-Dương….Anh sao lại tới đây?
Khó tin, cô nghĩ mình vì sợ quá mà hoa mắt. Môi run rẫy ngơ ngác theo từng bước di chuyễn của người đàn ông ngày một gần, lúc này thì hoàng toàn tin tưởng lắc nhẹ đầu.
-Anh..đi khỏi đây đi.
Hơi thở ổn định, mắt lướt qua tất thảy bọn họ, tay thông tiện kéo mũ lưỡi trai màu đen xuống thấp, làm gương mặt hắn ẩn hiện không rõ ràng, cho đến khi âm thanh hắn phát ra, mọi người mới ổn định lại tinh thần thù địch.
-Đến giờ cơm rồi, tôi đến đưa em về!
Lòng ngực vẫn phập phồng lên xuống, mồ hôi tuôn đến ướt mặt, Nguyệt Hàm nghiến răng trừng mắt, ra dấu nguy hiểm bảo hắn về:-Về cái gì chúng tôi còn chưa chơi xong, anh mau về đi.
Nhận được ánh mắt ám chỉ, hắn vẫn ngang nhiên bước đến gần, không ngờ phát hiện chân cô bị chảy máu, mặt sa sầm chân mày cũng tự động nhíu chặt:-Ai làm?
Độc tỷ và người đẹp xăm rết có chút bất an, quan sát động thái của Dương Vĩ mà đề phòng.
-Tôi..tôi…đua xe..nên bị té_Nguyệt Hàm cuối gầm mắt xuống, xấu hổ nói.
-Kêu Anh đến đây để tra hỏi người ta hả, có thấy tình hình gì không?_Thấy Nguyệt Hàm bối rối, Tiểu Nhu hất mặt về phía hắn cáu gắt.
Hắn lại không thèm để vào lỗ tai lời Tiểu Nhu, đưa ánh mắt chuyển lên hay hai cô gái, làm hai người kia giật mình hơi hoảng bước lùi.
-Chúng tôi không làm gì cô ta hết, có chơi thì có chịu_Cô gái xinh đẹp khoang tay giọng chua ngoa, dù gì cũng là đại tiểu thư ai dám làm gì cô, đưa bộ ngực tròn nổi rõ con rết đỏ sống động thu hút. Cô ta hất mặt liếc xéo.
-Còn anh, là ai dám vào tận đây!_Đưa ánh nhìn đánh giá từ trên xuống dưới, Cô gái xinh đẹp chắc lưỡi:-Tưởng thần thánh phương nào hóa ra cũng chỉ là tên bần hàng.
Thân dáng cao lớn, vai rộng ngực chắc đều bị bộ đồ đen cũ màu bên ngoài khuất, dưới chân vẫn còn mang đôi giầy thể thao trắng, quần đen đã sờn màu bạc. Chỉ còn lại sự bí ẩn u ám khí chất cũng bị giấu kĩ lại phần.
-E con nhỏ kia, xem thường người khác đủ rồi đó. Anh ta có bần thì cũng sạch sẽ hơn loại gái như cô. Thứ rẻ tiền tưởng lá ngọc cành vàng ư, cức chó mà tưởng socola à, tôi nhổ vào.
Mắt trợn ngược Nguyệt Hàm như bị đạp trúng bom, mặt hất không kém, cứ như bị ức hiếp mà sừng sộ, tay chống hong chửi đến nước bọt văn tung tóe.
Bên cạnh Tiêu Nhu cả kinh kéo kéo tay Nguyệt Hàm nói nhỏ:-Có đạp đuôi câu đâu, làm gì kích động dữ vậy.
Cô gái xăm rết tức đến đỏ mặt tía tai, côn rêt trên đôi đào trắng cũng nhấp nhô lên xuống không ngừng. Hai ràm răng nghiến kêu ken két:--Mày…con khốn, mày dám nói lại..
---Phụt---Cánh tay cô ta giơ cao hạ xuống mặt Nguyệt Hàm.
--Phù….Chụp----
Bị một cánh tay có lực siết chặt ngăn cản, mặt đẹp nhăn nhó, mím môi lửa giận lườm lên người đàn ông đang đanh mặt. :-BỎ RA
-Tôi không có kiên nhẫn với phụ nữ đâu.
Dương Vĩ nói một cách điềm tĩnh lại không mang nộ khí, khi nghe rất rùn rợn âm trầm muốn dồn đối phương vào đường chết.
Mọi người xung quanh bị chấn động lại cảnh giác hắn, tay ai cũng rút ra vũ khí:-Bỏ bạn tụi tao ra. Không thì mạng mày tại đây.
Cả đám hô lớn đồng thanh. Ánh lửa bập bùng cháy rực một vùng tối, Khuôn mặt như tranh ẩn hiện chóp tắt theo ánh sáng đỏ khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt bỡi thứ phát sáng trên người hắn càng rõ ràng.
Giật mình, Nguyệt Hàm nhìn xung quanh mới biết ba người đang bị cô thế, chui vào hang cọp không thể phản kháng:-Dương Vĩ, chạy đi.
Cô lo lắng cho hắn sẽ bị liên lụy, đôi mắt dao động phủ một lớp sương mỏng, tay bấu vào tay áo hắn giựt giựt.
Môi mỏng đỏ mím lại, tay lớn của hắn vỗ vỗ lên cánh tay đảm bảo sự an tâm. Cũng dịu lại thả tay cô gái kia ra.
Độc Tỷ mắt gian tà cười khuẩy:-Giỏi lắm, xem ra có chút năng lực, cô gái này muốn chứng tỏ với chúng tôi là bạn, nếu anh dám thay cô ta chơi hết vòng cuối, đảm bảo cả ba người đều ra khỏi đây an toàn.
-Không, tôi là người thách thức chính tôi làm!_Nguyệt Hàm cứng rắn,dứt khoát tay nhanh chống cầm LSD lên tránh để Dương Vĩ vì cô mà chịu thay.
Miếng LSD vừa đưa lên miệng bị Dương giựt lấy—Vụt—Hắn thảng tay bỏ xuống đất chân dẫm lên.
--Anh…!
Độc tỷ và mọi người cho rằng ý hắn là muốn chống đối, bọn họ có ai xông lên. Liền bị một câu của Dương Vĩ làm dừng hành động.---Lấy cái khác đi.
Bọn họ liền nheo mắt, Độc Tỷ ra hiệu cho bọn kia đem lên tép khác.
Trầm ngâm nhìn thứ bọn họ đưa cho. Hắn nhíu mày:-Lấy gì để bảo đảm để tin các người.
Theo như quan sát của Độc Tỷ, ả nhận ra người đàn ông trông bề ngoài tầm thường ngoài cao lớn cũng chưa ảnh hưởng được họ, ngeh qua cách nói chuyện lại vô cùng cận trọng không tầm thường, luôn có uy lực áp đảo người khác bằng câu nói.
Đảo mắt qua lại, Độc Tỷ nhếch môi:-Chúng tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.
--Vụt---Xoẹt---
Mới dứt câu, Độc Tỷ nhanh như tia chóp bị hắn rạch một nhát trước ngực, máu rỉ ra, cô ả hoảng sợ lùi lại ôm người,:---Chết tiệt!
Một đám thấy lê liền manh động rút mã tấu, dao và dây xích ra. Tiểu Nhu và Nguyệt Hàm sợ tái xanh, rút người núp vào người Dương Vĩ.
-Vết Thương có độc, nếu cô cử động độc liền phát tác. Để chúng tôi ra khỏi đây, tôi sẽ đưa thuốc giải độc._Hắn cười tà mị, đôi mắt thâm sâu không đáy, gần như chôn chặt đối phương xuống vực.
-Thằng chó, mày dám chơi tụi tao à. Độc Tỷ chém chết nó đi_Một thanh niên nóng nảy hăn máu giơ dao.
-Im miệng cho tao._Độc Tỷ trừng mắt mắng chửi, Quay qua thù oán, cắn răn chịu đau gằng từng tiếng.:-Ngươi muốn ra khỏi đây dễ dàng ư, đâu có dễ Độc Tỷ tao trời không sợ đất không sợ, chẳng lẽ lại sợ chết, được thôi ngươi choi hết số thuốc này tao thả người mày trao thuốc giải.
Cô ả sai ngươi mang g ma túy trắng ra đặt trên bục gỗ dài. Mặt ngoan độc, môi thì tím tái, ôm miệng vết thương. :-Có dám!
Loại phụ nữ gan lì như cô ả chắc chắn không dễ khuất phúc, trải qua bao nhiêu gian khổ trên giang hồ, thử hỏi cái chết chẳng lẽ chưa từng trãi, ý chí chiến thắng mới khiến cô ả hả hê, cô liều mạng thách đấu xem ai sợ chết, tinh thần ai yếu hèn. Cô ả không muốn thua một gã đàn ông bần hàng tầm thường.
Phía trên cách không xa, ngồi trong mái hiên của trường đua, bóng tối cũng che đi phân nữa mặt. Thiết Thất đưa mắt thu hết khung cảnh ở dưới vào dôi mắt phượng, tay gõ nhịp đều đều như một kẻ xem kịch rất chú tâm. Tâm tư hắn thì lại phứt tạp, trong lòng cho rằng Người đàn ông trước mặt dù có đầu thai cũng có ấn tượng, thế nhưng lại vô cùng chán nản nhìn bộ dạng khó coi của Dương Vĩ lúc này, cái người hô mưa gọi gió, lại chừng chừ vì một cô gái, nếu là Max đám ngươi kia đã bị hắn thêu đốt đến không còn tro.
-Max…ơi là Max..nhìn xem bây giờ bộ dạng anh thế nào rồi, lại là vì người phụ nữ này..chậc._Cười khuẩy nhàm chán Thiếu Thất rút một hơi thuốc, trong đầu lại nhớ về cảnh cuối cùng của năm trước, tiếng súng vẫn còn văn vẳn bên tai anh. Thiếu Thất biết cả cái chết Dương Vĩ hắn cũng không tiếc, tình huống bây giờ cũng không khiến hắn khó nghĩ gì đâu.
-Thiếu chủ có cần xuống dưới ra mặt!_Tên thuộc hạ cuối người cung kính giọng nhỏ nhưng dứt khoác.
-Chưa tới lúc!
Cắn môi, Nguyệt Hàm nói giọng chắc nịnh mạnh mẽ tuy cả thân thể mềm nhũng ra hết:-Chuyện của tôi, anh ta không liên quan, muốn bắt thì bắt tôi, các người đem thứ này ra muốn giết người còn bảo đảm thả người. Lúc các người còn bú sữa mẹ chị đây cũng biết đi rồi đó.
Nhìn gói bột trắng đỗ ra bàn được kéo lớp mỏng ngay ngắn, Tiếu Nhu và Nguyệt Hàm lúc này mới ý thức rõ ràng mãnh liệt hơn nơi đây là chỗ nào, không chỉ nơi đua xe bất hợp pháp nữa, nước mắt Tiểu Nhu đã giàn giụa khắp mặt, không đứng nỗi mà ngã khụy xuống, Nguyệt Hàm chỉ ngắn gượng đỡ lấy dù đầu đã lê liệt hết cảm xúc, sức lực cũng không còn.
Nguyệt Hàm lo sợ nắm tay Dương Vĩ bóp chặt:-Anh không liên quan, tranh sang một bên, mọi chuyện để tôi chịu.
Cả không gian chỉ còn tiếng lửa phạp phồng cháy rụi, mọi người đều im lặng chờ đợi sự việc tiếp theo, bầu không khí hắc ám âm u ngộp thở. Ngay cả tiếng tim Nguyệt Hàm không ngừng đập mạnh cũng nghe rõ ràng từng nhịp lộn xộn.
Cho đến khi hắn giơ tay bỏ chiếc mũ che nữa mặt xuống, bức tranh liền phô bày kĩ càng sắc nét. Mọi phụ nữ ngay cả cô gái xăm hình con rết cũng mang phần bàng hoàng, ánh nhìn quan sát ngũ quan người đàn ông vô cùng lạnh lùng, làm họ không ngừng thu hút ngắm đến thất thần.
Cái động mi cũng rất có thần thái, cả ánh lửa cũng chỉ tô nèn cho hắn phát sáng phô trương ngũ quan đẹp đẽ linh động. Giọng hắn âm trầm cất vang:-Được, nếu thất hứa các ngươi nên biết có hậu quả gì, đưa hai cô gái ra ngoài trước.
Nghĩ ngợi vài giây Độc Tỷ lên tiếng, vết thương cũng đổi màu đen tím, đôi mắt cũng không còn đủ uy lực.—Được, A Tam mau đưa hai đứa nó đi.
Tiểu Nhu được bê đi một khoảng, Nguyệt Hàm thì bị kéo đi lại giằng tay khỏi, mặt quay về phía sau, thét lớn:-Bỏ ra, tôi không đi đâu cả, nếu anh ta phải cùng đi.
Liều mạng đấm đá lung tung, vẫy ra chạy tới ôm cánh tay Dương Vĩ, xúc động, mắt đỏ hoe:-Tôi với anh không quen thân, không cần anh cứu, hít hết nhiêu đây nhất định chết, biết không hả, mạng anh tôi đền không nỗi đâu.
-Không cần em đền, em an phận về nhà là đủ rồi, tôi đã nói sẽ quyết định tính mạng em, nên em phải nghe lời. Mau đi cho tôi._Tuy có phần dao động, mắt lập lánh sáng sáng thứ cảm xúc dịu dàng nhưng lời vẫn đanh lạnh, vô tình hất tay cô ra.
Nghe xong, lòng cô dâng lên một cảm giác mạnh liệt luyến tiếc, không đành lòng, cô bắt đầu gào khóc:-Anh đi…tôi đi…anh sống..tôi sống..anh chết tôi chết. Không có ai có quyền từ bỏ ai. Được….Anh chơi tôi cũng chơi tới cùng với bọn họ.
Lòng ngực như có tảng đá đè nặng, cách nào cũng không thả xuống được, mắt đổ đục ngầu vì nước mắt che lấp, như bị điên lên khi hắn cầm miếng giấy bạc được se tròn đặt lên mũi khom mặt hít lấy thứ bột trắng. Tiếng gào của cô làm lòng hắn se thắt.
Bỡi vì hắn không phải là Max, không phải là kẻ giết người máu lạnh, không phải kẻ độc tài bá quyền giam hãm cô. Bỡi vì hắn bây giờ không cách nào đứng trước mặt cô giết người, hắn sợ cô sẽ sợ hãi, hắn sợ cô sẽ nhớ ra con người cô câm ghét, hắn bỡi vì chỉ có thể làm một người bình thường bên cạnh cô. Hắn thà nhẫn nại chịu đựng cơn nghiện thứ mà hắn cả đời câm thù. Hắn chỉ muốn bảo vệ cô theo bản năng.
-DƯƠNG VĨ…XIN ANH DỪNG LẠI ĐI..VAN ANH ĐỪNG HÍT NỮA…ANH SẼ CHẾT MẤT…HỨC…DƯƠNG VĨ…ANH LÀ TÊN KHỐN…TÔI CÓ GÌ ĐÁNG..TÔI KHÔNG QUEN BIẾT ANH…ANH VÌ CÁI GÌ..VÌ CÁI…DƯƠNG VĨ DỪNG LẠI ĐI…AAAAAAAAAAAAA…DƯƠNG VĨ LÀM ƠN._Cả người cô đỏ ngần vì gào thét điên cuồng, bị hai gã thanh niên nắm chặt, cô không vùng ra nỗi, đến gân cỗ và trên trán cũng nỗi rõ vì dùng sức quá lớn. Nước mắt cô ướt đãm cả mặt.
---Đùn—
-Dừng lại!_Thiếu Thất không nhìn nỗi, tay giơ sung bắn lên trời, mặt tối đen u ám, anh khoác chiếc áo long cáo nâu trên vai, bước đi xuống.
Cả đám kinh hãi khi thấy người gọi là Vương Đế xuất hiện. Độc Tỷ và cô gái xăm hình rết cũng ngây người cuối mặt xuống.
Ra chỉ thị cho Thuộc hạ kéo Dương Vĩ ra khỏi bàn. Cả người Dương Vĩ vì hút một lượng ma tý không nhỏ. Dù con người có thần thánh cỡ nào gặp phải loại ma túy gây tê liệt thần kinh cũng phải mất kiểm soát. Chỉ còn tròng trắng mắt lộ đầy đường chỉ máu đỏ, trên mũi vẫn còn vương ít thứ bột trắng, cả thân lớn lão đão, cố trú vững bám vào thân bục gỗ. Đầu óc quay cuồng, người bắt đầu co giựt.
Lao vào như thiêu thân Nguyệt Hàm ôm đỡ thấy thân lực lưỡng của Dương Vĩ, nước mắt rơi đến thấm lên mặt hắn, cô hắn vào người chửi rủa:-TÊN ĐẦU GỖ, TÊN ĐIÊN, AI CHO ANH QUYẾT ĐỊNH, AI CHO ANH CỨU TÔI, LÀM ƠN ĐỪNG CÓ CHUYỆN GÌ.