-Max..!Anh ổn chứ_Đột nhiên Max ngất hẳn đi,thân thể sụi lơ buông lỏng.Khiến cho vai Nguyệt Hàm ngày càng nặng hơn.
Không nghĩ nhiều nữa,cô phải kiếm lấy một cái hang để trú.Đành phải cỗng Max trên lưng.Một thân thể gấp đôi cô được cô vác trên lưng.Lúc này cô mới biết sức mạnh của mình đã đến đĩnh điểm,có thể đã vượt qua khỏi thể xác nhỏ nhắn này.
Sương thì lạnh mà mồ hôi trên trán Nguyệt Hàm không ngừng tuông,đôi chân lọang chọang đứng không vững,cố lê đi,giống như con kiến đang vác đá trên lưng.
-Max anh …hự..cố lên,anh ..nhất định.. phải cố lên.Không thể dừn..g ở đây được…Chẵng phải anh ..muốn tôi ở bên cạnh anh sao.Anh không tỉnh lại..thì tôi sẽ bỏ mặc anh, anh đừng ngủ..đừng ngủ.._Bước đi nặng nhọc,hơi thở cũng cố nén đi miệng không ngừng lẫm bẫm.
Dù tìm được lá thuốc cầm được máu,giữ cho vết thương không bị lóet,nhưng đạn ngày không lấy ra thì tính mạng đang trôi đi từng khắc.
Tiếng hú vang dọi trong đêm tối,tiếng côn trùng không ngừng hò hét.sương đêm ngày càng dày đặc,làn khói mờ mờ ảo ảo khiến người ta phải rung mình nỗi da ga.
-Nguyệt ..hàm..bỏ..tô.i ..xuống đi.._Cái đầu đang lắc lư áp sát vào bên đầu cô,hắn thều thào nói,nhưng từng câu đều bị đứt quảng.
Hắn dù đau đớn đến tê liệt thần kinh,nhưng vẫn ý thức được cơ thể nhỏ bé ấy đang run rẫy.Hắn không cho phép bản thân trở thành gánh nặng cúa Cô.Hắn nhìn thấy gương mặt lo lắng,ánh mắt yêu thương luôn nóng rang kia thôi, cũng đủ làm tim hắn vừa hạnh phúc vừa đau nhói.
Hạnh phúc vì cô dù có kiệt sức cũng không bỏ mặc hắn,lo lắng,chăm sóc hắn.Nhưng đau khi phải nhìn người con gái hắn muốn bảo vệ giờ đây phải vì hắn đau khổ,không thể giữ nỗi mạng,cảm giác bất lực không đủ sức che chỡ cô còn đau đớn hơn là nỗi đau xác thịt.
-ANH IM ĐI._Cô quát.:-ANH ĐẾN KHI NÀO MỚI DẸP CÁI KIÊU NGẠO RẺ TIỀN ĐÓ VẬY,GIỜ LÀ LÚC NÀO HẢ.ANH LÀ ĐỒ CHẾT TIỆT,TÊN KHỐN KHIẾP.NẾU CHÚNG TA RA KHỎI ĐÂY TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ VẮN GIÒ LÊN CỖ CHẠY KHỎI ANH CÀNG XA CÀNG TỐT.ANH CHẲNG CÓ GÌ TỐT LÀNH CẢ.CHƯA TRẢ ĐƯỢC THÙ ĐÃ BỊ ANH LÀM MẤT NỮA CÁI MẠNG RỒI.
Nguyệt Hàm quát rất lớn,đến nỗi tiếng cô có thể vang vọng lại,khi con người ta cần sức lực lớn mạnh nào đó cũng là lúc sự tức giận trong con người bộc phát,cô cần sức mạnh chỉ có tiếng thét,tiếng gầm dữ dội mới khiến cô dồn lực lớn lên người.Bằng cách cô chữi mắng hắn,có lẽ như thể sẽ khiến cô đỡ lo sợ hơn.
-Nướ..c..ư..nước.._Max phát ra tiếng rất nhỏ,mắt nhấm nghiền như đang nói mớ.
Nguyệt Hàm dừng chân lại.Cô đẫy cơ thể Max lên để không tuột xuống.
-Nước ở đâu bây giờ.?_Cô đảo mắt nhìn xung quanh.Tìm thấy cái hang nhỏ,nhỏ đến mức chỉ nhét vừa nữa thân người Max.
Đành để hắn ở đó,cô lấy quả lê lúc sáng hái vẫn đeo trong túi.Nhưng bằng cách nào để cho hắn ăn đỡ khát.Nghĩ nhanh cô cắn lấy phần thịt nhai sau đó dùng miệng truyền qua miệng Max.Cảm nhận được đôi môi mỏng trắng bệch kia lạnh cong.
Hắn cảm nhận được vị ngọt,liền nuốt vào bụng không ngừng.
Nguyệt Hàm đột nhiên sực nhớ lại cảnh này.Giống như đã từng.Lúc cô bị thương trong rừng khi bị bọn người quái vật tấn công,hắn cũng dùng cách này giúp cô.Đột nhiên mặt cô đỏ ửng.
Người hắn run rẫy,thân thể đã lạnh bây giờ càng lạnh hơn.Nguyệt Hàm dùng thân nhiệt mình truyền qua cho hắn,cô ôm hắn trong lòng.
--Xào xạc---
Âm thanh như xé gió, sự chuyển động nhanh đến mức chỉ thoáng qua trong tíc tắc.
Bóng dáng đen thoát ẫn thoát hiện trong làn sương mờ,đang hướng tia bí hiễm vào cái hang nhỏ chứa con người đang quấn lấy nhau.
Nguyệt Hàm vốn rất tinh,nghe được tiếng động khác thường,ánh mắt chiếu ra tia cảnh giác.tay giơ ra con dao nhỏ phòng thủ.Trái tim nhỏ bắt đầu đập lọan.Tay còn lại ôm chặc Max.
--Phạch—Phạch---
--Tiếng đi trong gió----
Nguyệt Hàm do lo lắng cho Max,tinh thần cũng không tạp trung nên không chú ý có ánh nhìn luôn theo dõi bọn họ.
Dù gì nơi đây cũng là rừng thiên nước độc,làm gì cô cũng cẩn trọng.Nguyệt Hàm mím chặc môi.Đứng lên che chắn thân thể Max lại.Mắt chiếu ra ánh nhìn sắc bén đầy cảnh giác.
--Phụt----
Mũi giáo như xé gió lao thẳng đến hướng Nguyệt Hàm.Nhanh nhẹn cô có thể nghe được hướng di chuyển âm thanh,đây cũng là sở trưởng của cô.Tránh được Mũi dáo đầu tiên.Tùy vậy,lần này liên tiếp mũi giáo lao vụt tới.
Nguyệt Hàm nâng người lên,lấy đà đạp vào thân cây cuộn tròn tránh lúc mũi giáo.Dù đang mất sức,nhưng võ cũng không khiến cô suy yếu.
Gương mặt Nguyệt Hàm ngày càng lạnh dần,cô đang tập trung lắng ngeh sự di chuyển trong bong tối.Địch trong tối khó mà đoán biết.
Cảm giác nguy hiễm nồng nặc.Ám khí lần này khiến Nguyệt Hàm giật mình.Nghiến răng nghiến lợi,cô suy đoán chắn chắn đây không phải là thú hoang,là con người mới có thể dùng giáo làm vũ khí.
-Mau ra đây,ngon thì ra đấu với bà đây._Nguyệt Hàm cao giọng.
---Phựt—hụ…
Một làn khí bất ngờ từ phía sau lưng,khi Nguyệt Hàm quay lại đã bị đánh thuốc ngất đi.
Đột nhiên trong những bụi cây,nhũng ánh mắt sáng rực trong đêm tôi như được thức tỉnh,đồng lọat mở ra nhiều cặp mắt đáng sợ.
Tay chân nhức mỏi ra rời,thân thể căng cứng.Mắt Nguyệt Hàm dần dần mở ra.Cô nheo mắt mờ mờ trông thấy cái bong lớn đen trên túp lều lá.
Giật mình!
Nguyệt Hàm bật dậy.Nhưng không thể nhúch nhích,như thứ gì đó đang siết chặc cô.
Cái bong lớn dần hiện ra,ra là người con gái nước da ngầm,tóc buông dài,ánh mắt tinh ranh sắc bén.
-Cô tỉnh rồi.!_Cô gái bước đến gần.
-Max đâu..Max…anh ta đâu?_Nguyệt Hàm dè chừng khi cô gái đến gần,phản xạ mà tránh.đột nhiên sựt nhớ ra,cô nhanh chóng hỏang sợ gấp gáp nói.Mắt cô trừng trừng nhìn cô gái xa lạ,lòng không khỏi hoang mang muốn chạy đi tìm bong dáng kia.