Cảm giác ngàm vật nhọn như liên tục đâm vào người, hắn chỉ biết thở mạnh, nắm chặt tay, vớ lấy thứ gì đó trên bàn để vào miệng để tránh cắn vào lưỡi.
--HƯ…AAA..Gừ….hừ….----
Tiếng bước chân bên ngoài vừa dứt ập đến là cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài len lỗi rọi vào trong.
Ánh mắt như ngàn mũi dao đâm thẳng vào lòng ngực Nguyệt Hàm. Cô chạy đến nơi Dương Vĩ nằm dưới nền đất. Chưa từng thấy hình ảnh chật vật như đau đớn của dương Vĩ. Lúc này, Nguyệt Hàm hoảng loạn, cả người run bần bật kéo Dương Vĩ dựa vào cái tủ kính đựng thuốc.(Đây là phòng chưa thuốc).
Lòng ngực lớn phập phòng thở mạnh, gương mắt đã biến sắc trắng bệch còn cả mồ hôi không ngừng tuôn, ánh mắt sắc lạnh thần thái quỷ dị của Dương Vĩ đã biến mất hoàn toàn.
-Anh..anh bị làm sao…tại sao lại như thế này, chỉ à vết thương sao lại chịu đựng khổ sở chứ.
Giọng hơi nghẹn, tay cô kéo áo ra vết thương trên vai đúng thật là vết đạn sướt qua, nhưng cũng khá sâu, thấy cả lớp mỡ vàng bên trong và máu cũng vừa khô thf bị động ứa ra ngoài.
Tay cô run run, lấy khăn lâu đi mồ hôi trên trán hắn. Cô bối rối hỏi:-Tôi phải làm, phải rồi đi gọi bác sĩ…
Hắn kéo tay cô lại, đối mắt cả ha đối diện nhau, tạm thời thuốc tê có thể giúp cơ thể hắn bớt đau đớn, có phần không còn tỉnh táo, giọng hắn trở trên khàn khàn:-Đừng đi, em đừng đi…
-Không được, anh thế này tôi phải làm sao….đừng làm tôi sợ chứ…anh nói đi tôi phải làm gì…._Đôi mắt cô rưng rưng, hoảng sợ nhìn hắn ngay cả chạm nhẹ cũng sợ hắn bị đau.
Dương Vĩ yên lặng nhìn cô rối lọan, nhìn cô xúc động, nhìn cô rưng rưng lo lắng, hay tay bất chợt vươn ra choang qua sau ót Nguyệt Hàm. Kéo đầu cô xuống. Dùng môi quấn lấy cô, dùng cảm xúc để tê dại thần kinh. Ngay lúc này, vị mắt của nước mắt của Nguyệt Hàm hòa huyện vào đôi môi cả hai, vị mặn của nước mắt là Dương Vĩ bắt đầu cảm nhận được và tỉnh táo hơn, hắn nhẹ nhành hôn cô, hắn thâm luyến đưa chuyển mọi cảm xúc từ trái tim hắn truyền đến cô, cả trái tim nóng đập mãnh liệt cũng cùng nhau theo nhịp.
Hắn càng lúc cảm nhận vị nước nhiều hơn, mắt hắn mở ra, đôi mắt sâu đen sâu như hồ nước không đáy, khẽ động môi hắn chuyển đến đôi mắt đang nhắm của Nguyệt Hàm, hắn lấy hết những vị mặn trên đôi mắt kia từng chút. Bản thân hắn lại nhận ra, trái tim người phụ nữ này đang rất đau đớn. Hắn dần tỉnh, ý thức cũng khá hơn. Có điều, Dương Vĩ hắn chắc chắn một điều lúc nãy không phải do thiếu tỉnh táo mất kiểm soát mà hành động thế, chính là ý thức hắn, tiềm thức này mãnh liệt vô cùng, nó đốt cháy cơ thể hắn, thôi thúc hắn phải chiếm đoạt kẻ giữ lấy trái tim hắn bao lâu nay.
-Tại sao khóc?
Âm thanh trầm khàn cất lên phá vỡ khoảng không gian tĩnh mịch cô động.
Nguyệt Hàm vẫn nhắm mắt, nhưng cô vãn cảm nhận được âm thanh của Dương Vĩ đnag vang vẳng bên tai, môi nhẹ cất lên:-Tôi…nhìn thấy…người đàn ông ….rất đau…nơi này rất đau (Tay cô đặt lên ngực trái), người đàn ông đó có đôi mắt rất đẹp…rất bi thương…người đàn ông đó…từng dùng nụ hôn này để hôn tôi.
Nói dứt câu, cô từ từ mở mắt ra. Đôi mắt quen thuộc lại in hẳn vào con ngươi của Nguyệt Hàm, cô ngỡ ngàng, môi run run muốn lùi lại.
Không kịp để cô rút người về, hắn choàng cả người cô áp sát vào mình thật chặt.
-Đã nhìn kĩ chưa, người đàn ông đó?
-Tôi….không…biết….
Rơi vào tình trạng hoang mang bất ổn, điều duy nhất Nguyệt Hàm nghĩ được là muốn chạy thoát khỏi đây, trái tim cô vừa đập mành vừa nhói đau vô cùng nghệt thở. Lắc đầu cô cố đẩy Dương Vĩ ra.
Mặc thế, hắn có chút nóng vội, giọng cao gấp rút:-Nói đi, người đàn ông đó, em nhìn thấy gì?
Có chút chấn động hắn siết mạnh cô hơn. Khiến người Nguyệt Hàm co rút run rẫy, mặt co tỏ ra sợ hãi, cô không tin vừa mới nãy hắn vẫn còn trong dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy, nào giờ lại mạnh mẽ đáng sợ.
-Không….tôi…nhìn thấy anh…
--Cạch—Cạnh---
Tiếng bước chân chuẩn bị tiến tới cửa. Khiến cả hai chưa kịp lấy lại tinh thần đã kinh ngạc nhìn ra cửa.
Hai cô y tá bước vào trong.
- Rõ ràng lúc nãy mình có để thuốc gây tê vào khay rồi, không biết tại sao lại không thấy nữa.
-Thôi nhanh đi, Bác sĩ Trương đang chờ đó, chậm trễ lại bị mắng đó.
Căn phòng có chút sáng chút tối yên lặng đến tù túng. Mang một chút khí lạnh từ bên ngoài cửa sổ. Vài giây lại nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của hai cô y tá cất lên.
-Lúc nãy, em rõ ràng có lấy đi, hình như lúc ra ngoài có chạm phả một người đàn ông, làm rơi khay…đúng rồi người đàn ông đó…
-Người đó thế nào, bộ đẹp trai à!
-Vâng, đúng lá rất đẹp trai, thân hình cao lớn, nhưng kì lạ lắm. Anh ta giống như gã say vậy đi loạn choạng mới va phải em. Có điều, trên người lại không có mùi cồn, trên người còn có dính máu, lại còn rất vội vã, giống thế nào nhỉ…giống…
-Giống tên nghiện à!
-Đúng! Giống như lên cơn nghiện thuốc ấy, rất kì hoặc. Em bảo gặp bác sĩ xem vết thương hắn ta lại không thèm trả lời mà bỏ đi vội.
-Thôi kệ đi, mấy gã đẹp trai công tử bây giờ hay ăn chơi nghiện ngập rồi đánh nhau cũng chẳng có gì lạ, em tìm thấy rồi thì mau đi thôi.
-Vâng, em xong rồi, chúng ta đi thôi.
Vài phút sau, căn phòng lại được trả về sự yên tĩnh. Một góc khuất trong góc tủ gần cửa sổ, có hai kẻ đang co rút trong khe hẹp chật chội. Họ cảm nhận được hơi thở nặng nề và gấp gáp của đối phương. Có thứ gì đó ứ nghẹn ở cổ họng Nguyệt hàm, cô đang nằm úp người lên lồng ngực của Dương Vĩ, nên rất rõ ràng nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, hơi thở hắn mê luyến mùi bạc hà mát lạnh sống mũi cô.
Rõ ràng là cô muốn khóc, nghe rõ những gì hai cô y tá kia nói chuyện, cô nhận ra người họ nói là Dương Vĩ, tình trạng lúc nãy của hắn chính là do lên cơn nghiện thuốc.
Môi cô mấp máy,hơi run:-Xin..lỗi, là tôi hại anh…
Đôi mắt hắn xoáy sâu nhìn cô trừng trừng, mặt lạnh cất tiếng:-Tôi hỏi, lúc nãy, người em nói…em đã nhìn thấy gì?
-Tại sao anh nhất quyết muốn biết người đàn ông tôi nhìn thấy, có phải anh giấu tôi điều gì, có phải người này liên quan đến anh.
Cô dùng ánh mắt nghi hoặc, bản thân thì đang hối hận vì liên luy hắn lo lắng cho hắn, nào ngờ hắn cứ một mực như kẻ điên phải tìm ra người trong mơ cô nhìn thấy, chỉ là kẻ ảo tưởng cô còn không tin là có thật.
Phũ màn sương ẩn hiện trong con ngươi vô đáy của hắn, mi dày cụp xuống, hắn kéo người cô ra, có ý định phải rời đi, không muốn giằng co đối thoại nữa. Dương Vĩ lsuc đầu còn chấn động khi nghe cô nói về hình ảnh trong trí nhớ đã mất, hắn đang sợ, sợ rằng cô nhớ ra hắn mất.
Nói thật, có điều gì khổ sở và đau đớn hơn khi người ta yêu nhất trên thế giới này quên mất đi ta cơ chứ. Còn hắn, Dương Vĩ cuồng bạo lạnh lùng lại sợ người hắn dành trọn cả đời để bảo vệ sợ rằng lại nhớ ra hắn trong quá khứ.
Điều này có phải còn kinh khủng hơn hay không, đừng nói rằng cô gái này cho hắn giây phút yêu đương của người thường, hắn cũng chưa từng tử tế yêu thương cô, hắn dùng cách của kẻ thũ lĩnh để bảo vệ cô.
Dương Vĩ có thể cùng tất cả phụ nữ lên giường, phong lưu tự tại. Max không cần phụ nữ chỉ cần quyền lực, chỉ dùng sự tàn nhẫn để thống trị mọi thứ. Cả hai thân phận đều có thể làm tổn thương Nguyệt Hàm, cô bây giờ hoàn toàn khác với cô gái mạnh mẽ thông minh, ôm mối thù giết cha mẹ.
Trong mắt Dương Vĩ bây giờ, Nguyệt Hàm chỉ đơn thuần là Trịnh Nguyệt Hàm như bao nhiêu người khác, có gan dạ có tốt bụng. Giống hệt cô gái cấp ba năm nào để hắn bị thu hút.
-Anh đi đâu vậy, mau theo tôi gặp bác sĩ đi.
-Có biết tại sao tôi kêu cô xem như không quen biết không, vì cô rất phiền phức, nếu biết cô rắc rối như vậy lúc đó tôi đã không giúp. Biết điều thì biến đi đừng theo tôi.
Lời nói buốt người, giọng trầm khàn đóng băng cả người cô, Dương Vĩ đã mạnh cánh cửa bước ra ngoài. Bóng lưng lớn độc bước đi chẳng nhìn lại phía sau.
--Khoan đã_Không ngờ cô gọi lớn, chạy vội đuổi tới. Cô nhanh chóng nắm kéo lấy ghì tay hắn bằng hết sức.
-Anh có chê tôi phiền phức, tôi sẽ biến đi sau khi đưa anh đi băng vết thương trên vai, còn nữa tôi phải giúp anh cai nghiện. Dù có muốn hối hận vì giúp tôi hay không thì đây cũng là do tôi gây ra, tôi có quyền chịu trách nhiệm.
Nhìn hắn kiên quyết, lời nói cô dứt khoác chắt nịch, cho thấy cô không dễ dàng bị vài câu của hắn từ bỏ ý định. Giọng hơi cứng, cô ngẩng cao đầu:-Anh có thể ngạo mạn xem thường việc người khác quan tâm mình, nhưng tôi đây cũng có nguyên tắc, việc gì đã nhất quyết muốn là phải làm cho bằng được, còn bây giờ tôi đưa anh đi băng vết thương.
Cô mạnh tay kéo lôi hắn đi theo, cô như một gã đàn ông vô cùng có tiếng nói và sức mạnh bắt người ta làm theo. Mắt Dương Vĩ cũng sượng ra vì có chút bất ngờ, hắn yên lặng không nói được lời nào mặc cô lôi theo. Trên môi lại hiên lên ý cười thú vị, hắn chưa từng nhìn thấy Nguyệt Hàm thế này trước đây. Điều này làm hắn kịp nắm bắt trai tim cứ tiếp tục không ngừng bị cô gái nhỏ này đốt cháy.
-Chuyện lúc nãy, người đàn ông đó…thật ra không có thật, tôi không nhìn thấy đều gì cả.
Sau khi được bác sĩ băng bó vết thương, trên đường về, cô yên lặng thật lâu mới nghiêm túc cất tiếng. Lúc này cô liếc nhìn qua gương mặt lạnh của hắn xem động tĩnh.
Đúng lúc, chỉ là cái chau mày nhẹ, hắn ngồi trên xe bên cạnh cô, phía trước chính là Tiểu Nhu đang chú tâm theo dõi cả hai phía sau, không khí lúc này có phần mờ ám.
-Hai người đang nói gì thế? Là tên sát thủ sao?
Không có hồi đáp, cả hia vẫn im lặng và Tiểu Nhu tiếp tục nói.
-Sao nào? Không ai trả lời tôi sao? Bây giờ tôi đây còn ù tai vì lần đầu nghe tiếng súng rõ như vậy, tinh thần vẫn còn sốc lắm, mà chẳng ai an ủi hết cả. Nguyệt Hàm cậu cũng sợ đến nói không nổi luôn à.
-Gi?
-Gì cái gì mà gi? Tớ và gia đình đang rơi vào tình trạng mất mạng bất cứ lúc nào đó, cậu không an ủi tớ à. Thật không tin nổi, cả nhà tớ đã làm gì mà bị người ta ám sát cơ chứ.
Tiểu Nhu cảm giác rùng mình, khi nhớ lại cảnh tưởng cũ.
Tiểu Nhu liếc nhìn qua vai Dương Vĩ bị thương đã băng bó:- Anh bị thương?
-Giờ cậu mới thấy à, vậy mà còn bắt người ta bế vào tận bệnh viện.
-Vì tớ..quá sợ hãi…nên..Xin lỗi anh nhé Dương Vĩ.
Không đối lại câu hối lỗi của Tiểu Nhu, lạnh lùng quay ra ngòai cửa xe, hắn ma mị dùng giọng khô đặc:-Nói ba mẹ cô, mọi chuyện chưa dừng lại đâu.
Kinh hãi!
Cả hai cô gái trợn mắt nhìn Dương Vĩ không chóp mắt.
-Sao bọn chúng lại thù hận gia đình tôi như thế!
-Vậy thì về hỏi ba mẹ cô đã làm cái gì? Thời gian này chúng không đụn đến nên mà tận hưởng tốt đi.
Dứt câu trong xe lại rơi vào yên lặng, sự ngột ngạt làm lòng người rối loạn.
--------------------------------------------
-Chủ nhân!
-Thất bại rồi!
-Xin lỗi, thuộc hạ sẽ chịu mọi hình phạt của nhân!
Tiếng hừ lạnh nghe ớn sống lưng, vang vọng trong không gian.
-Không trách ngươi được, không phải ngươi vô dụng mà đã gặp được người không thể đụn được,may là hắn không mạnh tay nếu không mạng ngươi cũng có mà lượm về. Lần này hắn ta xuất hiện ra mặt nhất định gia đình họ Trần có mối quan hệ lớn với hắn. Ta cần phải đều tra, tạm dừng lại kế hoạch không được đụn đến gia đình họ Trần, chỉ cho người theo dõi những ai lui tới nhà bọn nó. Nhất là người đã đối đầu với ngươi hôm nay.
-Hắn ta là ai? Tại sao chủ nhân lại e dè như vậy, chẳng phải chỉ là tên công tử nhà giàu thôi sao?
Nhận được cái lườm đáng sợ, Ngã Tữ gục mắt xuống biết mình lỡ lời.
Giọng điệu trầm ồn, vẫn bình thản, nhưng uy lực lại vô cùng rợn gáy. Đôi mắt đã thêm nhiều vết nhăn nhưng vẫn hoang độc quỷ huyệt.
-Kẻ ngu dốt chính là quá tự phụ, muốn thắng đối phương nhất định phải biết rõ và hiểu kẻ thù. Ngươi còn quá non nớt, nếu gặp phải kẻ đó muốn giữ mạng tốt nhất nên tránh càng xa càng tốt. Chưa có ai đủ khả năng đối đầu với tên đó, duy nhất phải dùng tới cái này!_Lão Dương Gia đưa tay lên chỉ vào đầu mình, nỡ nụ cười cay độc có phần ma quỷ.
Ngã Tữ nhíu mày, có phần khó chịu, thầm mắng lão giờ rắn độc quá nham hiễm, trong lòng không ngừng nghĩ đến người đàn ông có thân thủ bất phàm kia, bề ngàoi trong sang trọng như tên công tử, khuôn mặt lại đẹp trai không giống một tên trùm két tiếng râu ria đầu trọc mình xăm đầy rỗ như trong ý tả của Dương Lão gia mà Ngã Tữ tự tưởng.
-Ngã Tữ, ta đã nuôi nấng ngươi năm rồi. Ngươi rất thông minh lanh lợi, còn biết nghe lời ta rất vừa ý, khà..cho nên việc quan trọng lần này ta muốn giao cho ngươi.
-Vâng thưa chủ nhân, thuộc hạ xin nhận lệnh.
-Rất đơn giản, tiếp cận cô gái.
-Vâng, xin chủ nhân cho biết thân phân cô ta là ai?
-Trịnh Nguyệt Hàm, tuyệt đối không để ngươi bên cạnh cô ta biết về ngươi.
Đứng hình, Ngã Tữ sượng người như bị sét đánh, môi mấp máy lập lại cái tên Trịnh Nguyệt Hàm như sợ nghe lầm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
-Nguyệt Hàm à! Tớ có chuyện muốn nói._Tiểu Nhu do dự cuối mặt nhỏ giọng.
-Thế nào, chuyện ba mẹ cậu à!
-Không phải, tớ đang để ý một người
-Lại có tên xui xẻo nào vậy?
-Tên xui xẻo đó nằm ngay đối diện nhà cậu.
-……
---Bụm..Xoảng.
Chiếc ly trà vừa cầm lên đã rơi xuống đất. Cả cơ thể Nguyệt Hàm căng cứng, ánh mắt doa động chốc lát lại yên ắng che giấu cảm xúc. Bối rối Nguyệt Hàm khom xuống nhạt mảnh vỡ.
-Cậu, cũng có tình cảm với Dương Vĩ.
Giọng Tiểu Nhu dò hỏi ngập ngừng sự nghi hoặc, cô chăm chú nhìn nét mặt Nguyệt Hàm từng chi tiết.
-Thế tớ nói có thì cậu có hết thích anh ta không?
Ngước qua đối diện với Tiểu Nhu cô nói nữa đùa nữa thật, Sắc mắt Tiểu Nhu có chút biến sắc cô cụp mi xuống, giọng điệu rất nghiêm túc:-Không được, anh ta không giống Henry, anh ta cho mình cảm giác rất an toàn, lại rất bay bổng không ngừng khống chế được. Từ hôm đó đến nay không đêm nào tớ không nghĩ đến anh ta.
Bật cười, Nguyệt Hàm vỗ vào trán Tiểu Nhu thật lớn, mắt híp lại tinh ranh:-Ồ, mỹ nhân nhà ta nay biết yêu cơ đấy, thế thì thử xem.
-Còn cậu?
-Đừng có làm bộ mặt ngại ngùng đó, chị đây tởm phát. Thật thì tớ có chút tình cảm nhưng theo tớ cho rằng chỉ là do anh ta rất quen thuộc trước đây, nên có chút quan tâm. Không hẳn thích đâu. Nếu bạn chí cốt đây đã có đối tượng xác định thì tỷ tỷ sẽ giúp hết mình nhỉ?
-Thật sao?
Bận tay lau phần nước trà bị đỗ, Nguyệt Hàm chỉ gật đầu nhưng không lên tiếng. Sau đó, tiếng bước chân của Tiểu Nhu ngày một gần cô hơn. Bất giác vòng tay ốm lấy vai Nguyệt Hàm, Tiểu Nhu tỏ ra vô cùng cảm động. cô dụi mặt vào hổm vai Nguyệt Hàm như đứa trẻ.
- Dương Vĩ anh ta rất đặc biệt, ở bên cạnh anh ta tim tớ cứ nhảy liên tục. Nếu cậu nói sẽ giúp tớ thì nói với anh ta ba mẹ tớ muốn cám ơn anh ta đã cứu gia đình tớ lần trước. Chỉ cần đưa anh đến ăn cơm, sau đó để mình lo liệu. Có được không?