Hắn không muốn chấp nhặt lời nói trẻ con,vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.Thật ra không phải hắn cố tình lạnh lùng,mà do bản chất hắn vốn rất lười nói nhiều.
Trong khi đi tiếp cả quang đường,Bội bội không ngừng loa loa cái miệng,thì hắn chỉ như người câm vừa đi vừa nghe nhỏ uyên thuyên,hết cây này đến đá kia.
Bất chợt hắn lên tiếng:-Cô sinh ra đã sống ở đây?
Bội Bội tít mắt cười,lòng vui mừng nghĩ hắn bắt đầu chú tới mình:-Phải,tôi đã sinh ra tại khu rừng này.Ông tôi nói thế.Ông tôi là người đã tạo lập nên bộ lạc này .Những người ở đây nghe nói được ông tôi dẫn đến đây sinh sống,vì chuyện gì,tại sao cách ly thế giới bên ngoài thì tôi không biết,tôi hỏi thì không ai trả lời.
-Cha mẹ cô đâu._Max nhạt giọng,vừa đi vừa cõng Nguyệt Hàm vừa nói.
Mặt Bội Bội xịu xuống:-Không biết,tôi chưa từng gặp họ.Ông tôi chỉ nói khi đến đây cha tôi bị rắn độc cắn chết,lúc đó chưa có thuốc để chữa trị.Mẹ tôi đang mang thai sinh khó mà chết.
-Vậy sao?.Cô có từng ra khỏi khu rừng này chưa_Thật ra hắn không phải quan tâm đến Bội Bội,mà đang điều tra về nơi này.Nếu hỏi ngay nơi đây như thế nào.hẳn sẽ bị nghi ngờ,Biết Bội bội tính trẻ con hay nói.Hỏi vòng vo để đánh lạc hướng.
-Không,chưa ai biết cách ra khỏi đây ngọai trừ ông tôi.Anh biết Ông tôi bao nhiêu tuổi chưa.đã tuỗi rồi.Đáng nễ là ông vẫn còn minh mẫn và khoẻ mạnh.Muốn ra khỏi đây chỉ có mình ông tôi biết lối ra.Khu rừng này tôi có thể nắm trong lòng bàn tay,có một điều lúc tôi tuổi rất nghịch nghợm muốn đi khám phá,cũng từng mình chạy lên khu rừng thiên này tìm cách ra bên ngaòi chơi.Không may bị ông bắt còn xữ tội rất nặng,đến giờ tôi vẫn không dám nghĩ tới sẽ chạy ra ngaòi chơi._Bội Bội tay bức lá cây,vừa nói vừa biễu cảm lúc thì hí hửng,thu vị,lúc thì buồn bực ấm ức.
Max nhìn Bội Bội cũng có chút tức cười.Mặc dù thế,nhưng trong đầu Max đang họat động rất cao,theo trí thông minh của Max,Tộc Trưỡng này rất kì lạ.Có gì đó không bình thường,linh cảm khi đối diện với lão gìa tuỗi khiến anh phải dè chừng rất nhiều.
-Ông cô rất thích chế tạo thuốc sao?
-Ừm,ông rất thích tìm kiếm các lọai thuốc,nhất là độc dược,nhưng mỗi lọai độc ông tạo ra,điều có riêng lọai thuốc giải.Nhưng theo tôi biết khi lén vào nơi cất thuốc,lọ thuốc giải lúc nào cũng chỉ duy nhất viên thuốc giải.
-Cô không thắc mắc tại sao.Ông cô là ai?.Tại sao lại phải đến nơi rừng độc này để sinh sống à.
-Thắc mắc gì chứ,Ông tôi là ai không quan trọng,ông yêu thương tôi được rồi.Nơi này cũng rất tốt mà.Ông từng nói thế giới bên ngàoi rất đáng sợ,đầy rẫy cạm bẫy,nơi đó còn ghê rợn và tàn độc hơn cả khu rừng độc này.Nếu vậy ở đây không phải an toàn hơn sao.?
Max nghe xong không nói nữa,tâm trí hắn đang nghĩ điều gì cũng không đoán ra,lại tiếp tục im lặng.
Cho đến khi trời tối hẳn.Màn sương lạnh bắt đầu phủ kín những hàng cây,tiếng ru hú vang vọng giống như loài vật quanh đây đang cảnh báo không được đến gần chúng.
Bước đi của con người.Vẫn tiến tới.
Max dừng lại.Bội bội cũng theo đó là ngừng hẳn,cả bắt đầu có chút cảnh giác,yên lặng nghe ngống.
Bội Bội liếc qua Max,thấy được sự suy đoán của cả đều giống mình.Có người ở phia trước.Bội bội khom xuống đưa cây lửa gần dưới gốc cây,thấy có điễm kì lạ.
Max nhíu mày.Mặt đanh lại.
-Nơi đây ngạoi trừ Tộc trưỡng tôi và chị Na không ai có thể biết lối đến đây.Không lẽ chị Na.._Bội bội nói ra suy nghĩ.
Thấy phia trước có ánh sáng loe lóe,không giống con đốt,mà giống ánh đèn bin rọi.
Max nhanh tay đỗ nước vào cây đốt của Bội Bội để dập tắt.Bội Bội nhướng mắt nhìn Max,vài giây sau lập tức hiễu tại sao Max làm thế.
Không biết rỏ đối phương là ai,nhưng cẫn thận vẫn hơn,dập tắt lửa để chúng không phát hiện ra.Nếu là địch trong tình trạng này thì rất nguy hiểm.Max rất nhanh nhạy,cõng Nguyệt Hàm đang bất động lại kéo Bội Bội vào trong hang nhỏ để núp,giờ không có đuốt không thể đi tiếp được.
Ánh trăng hôm nay không khuyết,những đám mây tản ra để ánh trăng tròn lộ diện.Trắng đủ sáng để rọi xuống cả khu rừng tối.
Trong lờ mờ,tiếng động vật kêu,âm thanh ru hú ghê rợn.
Bội Bội dĩ nhiên không sợ.Max ôm Nguyệt Hàm vào lòng rất chặt,cơ thể Nguyệt Hàm không chút hơi ấm,thấy người con gái này trở nên yếu ớt Max mặt càng đanh chặt.
Sau nữa giờ,tiếng bước chân đã xa dần.Max và Bội Bội cũng phần nào yên tâm.Nghe thấy tiếng bước chân có vẻ là nhóm người khỏang người.
Bội Bội khó chịu,mặt đâm ra suy nghĩ nảy giờ,rồi cất nhỏ tiếng:-Ai lại có thể tự tiện vào khu rừng này,lại giữa đêm khuya.Không lẽ cũng giống người bị lạc vào đây sao?
Trong màn tối lờ mờ ánh trăng sáng,gương mặt điễn trai hút hồn càng đanh lạnh,hơi thở ngày quỷ dị.Max cất tiếng như làn sương mờ vừa lướt qua rất nhỏ.:-Bọn chúng không phải lạc,mà là tự đến.
Bội Bội ngây người ngạc nhiên,lòng chút bất an,nếu thế khu rừng này đang gập rắc rối.
-Sao anh biết chắc,vậy bây giờ tính thế nào.?
Max lãng đi câu hỏi,hắn không muốn liên quan,không muốn nhúng tay vào chuyện ở đây,trầm giọng nhạt:-Nguyệt Hàm còn chịu đựng được bao lâu nữa.Còn cách chỗ nước thiêng bao xa.
Điều quan trọng là cứu được Nguyệt Hàm trước khi nguy hiễm đang trình rập khu rừng này.Trực giác của lão đại đứng đầu hắc bạch cho biết thế nào nên và không nên xen vào,lợi ích trước mắt vẫn tốt hơn.
-Sáng mai đi khỏang tiếng là tới nơi rồi,không còn xa đâu.Nhưng..anh phải cho tôi biết bọn chúng như thế nào?,sao anh tin chắc bọn chúng tự mò đến đây._Bội Bội ra vẻ thắc mắc,bước sát lại gần Max .
Bắt gặp ánh mắt sáng tinh ranh của bội Bội.Max quay đi.:-Tôi không biết.
Bội Bội phịu mặt,thất vọng vì câu trả lời,im lặng nhìn thân ảnh Max đang đâu lưng chăm sóc Nguyệt Hàm.
Bội Bội nhỏ giọng,có chút nhàn nhạt:-Cô ấy quan trọng với anh lắm phải không?Nhưng không công nhận anh yêu cô ấy.
-Không liên quan cô!_Max lau mồ hôi trên trán Nguyệt Hàm,sương lạnh lại ở trong hang đá mà người Nguyệt Hàm lại đỗ nhiều mồ hôi.Nhưng ngón tay và đôi môi đã tím ngắt,giống như mấy mụ phù thủy trông phim họat hình,nhưng có điều Nguyệt hàm nhin rất yếu.
-Liên quan,vì tôi thích anh_Nói xong,Bội Bội chồm tới ôm sau lưng Max siết chặt vào bụng hắn,giống như muốn hòa vào cơ thể to lớn cường rang này thành ,sợ vuột tay sẽ biến mất.
Đôi mắt sâu lạnh lẽo hơn cả hang động không đáy,hắn gỡ tay Bội Bội ra:-Nhóc con,đừng làm ồn,để Nguyệt Hàm ngủ.
Bội Bội bật dậy,cô dậm cân,bước ra ngoài hang động ngồi.Nước mắt không biết đã tuôn từ bao giờ.tay nắm cỏ bức đến nát vụn.
Rít—rít—
Tiêng chim bào sáng,như chiếc đồng hồ thiên nhiên,Bội bội hé mắt mở ánh snag chói khiến cô lấy tay che mắt lại.Cữ động thấy trên người có chiếc áo sơmi lớn đã vài phần rách tươm và sạm.Nhận ra Max đã đấp lên người cô từ hôm khuya,khi cô khóc mệt ở ngoài hang rồi ngủ thiếp đi.
Hít lấy hơi trên áo sơmi hắn,cảm nhận sự vui vẻ,cô hớt hải chạy vào hang.Đột nhiên sựng lại.
Hai cơ thể đang ôm chặt như sợ dây vô hình nào đã trói họ lại không tách rời.Môi đang hé nụ cười tươi như ánh nắng sáng chợt nhanh vụt tắt.
Hắn nhường chiếc áo duy nhất cho cô,nhưng hắn dùng cơ thể hắn sưỡi ấm cho Nguyệt Hàm.Tại sao?.Nếu Bội bội cô quen biết hắn trước nhất định thân xác và trái tim hắn cũng sẽ thuộc về Bội bội chứ không phải Nguyệt Hàm.
Thật ra Max không ngủ suốt đêm,hắn phải quan sát xung quanh có động tỉnh gì,chăm sóc Nguyệt Hàm. Lúc sáng chĩ mới chộp mắt khảong tiếng.Sau đó tỉnh lại tiếp tục bế theo Nguyệt Hàm cùng Bội bội.
Đến nơi nước Thiêng,có điều Max thấy khác hôm qua.Bội Bội suốt buổi snag đều không nói tiếng nào hay mua hát trèo cây này cây kia nào nhiệt.Mà cứ đi thẳng về phía trước cũng không quay lại.
Nhưng cũng vì thế mà thời gian đi cũng được rút lại hơn giờ rưỡi.
--ầm--ầm--
Tới thác lớn.Như ngàn con thú dữ trắng xóa đồng lọat chạy ào xuống.
Nơi đây trong lành,không u ám.cây cuối đều mát rượi như trong thắng cảnh tiên bồng nào.
-Mình phải vào trong thác đó_Bội Bội chỉ tay qua thác nước lớn.
Max nhíu mày,mặt tối sầm:-Có cách khác không?
Trên lưng mang theo Nguyệt Hàm,lực nước lớn như thế làm sao Nguyệt Hàm chịu đựng được.Một mình hắn có khả năng nhưng đèo theo người nữa không may bị té xuống suối xoay nước mạnh không bị va vào đá cũng mất sức hay uống nước mà chết.
Bội Bội mím môi.Nơi đây là Thác Thiêng.Chính tôi cũng chưa từng vào trong,nhưng ông tôi đi đã dặn phải vào được bên trong.Ngâm mình trong đó canh giờ,mới có thể tống độc ra.
Đang lưỡng lự,suy nghĩ cách để vào trong.Đột nhiên tiếng động lớn vang lên,chim chót bay lọan.
---Đùng—Đùng---
“Tiếng súng”
Max trừng mắt lớn.kéo tay Bội Bội cạy ra phía sau.
--Đùn—đùn—
-Là bọn người tối qua phải không?_Bội Bội vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
-Im lặng đi_Max gằng giọng cảnh cáo,lớn tiếng nói bọn chúng sẽ biết mà lần tới.
-BẮT BỌN CHÚNG._---ĐÙN—Tiếng thét lớn của gã đàn ông,cùng tiếng súng lớn chỉ thị.
-Không được rồi.Phải qua được bên thác đó,bọn chúng mới không thể làm gì mình._Bội Bội run giọng,nhìn Max.
Thục mạng chạy,Max to lớn có thể không thấm mệt,nhưng vết thương vốn chưa lành,cõng theo Nguyệt Hàm,chạy qua những cành cây khô vồ tình sướt vào da thịt trúng miệng vết thương àm rĩ máu.
Bội Bội tháong thấy hỏang hốt:-Không được,anh chãy máu rồi.
Max không để tâm,máu này thì nhầm nhò gì hắn được,ánh mắt bén như dao nhìn lại đám người đang đuỗi theo.Không rõ lí do tại sao bị chúng đuỗi bắt bất ngờ.
Chạy đến vựa thác,là đọan đường cùng.Bội Bội hỏang lọan,tim đập không ngừng.
-Tụi bây chạy nữa đi.kaka_Một tên râu dày rậm,mắt híp đáng sợ lớn giọng thét.
Trong cách ăn mặt như bọn Lâm tặc.Tren tay ai cũngc ó súng.
-Đại ca,diệt trừ chúng để tránh hậu quả.
-Lão già Tộc Trưỡng mà biết chúng ta giết cháu gái lão,sẽ rắc rối lắm.
-Chúng ta hẹn qua trăng trầm,nhưng bây giờ xuất hiện,để lão ta biết hẳn sẽ phiền hức.