đạp cố nâng người lên, đôi tay cũng đỏ lên vì phải dùng lức mạnh bám vào cái cây phía trên.

-Hự…Ya…ta..a khô..ng..tin..Hự…ta..một mình…Ya….leo ..không qua….

Đầu ló qua có thể nhìn thấy phía bên kia nha, chưa kịp há họng cười, đôi chân giơ ngang tư thế nằm sắp tuột qua liền bị khựng lại. Mắt chữ U mồm chữ O trân trần ngó xuống.

Gương mặt lạnh lẽo quét qua cơ thể Nguyệt Hàm, tay hắn bân quơ đặt vào túi quần. Đôi mắt dài nheo mại khó coi gần như muốn nuốt cả Nguyệt Hàm vào bụng, hắn yên lặng chờ cô cử động tiếp.

Trời đánh cô cũng không dám nhúc nhích thêm ly nữa, bị hắn nhín đến xuyên thủng bao tử. viếc cử động làm gì tiếp cũng quên luôn, cơn gió vô tình nào cuốn qua làm sống lưng cô lạnh tóat mồ hồi. Miệng liền theo phản xạ có điều kiện nhoe ra cười như đồ tâm thần.---Hi..hi..hì..hì.hì…

-Xin..chào…hẹn gặp lại nhé…_Theo thông tin não bộ cho biết, cấp bách nhất là chui về, Trịnh Nguyệt Hàm bắt đàu cử động rút người về sau định lặn về nhà.

--Hơ..—Giật mình cô liền cảm nhận được luồng nóng hổi truyền mạnh ở gần mắt cá chân như muốn cháy da thịt, Đôi tay lớn kia đã giữ chân cô không cho cử động.

-Anh…buông ra đi…đi

Tưởng đâu hắn sẽ bẽ gãy chân cô, nào ngờ hắn lại ngoan ngõan nghe lời cô thảt ay ra khỏi chân cô. Thân hình cao lớn cao bằng bức tường tầm nhìn ngang của hắn có thể nhìn cô rõ ràng, giọng vô cùng trầm thấp.

-Em rất thích leo trìn nhà đàn ông lắm phải không?

“Quỷ tha ma lôi tên hắc đảng này đi có được không, ý hắn là sao chứ”Cơ mặt cứng đông, ba sọc đen vạch dài trên mặt, miệng ú ơ:---Không mà do…anh..không..mở cửa..nên..nên…

Hắn không muốn tiếp chuyện nữa, cánh tay rắn chắc kia liền chìa về hướng cô, ngụ ý bảo “ Đưa tay đây tôi đỡ”

Trịnh Nguyệt Hàm đang trong tình trạng nằm nữa người trên thành tường, lại không dám nhãy xuống vì bị hắn dọa đến chân mềm nhũng ra rồi, theo phản xạ tay cô đưa ra không biết nên để hắn giúp hay không.

Hắn nhanh hơn nắm giụt lấy tay cô. Hai đôi tay lớn chỉ nhướng người chòm tới một chút đã giũ lấy tay và eo cô.

--Hự--

Cô được hắn bế xuống nhẹ nhàng trong nháy mắt, vừa hay đã ở trong sân nhà người ta. Đão mắt nhìn lần nữa, mày chau lại nói:-Thật tình căn nhà này có phải dành cho người ở không vậy, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy giống có người sống gì cả.

Cùng lúc, hắn cũng lướt nhìn qua căn nhà mình, mọi thứ trống rỗng, trừ to mì ăn liền vừa khui ở tiệm thức ăn nhanh mang về đặt trên bàn. Hăn vẫn mặc chiếc áo đen chỉ là không còn khóac trùm mũ che đầu nữa.

Được dịp nhìn cận cảnh, cô vội chạy lên trên ngước nhìn hắn. Mắt cô chóp chóp, quả thật hắn cao quá đi cô chỉ đứng dưới vai hắn, người hắn to lớn nhưng không phải dạng cuồn cuộn cục to cục bự cơ bắp như lực sĩ. Khuôn mặt được phô bày trần trụi dưới ánh sáng vô cùng tinh xảo, sắc lạnh không làm giảm đi đường nét hòan mĩ mà còn tang lên sự cuốn hút đến ngột thở.

--A—Đôi mắt, cô chăm chú bị hốp hồn bỡi đôi mắt, lần trước vì bị che mà chưa kịp phân tích, giờ tường tận thế này lại khiến tim cô có cảm giác khó thở, đau nhói, không giống kiểu sét đánh rung động. Cô hít mạnh, “ mắt này tại sau lại chứa nhiều thứ cảm xúc làm mình khó chịu quá.”

Cô vội vàng xua đi, xém chút hắn đã nhốt cô vào tận sâu đáy mắt bạc ngàn kia rồi.

-Anh..sống bằng mì gói à!

Tránh đi ánh nhìn kia, cô chấp tay sau lưng đi tới bàn quan sát tô mì còn nghi ngút khói.

--Ây da, có bạn đại gia lắm tiền mà không biết tận hưởng cơ chứ, phí đời người_Tự tiện ngồi xuống, húyt hắn một cái chê bai.

Trông cô tự tiện ngã nghiên trên ghế nhìn nghiền ngẫm tô mì như muốn nuốt luôn cả cái tô, hắn đi tới cầm lấy tô mì bỏ vào thùng rác.

--Ê..anh làm gì, sao lại bỏ chứ, có biết đối với sinh viên nghèo mì gói là bạn đồng hành rất quan trọng trong cuộc sống không hả?_Mặt mày nhăn nhó, tay nhanhc hóng chọp lại, thở phì ra vuốt ngực may mắn chụp kịp.

--Rột—Rột—

Cái bụng của Nguỵêt Hàm đúng là rất biết chọn thời cơ, cả ngày mệt mỏi chưa ăn gì, lại phải dùng sức lực xông vào nhà người ta, da dày muốn bị cào rách rồi.

Ngước đôi mắt long lanh xin ăn lên nhìn hắn, cô xoa bụng cười:-Xem ra anh chưa động đũa, nếu muốn bỏ như vậy hay để xử lý cho, anh có bạn đại gia, tôi là sinh viên nghèo mì gói chính là tài sản quý giá đó.

Khóe mắt ai kia mang ý cười, hắn nhìn cô nhanh như chóp không chờ sự động ý miệng há tay đút.

Không để cô thực hiện, hắn quơ tay ra giựt lại tô mì.

-Này, khoan đã, mì..mì…tôi còn chưa niếm được mà_Cô nhắn mặt, vì giằng cô nên nước mì nóng văn vào tay khiến bàn tay Nguỵêt Hàm đỏ ửng. Dù vậy cô không quan tâm chỉ đau đón nhìn tô mì vụn vỡ yên vị trong sọt rác mất rồi.

-Không biết tự nấu ăn à!

Mắt tóe lửa, lườm húyt khoang tay trước ngức, giọng đánh cao:--KHÔNG BIẾT

Trịnh Nguyệt Hàm hậm hực lầm bầm –Đồ xấu xa, có tô mì cũng ích kỉ như vậy, có phải đàn ông không, ai hết lời giúp anh ở cục cảnh sát, xém chút còn bị mọi người chung cư đánh, thật không có nghĩa khí.

Trên vẻ mặt không có cảm xúc giờ lại mang sự thíhc thú, môi nhếch lên lúc nào không biết, giọng hắn vô lực không biết làm sao với cô gái ấu trĩ này:-Tôi đã cho em cơ hội không đến gần tôi rồi là do em tự chuốc lấy, tôi không kêu em giúp tôi lần nào cả.

Cô hếch môi:--Ế…ý anh là tôi nhiều chuyện bám theo anh chắc, lòng tốt không được xem trọng, đúng là làm người tốt không dễ mà.

-Người tốt, tôi cho em làm rồi, em giờ mới nhận ra người tốt rất khó làm sao?

-Được được, không làm người tốt nữa, làm người tốt đúng là vô ích. Hứ_Cô tuy mờ mịch không lời hắn ta, nhưng não bộ lại tự họat động cho rằng hắn đang bảo cô lắm chuyện.

Người nói một ý người nghe một ngã, lời hắn thì thâm ý lọt vào tai cô thì nhanh chóng mã hóa siêu sấp đơn giản.

Hắn đành lắc đầu không cách nào nói tiếp với não bộ của cô nữa. :-Nhà có dụng cụ nấu ăn không?

Lời vừa phát ra, Nguỵêt Hàm sáng mắt gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, một người đàn ông cao to nhìn trong cứng nhắc lại phải bận rộn xuống bếp xào xào nấu nẫu.

Cô gái nhỏ tay chống càm trông đợi, miệng không ngừng lãi nhãi phía sau.

-Anh biết nấu ăn, sau cái bếp anh chẳng có nỗi cái bếp ga vậy hả?

-Xem nấu điêu luyện vậy sao còn đi ăn mì gói hả?

-Anh ngoài có bạn đại gia, giỏi võ, biết nẫu ăn thì còn cái gì đáng kinh ngạc hơn nữa không nhỉ, ruốt cuộc anh là người thế nào nhỉ? Phải rồi tên anh là gì vậy? Khó nghe đến nổi không nói đưc luôn sao?

-Thật ra đàn ông nẫu ăn không phải tôi chưa thấy, Henry cũng là đàn ông biết nấu ăn do nhìn quen mắt rồi,bây giờ lại trông anh như khúc gỗ mà cũng biết xào nấu, đúng là có hơi khó nhìn.

Sắt mặt ai đó đanh :-Còn nói nhiều, tôi đốt luôn nhà cô!

Bị dọa tái mặt “Ai chứ tên này nói nhất định làm được” tây túm miệng mình ý thức ngăn lại. Mùi thơm làm cô sôi sục cả lên, miệng lại không cho nói giống như đang cố ý hành hạ tinh thần của cô vậy. Chỉ biết ngồi vò đầu bức tai.

Do chỉ cái trứng trong tử lạnh hắn đành bắt nồi cháu trứng thớm bát ngát, mùi hành và tiêu làm át đi mùi tanh của trứng lại khiến người ta thấy vô cùng ấm bụng.

-Trời lạnh, ăn cháo nóng tốt cho dạ dày! _Hắn mút cô chén cháo trứng khói lan tỏa. Câu nói ý quan tâm khi phát âm lại lãnh đạm nhạt nhẽo.

Mũi người mà Nguỵêt Hàm cứ liên tục hít như mũi cẩu, khói ở đâu mũi đưa tới đó. Tay vội vã ôm lấy chén cháo húp.

-Không ngờ, mặt sắc cũng biết nẫu ăn ngon như vậy, thơm và ngon quá đi.—Rọt—Tay luân chuyển lên xuống cho cháo vào miệng.

Hắn nhìn cô ăn cư như dân tỵ nặn bị bỏ đói mấy ngày liền, cảm thấy buồn cười, động tác ăn lại chậm chạp tao nhã đưa vao miệng rất nhịp nhàng. Một hình ảnh quen thuôc cô gái háo ăn cách đây năm bị hắn đem về bắt nạt, lúc đó cô gái nhỏ cùng ngây ngô như vậy, trong lòng không chút tạp niệm.

Đang suy tư nhìn gương mặt đáng yêu ẫn hiện đôi nét của namư về trước, hắn liền bị cô hỏi làm sựng lại.

-Có phải anh trước đây rất hay nấu cho bạn gái mình ăn hay không, quả thật đúng là đàn ông mẫu mức của gia đình nha!_Miệng thì chu chu húp cháo, tay giơ ngón cái lên trước khen ngợi.

-Không, trước nay tôi chưa từng nấu cho ai

-…..

-Tôi không có bạn gái!

-…._ Nguỵêt Hàm khựng lại, ngưng việc ăn cháo ngước lên chú ý nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, ánh nhìn rất lạnh, lại luôn khiến người ta thu hút. Mặt vội dừng lại đôi môi mỏng không mang nụ cười. “Vậy người quan trọng kia là ai nhỉ, đàn ông hàon mĩ như vậy nói ra có quỷ mới tin là hắn không có bạn gái”

-Vậy cái người lần trước anh nói, không phải bạn gái thì là vợ ư!_Nheo mắt thâm dò hỏi.

Sắc mặt rất điềm tĩnh, hắn nhẹ lắc đầu, thư thái nói như một điều hiễn nhiên:- Chưa từng hẹn hò, cũng không kết hôn. Chỉ là người phụ nữ thuộc về tôi.

--Ặc—Thế không phải nhân tình à!_Cô theo cảm tính mà nói, môi bậm lại suy nghĩ xem mính nói đúng không.

Hắn đáp lại là sự im lặng, đối diện cô ánh mắt hắn trở nên phứt tạp.

Tính khí đã muốn biết thì phải biết nót, biết hết không cho cô ngừng lại ở sự im lặng, miệng nhanh nhão:-Thế anh hẳn đã rất yêu cô gái đó phải không?

“Nếu không yêu, sau lại sợ người ta trông thấy anh đánh người nhỉ, rõ ràng rất quan tâm cảm nghĩ của cô gái kia rồi” Bụng thầm nghĩ, mắt đão tới đão lui xem mình có đóan sai hay không. Người ta nói nếu muốn biết đối phương nói thật hay không cẩn thận nhìn vào mắt họ, đôi mắt là câu trả lời chính xác nhất, cô giờ lại cho rằng câu này chưa hẳn đúng, con người bí ẩn trước mặt có móc mắt ra soi kính hiển vi cũng không thể nhin ra được a.

Hơi thở hắn có phần mạnh và nóng hơn, một cảm xúc mất mát nào đó ẫn hiện trên gương mặt tuấn lãng. Hắn đứng bật dậy, mang chén dọn đi, để lại âm thanh lạnh nhạt.

- Nếu ngôn từ yêu dễ dàng diễn tả đầy đủ, cũng đã không phải đánh mất nhiều năm như vậy.

Môi hồng mím lại, tay chống càm nhìn xuống cái chén và cái nồi đẫ bị ai kia mang đi mất, lại không rõ ràng hiểu ý tứ lời hắn, cô đành thờ dài cho rằng con người kia hắn bị thất tình nặng lắm mới thâm sâu như vậy được. Có giằng cô thêm mấy câu cũng chẳng được gì. Trịnh Nguỵêt Hàm lại bátư đầu lẽo đẽo theo sau lưng hắn.

-Không hỏi khó anh, vậy có thể cho tôi biết tên hàng xóm được chứ, dù không thân thiết ít ra cũng nên có cái xưng hô.

Hắn liếc xuống nhìn khu nhà bếp lúc này mới để ý bừa bộn, gần như ít khi xử dụng qua cũng không lau dọn sạch sẽ, bụi và mạng tơ bám trên tủ. Hướng mắt xuống sàn lại đày vở nhực chai, tô mì nhựa vứt rãi lung tung. Sau đó quét ngang người cô lúc lâu mới lên tiếng đáp.

-Muốn gọi sao thì gọi.

-Không được, người ta hỏi hàng xóm tôi tên gì, tôi phải gọi đại tên anh à.

-Cứ bảo không rõ.

Chu mỏ lên cao cổ hâm dọa, tay cô chống nạnh:-Nếu anh mà không cho tôi biết, tôi lại leo tường nhà anh, mỗi sáng đến đạp nát cửa nhà anh…tối đến gào thét trước phòng anh…còn nữa tôi

-Là chính em muốn xen vào đời sống của tối đấy nhé. Sau này thì đừng có trách.

Cô ngây người:-Nói vậy là sao?

Bàn tay lớn đặt xuống đầu cô xoa mạnh như vỗ trẻ:-Xem như em không có hàng xóm là được, sao cứ phải phiền toái .

Cô hất tay hắn ra, hành động này có chút thân thiết đáng mừng nhưng lại xem cô như trẻ con nên cô vô cùng không vừa mắt:-Rõ ràng anh ở sát vách, lại bảo anh không tồn tại, anh đang kêu người bình thường giả điên hả.

-Em vốn dĩ đã không bình thường.

Trịnh Nguỵêt Hàm thở ra khói, nghiến răng, chặn ngay cửa ra vào bếpnhư kiểu trấn lột, thân hình nhỏ nhắn ngẫn lên kênh kiệu với hắn vô cùng hài hước:-Trừ phi anh dọn đi, không thì tôi ngày nào cũng ám anh, cho anh biết người không bình thường sẽ làm gì.

-Được, cứ việc tự nhiên làm gì thì làm, có điều tôi phải báo bảo vệ chung cư.

Vóc dáng cao hắn bao trùm lấy cô, một cái đẫy đầu đã khiễn cô ngã người ra sau. Cô lọan chọang xém té, ai oán la:-Cho anh báo, tôi không tin không biết tên anh.

Miệng cô cười gian trá “Đâu có dễ bỏ qua một người biết nấu ăn lấp bụng cho mình được chứ”

Đôi chân dài bước qua đóng quần áo trên sàn, cái đèn ngũ và dây điện cũng quấn giức lung tung từ bên góc ngủ đến sôpha.

-Chưa từng thấy con gái nào như cô, căn nhà trống rỗng không có gì dọn còn hơn cái nhà đầy đủ mà như ỗ chuột. Bỡi đừng có nói là quen biết hàng xóm, mất mặt thật.

Giọng điệu mang phần châm chọc. Bước ra cửa nhưng trên môi hịên ý cười vui vẻ, có lẽ rất lâu rồi hôm nay là ngày hắn thấy hài lòng nhất.

-Cái gì…anh trêu chọc tôi. _Cô như bị dựng long mao lên sừng sộ:- Đứng lại đó, chưa nói xông anh đi đâu hả. Có hàng xóm như anh mới mất mặt a..

--CẠnh—

Hắn vừa mở cửa bước ra, một luồng gió thổi qua. Khiến kẻ bên ngoài ngây ngốc.Tiểu Nhu mắt trắng bệch sau đó chuyển sang ửng hồng. Mắt không chóp ngước cổ cao ngấm đến quên thời gian.

--Đep..Đẹp…trai.

-Tiểu Nhu!

Nguỵêt Hàm từ đằng xa sau lưng hắn bước đến gọi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio