Ánh mắt thâm độc của Lạc Thần không hề rút đi,ma ngày càng đáng sợ hơn.Nghiến chặc răng,môi mím chắt gằng ra từng chữ.:-Lần này trời cũng không cứu nỗi mày.
----------
Phúc Hòang sau khi nhìn thấy số máy bay được chuyển hướng bay lên cao trỡ về,ngỡ rằng Max và Nguyệt Hàm đa ăn tàon trở về.Mọi ngường mừng rỡ.
-Lạc Thần,liều mang qua đó cứu giúp họ thành công rồi_Lạc Tư nhìn màn hinh thấy máy bay đang bay lên cao,ngỡ ý vui mừng.
-………………RẦM---Phúc Hoàng đậm bàn,gan xanh nỗi lên.:-TẠI SAO CHỈ CÓ MÌNH CẬU QUAY VỀ,MAX VÀ NGUYỆT HÀM ĐÂU.
-CHẾT RỒI!_Lạc Thân khom mặt,ẫn hiện ý cười,ánh mắt giả vờ đâu buồn.
Lạc Tư tức giận nắm cổ áo Lạc Thần:-Ý GÌ HẢ,CHẾT RỒI MAU NÓI RÕ HƠN ĐI.NẾU KHÔNG TÔI SẼ ĐÁM VỠ MẶT CẬU.
-KHI TÔI ĐẾN HỌ ĐÃ BỊ NGẤM ĐỘC.KHI ĐÓ TINH THẦN MAX KHÔNG TỈNH TÁO,ÔM NGUYỆT HÀM NHẢY XUỐNG DƯỚI.TÔI VÌ PHẢI ĐIỀU KHIỂN THAY CHO MAX NÊN KHÔNG KỊP._lẠC ThẦn tỏ ra đau khổ,gào lên,the hiện sự bất lực.
Tay Phúc Hoàng run run,ẩn sau trong đôi mắt Phúc Hoàng có điều gì đó kí lạ,Phúc Hòang nhìn Lạc Thần sự bí ẫn gì đó khiến Phúc Hoàng trầm ngâm.
------------------------------------------------------------
Cơ thể cả hai rơi tự do,lao thẵng xuống biển.Độ cao rơi xuống khiến thịt của người gần như vỡ ra.Từng thứa thịt bị nứt ra.Rơi xuống tận đáy biển đại dương.
Tay Max vẫn ôm chặc lấy Nguyệt Hàm.Đàn cá sau cơn chấn động sợ hải mà tản ra.Hai thân thể bắt đầu buông lỏng.Không thể bơi vì cả đều đã bất tỉnh.
Ở dưới nước gần tiếng.
Max cảm giác được cơ thể đau đến tận xương tủy,khiến thần kinh có chút phản ứng.Đôi tay gần như muốn buông thân thể Nguyệt Hàm ra,thế những vẫn cố nắm lấy,hơi thở bắt đầu chịu được,lồng ngực như muốn nỗ tung.Lờ mờ hắn mở hí mắt.Một luồng ánh sáng sáng khiến hắn đau cả mắt,vội nhắm híp mắt lại.
Một đàn cá khủng lồ bơi tới.Lượn lờ xung quanh người hắn và Nguyệt Hàm.Một lực lớn như đẫy cả hai lên.Có cảm giác như đước kéo đi.Có điều,sức đã kiệt hắn buông thả người ra.Bất tỉnh lần nữa.
Bất ngờ được đàn cá heo bơi đến cứu,kéo cơ thể vào bờ biển.
Nằm hết ngày đêm.
Tiếng sóng biển vồ dập,cứ liên tục xô dẫy cả hai cơ thể bất động trên cát.Mùi nước biễn sồng sộc vào mũi.
Mặt trời lên cao,nắng biển bắt đầu cáu gắt hơn.Khiến da thịt như nóng ran.
Nguyệt Hàm không phải trúng độc,mà bị lượng thuốc mê nặng hít phải.Chính vì trong trang thái giả chết,nên đến khi thuốc mê hết,cũng là lúc Nguyệt hàm cảm giác được cơ thể nặng trĩu,đau nhứt ê ẫm.Giống như được ngủ giấc thật dài thật sâu,chẵng khác gì hồn tạm thời rời khỏi xác.
Cảm giác được hương vị biển,gió biễn,cô nheo nheo mắt dần mỡ ra.Tay vô thức che lấp đi ánh mặt trời chói rọi.Chóng tay xuống cát,gần như không thể ngồi nỗi,tay chân vì bị nhiều lần va đụn và lực rơi lớn mà trở nên run rẫy không kiễm soát được,mất đi sức lực.
Thân thể như vừa bị khứa nát,cô rút lấy ít sức mạnh cuối cùng,chồm dậy.Đảo mắt nhìn xung quanh.Khiến cô giật mình hảong hốt.
Điều đầu tiên Nguyệt Hàm nghĩ,ánh mắt lo sợ,miệng lẫm bẫm:-Max…Max…anh ấy đâu?
Đôi mắt sợ hãi nhìn xung quanh.Bất ngờ nhìn thấy khõang mét có thân hình to lớn,đang bị sóng đánh dập dềnh.
Cô nhận ra ngay thần hình của hắn.Cô quên mất mình đang yếu sức,cô bò đến.Tay chân lọang chọang,mặt mày nhếch nhách,tay run run kéo Max lên tay:-Max..anh không sao chứ..anh trả lời tôi đi.
Liên tục vỗ vào mặt Max nhưng vẫn không thấy phản ứng,cô hốt hảong nghe nhịp tim,yếu đến mức cô không ngeh được rõ ràng.Mắt cay xòe.Tay chân run lên dữ dội,Hít lấy từng ngụm khí.Cô cố lấy lại bình tĩnh, nhìn Max như người đã chết,lạnh đến mức cô sợ đến hỏang lọan,môi run rẫu gọi tên.Tay đan vào nhau,đặt lên ngực Max ép nước ra.
Miệng không ngừng gào:-MAX..ANH TỈNH LẠI,TĨNH LẠI CHO TÔI,ANH MUỐN HÙ DỌA TÔI ĐẾN KHI NÀO HẢ…MAX ..MAX..,TÊN CHẾT TIỆT ANH CÒN KHÔNG MAU NGỒI DẬY,TÔI SẼ ĐÁNH ANH THÀNH ĐẦU HEO..HỨC.
Tay ấn điên cuồng,hô hấp nhân tạo không biết bao nhiêu lần.Đến mức lòng ngực muốn vỡ tung,sức cô không thể chịu nỗi nữa,tay chân rã rời ngồi thụp xuống.Nhỉn gương mặt bất động.Máu trên người Max không ngừng tuôn.Nguyệt Hàm khóc thét.
Đầu cô lắc điên cuồng,cô không tin Max đã chết.Hơi thở cô lúc càng dồn dập,cô khóc đèn mắt mũi lem chem.,cát trên mặt mà cũng rửa trôi.đôi tay đầy máu run rẫy,vết đạn ngày càng loét ra.
-Hức..Max anh đừng đùa nữa,cái người như anh làm sao chết dễ dàng như thế chứ…hức..TĨNH DẬY..ĐI..XIN ANH TỈNH DẬY ĐI.._NguyỆt hàm điên cuồng đánh vào người Max,đánh đến tay cô đỏ rát.
Max vì bị cô đánh đến dây thần kinh cũng chịu không nỗi mà phản ứng,cơ thể co giật.Môi mỏng giờ trắng bệch,thều thào,cất lên.:-Cô định ..đánh chết.. tôi hả?
Nguyệt Hàm giật mình,cứ sợ tiếng sóng biễn khiến mình nghe nhầm,giọng yếu ớt phát ra từ bên dưới tay cô,cô mừng đến nín thở,trai tim cô đã đập nhanh giờ nó như bị bóp nghẹn lạ.Môi nhỏ tím tái mím chặt nỡ nụ cười.Một nụ cười tinh khiết đến nỗi làm chói mắt hắn.
-Max..anh tỉnh rồi.TÊN CHẾT TIỆT SAO HÙ DỌA NGƯỜI THỂ HẢ,XÉM CHÚT LÀ SỢ ĐỨNG TIM RỒI._Nguyệt Hàm tức giận quát,phần lo sợ quá mà không kiềm chế được cảm xúc.
Nghe thấy tiếng quát lớn,giọng nói trong treo kia hắn biết mình không nằm mơ,chỉ có Nguyệt Hàm mới có khả năng liều lĩnh quát lớn như thế với hắn.Một lớp sương mỏng trên mắt hắn khiến gương mặt Nguyệt Hàm rất mờ nhạt,hắn chỉ có thể nghe giọng thất kinh kia mà thấy vui mừng,lòng hắn thầm mừng rỡ vì Nguyệt Hàm đã sống mà con mạnh khỏe lớn giọng.
Tay vô thức đánh mạnh vào ngực hắn.Khiến hắn rên lên tiếng đau:--Ư..ư
-Anh không sao chứ?Đau lắm sao?_ Nguyệt Hàm hỏang sợ,lo lắng,ruột gan muốn thêu đốt,ôm chặt lấy Max.
Max mệt mỏi,nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo:-Không sao.Có thể làm gì được tôi chứ.
Cuối cùng,sau hồi từ quỷ môn quan bị đá trở về.Nguyệt Hàm mới tỉnh táo chút,tìm cách di chuyển.
Cơ thể Max ngấm nước quá lâu đến da thịt và vết thương đều nhũng ra.Vết đạn ghim vào lưng tý nữa là đụn đến xương sống thì càng nguy hại hơn,có thể bị liệt luôn không chừng.
Nguyệt Hàm dùng sức lực ít ỏi,lọang chọang tìm người cứu.Nhưng ở nơi thế này hoang vu đến nỗi không thấy bóng người,đến muỗi cũng chẵng có.
Đến chiều tà.Hoàng hôn buông xuống.Nếu là ngày trước Nguyệt Hàm sẽ nhãy nhót vui vẻ nhấm nhìn,nhưng giờ khắc này chẵng có tâm trang nào mà ngấm phong cảnh đẹp/
Nguyệt Hàm tìm được lá lớn trong rừng,gấp lại thành nhiều lớp dày.Dựng thành cái lều ẫn náo nhỏ.
Để Max bên trong.Người Max lạnh như xác chết,cô nhanh nhẹn tìm củi về đốt.
Nguyệt Hàm không phải cô gái yếu đuối,từ nhỏ đã bao dan như con trai,nên dù có rơi vào hàon cảnh khắt nghiệt cô vẫn khiên cường mà chóng trả.Giờ lâm nguy,bản năng sinh tồn con người phải bột phát ra.
Sống thành thị,nhưng việc dùng ra làm lửa,cô cũng có tểh làm.Nhưng có điều,vết thương do đạn trên lưng Max nếu không mau chóng lấy ra,tính mạng Max như ngàn cân treo sợi tóc.
“Đồ cứu thương ở đâu ra chứ”.Máu trên lưng Max không ngừng chãy.Cô đành xé áo tạm thời quấn lại.Nhưng đó không phải là cách hữu hiệu.
-Anh uống nước được không.Đây là quả dừa._Cô đỡ Max lên cẫn thận.Nhờ con dao ở đế giày còn con nếu không thì không biết làm sao để chặt hái mấy cây ở đây.Vũ khi duy nhất giờ chỉ có con dao nhỏ này.
Max thường ngày khí chất,giống như loài quỷ sống.Ai cứ nghĩ hắn thần thông quản đại,chuyện gì cũng không làm khó được hắn.Giờ đây hắn chĩ còn nữa cái mạng.Mà gương mặt chẳng chút giảm đi sự ngạo mạn.Dù sắc mặt tái nhợt,nhưng trên môi vẫn hề kêu than tiếng,cũng không chút sợ.Bỡi vì,đây không phải lần đầu tiên hắn bước vào quỷ môn quan.