-Anh đang nói gì vậy?
Đưa một tay lên dụi dụi mắt, miệng ngáp lớn không để ý khuôn mặt của người đối diện đã đông cứng, giống như kiểu có tật giật mình, môi cũng không cất nổi một lời.
Nguyệt Hàm vương vai ngồi dậy, lơ ngơ hỏi lại:- Xin lỗi, tôi ngủ quên. Lúc nảy anh cứ thầm thì cái gì, anh nói gì thế.
Khoảng vài phút sau Dương Vĩ mới phản ứng, đứng dậy:-Tôi nói Tưởng ngủ của cô thật khó coi, xấu như tinh tinh.
Mắt to tròn chóp chóp, phát hiện kẻ kia đang trêu ghẹo cô, chống nạnh:-Cút ngay, nơi đây không chứa, mau về nhanh, còn ở thêm tôi đánh người kiểu tinh tinh cho anh xem.
Vô cùng hậm hực, Nguyệt Hàm ba chân bốn cẳng chạy tới xô đẩy hắn ra cửa. Bị cô thẳng thừng xua đuổi, hắn cau mày, ra tới cửa quay mặt lại quan sát cô, để tin chắc rằng cô không giả vờ chưa nghe lời hắn nới lúc nảy. Thấy cô sừng xỏ lại trong như cún con giận dỗi. Khóe mắt thoáng ý cười.
Bất chợt cánh tay lớn giơ cao đặt xuống đĩnh đầu cô xoa xoa vẻ nựng nịu. Nguyệt Hàm có chút chấn động nhưng ngay lập tức bị hành động phán cảm trừng mắt: Anh xem tôi là chó con à!
--Rầm--Tức tối đóng sập cửa, chưa để hắn kịp phản ứng cửa lại bật mở:--Cám ơn anh đã cứu tôi, ngay mai..không cần qua nấu cơm cho tôi nữa.—Rầm—
Dương Vĩ còn chưa kíp trả lời, của lại đóng sập lại. Nguyệt Hàm bây giờ thật có gan to, chẳng để hắn có quyền lợi, còn tự ý quyết định, ngang nhiên thông báo đóng cửa đuổi hắn. Dương Vĩ bất lực bỏ một tay vào túi quần đứng suy tư một lát. Sau đó, quái dị môi cong cong phát ra tiếng cười vui vẻ. “Cô gái nhỏ, không có phép tắt, nắm trước giẫm chân tôi, năm sau đuổi tôi ra khỏi nhà, Trịnh Nguyệt Hàm em luôn có bản lĩnh khiến tôi không ngừng chú ý em nhỉ”.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Trường Đại Học XXX
Sân trường yên tĩnh không một bóng người bị một tiếng thét phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
-Ngô Văn!
--Lạch bạch—Lạch bạch—
-Mau đứng lại!
Tiếng bước đi phía trước dường như ngày càng nhanh hơn, không có ý dừng. Nguyệt Hàm nghiến răng tháo chiếc Bata màu hồng cầm lên tay giơ cao.
--Vụt---Bốp—
-AAAAA-Tên nam phía trước bị chội trúng gáy, đau nhức ôm cổ quay sang. :--Bạn muốn cái gì?
Vội vàng bước nhanh lại, mặt hầm hầm chống nạnh hất mặt về phía Ngô
Văn, đâm đam vào mắt kính cận của cậu ta mà gầm:-Ngô Văn, mau khai thật đi, cậu và đám ăn chơi giang hồ kia có quan biết thế nào, đôi bên đã trao đỗi cái gì? Còn dám chối tôi báo với trường.
Bị dọa đến tái mặt, rụt cổ nâng mắt kính lên-:Tôi..tôi không…biết..tôi không quen ai cả.
Não bộ liền tức đến xịt khói, bản thân xém bị thân tàn ma dại, còn liên lụy Dương Vĩ bây giờ có đòi cũng phải khiến tên Ngô Văn giả ngây ngô này ra bâm nát mới hả dạ. Dù tức tối tay cũng không quen mang giày vào vị trí cũ.
-Tên khốn, bà đây hôm nay không để người nói sự thật thì không lấy họ Trịnh nữa.
-Bạn..bạn muốn gì? _Nam thanh niên lùi dần mắt dè chừng.
Không nói nhiều, hành động là nhanh nhức, hai tay nắm lấy cổ Ngô văn, vừa định đấm cho một phát thì phía sau Ngô Văn nghe cái BỐP rõ to.
-Tiểu Nhu!
Ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhu phía sau cầm cái thau thủng đang mĩm cười.:-Để tớ giúp cậu, xém chút cũng bị dọa chết, hôm nay không xử chết tên này Tiểu Nhu đây cũng đổi luôn họ.
Xong cả hia mĩm cười gian tà. Ngô Văn bị đạp cái thau vào đầu chưa kịp tỉnh táo lại bị nắm cổ lôi đi.:--Ê..hai cô là con gái hay du côn mà hành động thô bạo quá vậy, tôi sẽ báo với nhà..trường..AAAAAAAAA
--Bốp---Bố---ốp---Bốp---
Ra sức đánh túi bụi vào người Ngô văn, mệt đến lã người mà tên cứng đầu này chỉ kêu la chứ không chịu khuất phục.
Nguyệt Hàm chỉ còn cách đem vũ khí bí mật ra. Mắt Ngô văn chỉ biế trợn tròn kinh hãi.
Hai miếng tre được vuốt dẹp, nụ cười gian ác Nguyệt Hàm làm Tiểu Nhu cũng ơn lạnh.
-Không khai, tôi sẽ lấu hai miếng tre mỏng bén này kẹp vào nách anh…sau đó..…… ..phựt…xem nách anh có chịu nổi không…hứ.
Mặt trắng bệch, môi run run cả cập đùi que của Ngô Văn cũng không còn trụ nỗi, cậu ta quỳ xuống váy lạy, không dám tưởng tượng cực hình của Nguyệt Hàm.
-Chưa hết…sau đó tôi sẽ sát muối chà..chà..xoa xoa vào vết xướt trên nách anh…trời ạ..thật tuyệt …
--Hơ—Ngô Văn chỉ nghe mà hai cách tay xụi lơ run rẫy:--Tôi nói, tôi nói, làm ơn đừng hành hạ tôi.
Kế Bên, Tiểu Nhu cũng cảm giác hai cái nách của của mình thật may mắn, trong Nguyệt Hàm giống như con mụ dì ghẻ độc ác liền rủa:-Không ngờ bản thân chơi với loại biến thái lâu như vậy, sau này phải cần thận với con biến thái thuần chủng như cậu mới được.
Sau khi Ngô văn kể đầu đuôi sự việc. Đơn giản chỉ là một lận được bạn bè dẫn đi quán bar gặp đám ăn chơi, bọn chúng dụ Ngô Văn chơi thuốc, về sau Ngô Văn bị lệ thuộc phải mua hàng của chúng.
Nguyệt Hàm nhìn Ngô Văn khờ khạo như vậy hắn chỉ là nạn nhân. Cô thở dài:-Cậu nghiện bao lâu rồi!
-Một năm rồi, thật ra cái tôi chơi là ma túy đá, chất kích gây ão giác nhưng vì lúc đó tôi bị trầm cảm nặng, học tập và gia đình đều làm tôi thất vọng, đúng lúc được một người bạn cũ phổ thông dẫn theo đi chơi, không ngờ lại biến thành con nghiện, bây giờ tôi không cách nào bỏ được.
Giọng trở nên yếu ớt, lại vô cùng hối hận Ngô Văn ngồi dừa bên thành tường rêu nhà khô rụt mặt.
Tiểu Nhu mím môi:- Bọn người đó sau này sẽ không xuất hiện nữa, cậu cố gắng mà cay đi.
-Tại sao? Bọn họ bị bắt rồi hả?
-Có thể nói là vậy_Tiểu Nhu suy tư nói, gãy càm:- Không có bọn họ cũng có đám khác, quan trọng cậu phải dựa vào ý chí của mình.
Ngô Văn có phần cảm động, mũi cay cay sụt sùi nói:-Không dễ đâu, ma túy đá không nghiện ngay, nhưng nó có thể làm cuộc sống tôi không còn phiền não, giống như thứ có thể xả streess, về lâu về dài trở thành khó bỏ. Các cô không hiểu được cuộc sống bế tắc phải trãi qua thế nào đâu.
--Chát--
-Nguyệt Hàm!_Tiểu Nhu giựt mình kéo tay Nguyệt Hàm lại. Cái bạt tay mạnh mẽ giánh xuống mặt Ngô Văn, cả cái mắt kính cũng bị lệch sang bên.
-Thứ vô dụng, cậu là đàn ông hay đàn bà yết ớt, cậu nghĩ cuộc sống mình bế tắc hay do bản thân cậu không có can đảm đối mặt, như một con rùa rụt đầu yếu đuối chỉ biết sống nhờ vào thứ ảo giác hại người. Biết rõ là con dao hai lưỡi nhưng vẫn đâm đầu vào, loại người như cậu vốn dĩ không nên tồn tại.
-Nguyệt Hàm, được rồi cậu ta đủ thê thảm rồi!
Giựt khỏi tay Tiểu Nhu ra, Nguyệt hàm bước đến gần, tháo mắt kính Ngô Văn ra, đôi mắt tỏa sáng kiên định:- Cuộc sống không có bế tắc, chỉ có bản thân cậu tự làm bế tắc thôi. Chỉ cần một suy nghĩ lệch cả đoạn đường cũng bị lấp mất ánh sáng.
Trên cặp mắt thâm quần đen của Ngô Văn lòe nhòe trong thấy vẻ mặt giống như ánh dương lấp lánh vô cùng ấm, cậu tay hai tay ôm lấy đầu:- Không phải, tôi đã rất cố gắng, thế giới không có bạn bè, không một ai tin tưởng, ngoài sách vở ra không có ai để nói chuyện, ngay cả việc duy nhất tôi có thể tiếp tục là hằng ngày đi học giành học bổng , chứng tổ sự tồn tại của một kẻ cô lập.
-Cuối cùng, đặt được rồi…không ai nhìn nhận, ba mẹ tôi cũng không nhìn lấy tôi một lần, vậy tôi cố gắng mang tấm bằng về làm gì? Họ không cần tôi, họ rất bận…họ ngoài việc đưa tôi sấp tiền, chẳng còn gì cả,…Tất cả mọi thứ xung quanh đều ngoảnh mặt với tôi. Tôi sợ một ngày không còn biết nói chuyện được nữa, tôi chỉ có thể nói chuyện với cây, với cuốn tập, với con mèo hoang. Cô nghĩ xem nếu tôi có biết mất sẽ chẳng ai biết tôi đã từng tồn tại đâu nhỉ?
-À…không đâu, bọn họ có từng xem tôi tồn tại chứ…mà tồn tại giống như một con chó hoang, cô đã biết mùi vị của nước tiểu bị đỗ đầy người chưa, họ không ngừng dẫm đạm tôi, họ lấy hết quần áo trên người, họ treo tôi lên cây phơi nắng cả ngày đến ngất đi…Tôi sợ lắm….Tôi không muốn…đúng giờ tan học bọn họ lại lôi tôi ra không những đánh còn nhấn chìm tôi dưới nước thật lạnh..thật lạnh, đến cả ngủ tôi cũng không cách nào dám nhắm mắt.