-Máu trên người ngươi có thể cứu được Nguyệt Hàm.Vậy thì mau cho cô ấy uống máu người đi_Max có phần sốt sắn,hắn phải nhanh chóng tháot khỏi đây,ra được ngàoi tên Tộc Trưỡng già đó nhất định hắn phải lốc da lão.
-Nhìn dấu hiệu,có thể đây không phải do lão ta bào chế ra,độc tính không phải mạnh.May là lọai độc này không tác dụng nhanh.Độc này hẳn là do người mới biết sủ dụng độc bào chế.Tình trạng cho thấy kéo dài được ngày mà vẫn không chết,chỉ cần uống máu của tôi trong ngày nữa sẽ hồi phục.
-Thuốc này là do con nha đầu cháu lão Tộc Trưỡng hạ độc._Max nghiến răng,biết thế hắn đã giết chết cho ta.Nghĩ đến đâu hắn lại nhớ ra Bội Bội rơi vào tay bọn kia không biết ra sao.Nhưng hắn lại chẵng muốn quan tâm,mặc kệ sống hay chết,hai ông cháu kia dám lừa hắn thì đừng hòng hắn để yên.
-Cháu..cháu gái…_Người đàn ông lạ trầm ngâm.Ánh mắt khác thường.
Max liền nhìn qua đã biết có quẫn khúc.
--Cháu gái lão đã tuỗi?_Người đàn ông lạ ánh mắt dao động,ngước nhìn Max như chờ đợi điều gì.
================
-Mấy thằng khốn,mang ta đi đâu hả._Bội Bội bị trói tay chân khiêng đi.
Suốt mấy ngày qua đi theo bọn nay Bội Bội lúc nào cũng gây náo động.Lúc thì thả rắn hù dọa,nghĩ đủ trò quấy phá bọn chúng.
Bội Bội sau nhiều ngày mới biết,bọn này là dân buôn lậu ma túy quốc tế.Số hàng chúng mang đến đây để giao dịch.Lối đi trong rừng cũng rất thành thục,nhưng chĩ trong phạm vi nhất định.Ngoài ra chúng không dám đi sâu vào rừng.
Có hại hay không Bội Bội không cần biết,điều Bội Bội câm hận là chúng đã khiến Max không biết bây giờ sống hay đã chết.Nhất định cô sẽ trả thù.
Lựa lúc chúng đang ăn.Bội bội ranh ma dùng laòi hoa Độc lúc đi cùng Max đã hái được,sơ hở bỏ vào trong thức ăn chúng.
---Nhát..mày làm sao vậy.?
Thấy người anh em đang ăn,đột nhiên lăn ra mặt tím tái rồi tắt thở.
Đột nhiên cả đám tên lăn ra tắt thở.Anh nhìn kinh ngạc,điều Bội Bội không ngờ là tên đầu đàn quá khôn khéo.Hắn ta không bao giờ ăn trước,thường để cho bọn đàn em ăn rồi mới ăn.
-Chó chết—RANH CON MÀY LÀM ĐÚNG KHÔNG ?_Tên râu dài bậm rợn trừng mắt hung hỗ nắm lấy cỗ tay Bội Bội siết mạnh.
-KHÔNG CÓ..tôi không biết.
-Ông mày là người chế tạo độc,mày cũng thể không biết sử dụng.Ngoan cố được,tao sẽ sử luôn cả mày.
-Buông ra…buông ra…khô…ng..Ặc ặc…ặc…._Bội Bội bị tên lớn xác đó bốp họng,đỗ bột trắng vào họng.Mắt Bội bội trợn trắng,miệng đầy bột rồi từ từ ngất lịm.
-Đại ca sau có thể dễ như vậy,con nha đầu khiến chung ta mất đi anh em.Chúng ta chỉ con người.Phải làm sao đây.
-Giết thì không thể,hành hạ nó sống dỡ chết dỡ.Để xem thứ mà ông nó bào chế ra nó sữ dụng tốt thế nào.Khặc..khặc..
Mỗi ngày cứ tỉnh dậy,người Bội Bội như lơ lửng,cứ thấy rét run.Bọn chúng liên tục cho bội bội thứ bột khiến cô như thèm thuồng.
------------------------------------------------------
ngày sau
-Nguyệt Hàm..Nguyệt Hàm_Max đanh mặt gọi tên cô.
Nụ cười tươi như bông hoa hướng dương.Mắt long lanh sáng ngời như búp bê sinh động.
-Em có thôi chạy lung tung không.Hang động này rất nguy hiễm._Max nghiêm mặt,mái tóc trước trán phủ xuống trong hắn cực nam tính,thân lớn nắm chặt Nguyệt Hàm.
-Ở một chổ chán gần chết.Lại thấy đói bụng,ngày nào ông Lanát cũng cho ăn cá nướng sắp biến thành cá rồi_Nguỵệt Hàm mặt xụ,phàn nàn.
-Mới bình phục,chưa khỏi hẳn năn ngồi yên nghĩ ngơi,chạy nhảy lung tung,khi nào em mới biết nghe lời_Max có phần quan tam,nhưng mặt vẫn tỏ ra lơ lơ không chú tâm đến biễu cảm của Nguyệt Hàm.
-Nguyệt Hàm bắt cá không?_La Nat hô lớn,phía sau động có cái hồ nước lớn nối nhau thành những khe nước chạy khắp hang ra ngoài,nên cã từ ngaòi cũng bơi vào.
-Được chứ_Nguyệt Hàm hâm hở,mặc kệ Max đang nghiêm mặt lạnh.
Max đơ mặt bó tay:-Không biết .Ai mới bảo ngán ăn cá.
Nguyệt Hàm bay xuống suối trong veo,không thèm để ý Max nói móc,thấy cá liền dùng cây đâm liên tục:-Chết tiệt sao không bắt được!
-Cô làm nó chạy mất hết rồi kìa!_LaNát cười lắc đầu.
LaNát chính là người đàn ông biến dạng.Khi Nguyệt Hàm có hể nhanh chóng hồi phục một cách kinh ngạc.Cả La Nat cũng thấy bất ngờ,sinh lực Nguyẹt Hàm rất mạnh.
Thời gian quen biết ngắn,nhưng LaNát nhận ra Nguyệt Hàm là cô gái mạnh mẽ,thú vị,tinh nghịch và đặc biệt rất ngốc nghếch.Trái với Max ít nói,Nguyệt Hàm lại cái gì lạ cũng hỏi cũng muốn biết rõ ràng mới thôi.Lại hiếu kì thích khám phá.
--Á.._Nguyệt Hàm đâm lung tung xuống nước văng tung tóe,chẵng may đâm vào ngón chân:--Ôi me ơi…chết chết rồi..!
Max hỏang hốt.Chạy lại bế cô lên.
-Đầu làm bằng cây sao,không phân biệt được chân và cá à!_Max nói đểu,mặt mang ý vừa giận vừa hài.
Nhìn chân Nguyệt Hàm chảy rướm máu.Max chau mày.
-Lão đại à,anh có giỏi thì xuống mà bắt tôi xem.Chẵng phải anh cũng tàon chờ LaNát dâng cá tới họng chỉ mỗi việc ăn thôi sao?_Nguyệt Hàm chu môi cong cong trêu tức,không biết từ khi nào cô chả sợ Max nữa.Cảm giác lúc này giống như lần đầu tiên biết hắn cái tên Dương Tổng ngạo mạn hống hách.
Max bị đụn chạm vào tính tự tôn,hướng mắt giận nhìn Nguyệt Hàm đang vênh mặt trêu tức:-Tôi mà bắt được thì cũng không cho em ăn.
-Này này,đàn ông mà tính kĩ.Ngày trước anh bị trúng đạn ai đi hái trái cây cho anh ăn hả.?
-Vậy em bị trúng độc ai cứu em.!
-Hai người ngày nào cũng đấu khẫu không mệt hả,chừa sức bắt cá đi._LaNat cười thú vị,muốn ngừng chiến.Từ khi Nguyệt Hàm tỉnh dậy câu đầu tiên LaNat không quên được là được đó là chọc tức Max:”Đồ khốn,sao anh không chết luôn đi,đến trể một chút là bị người khác ăn tươi mất rồi!”
Lúc đó mặt của Max đen xì như kéo bão,làm LaNát cũng hỏang hồn run rẫy toát mồ hôi.Nếu Nguyệt Hàm ma không phải đang bị bệnh thì không biết Max sẽ xữ lí thái độ của cô thế nào nữa.
Bình Tĩnh mới biết thì ra lúc Nguyệt Hàm bị trúng độc ở hang động nào đó gặp phải người trong tộc muốn hãm hiếp.Trong kí ức Nguyệt Hàm chỉ nhớ mỗi khi đó.May mà Max đến kịp,thế mà vẫn bị Nguyệt Hàm rủa sống chết.
Max nhìn Nguyệt Hàm ánh mắt rất ấm áp,nhưng biễu cảm thì không có,luôn mang gương mặt lạnh băng,nghiêm giọng ra lệnh:-Ngồi yên đó,nhúch nhích thì biết tay tôi.
Nguyệt Hàm căn môi,hừng hực ấm ức.:-Thế muỗi cắn không được nhúch nhích à!
Max đanh mặt,liếc một cái khiến Nguyệt Hàm quay đi sờ sợ,cười giả lã,xua xua tay:--Đùa thôi mà..hang đá làm gì có muỗi nhỉ.?Anh không nên căng thế..hìhì
Ở nơi không biết sống nay chết mai mà hắn vẫn có thể giữ cái kiểu kiêu ngạo uy quyền ra làm oai cơ chứ.Bản chất sinh hắn ra thật độc địa mà.
Max bước xuống dùng cây bắt cá.Trong hắn lúc này rất bình dị,không giống một tên ma đầu,đằng đằng sát khí.
Nguyệt Hàm ngấm nhìn hắn cô khẽ mĩm cười.cô không biết tương lai cả hai sẽ ra sao.Quá khứ có thể che lấp được không?Bỡi những tỗn thương của quá khứ quá nhiều,hằn sâu trong tim,dù bây giờ có thoát khỏi đây.Vào một thời điễm cũng phải đối diện.
Max vẫn sẽ là lão đại,Dương Vĩ cái tên trong giới kinh doanh vẫn không biến mất.Cũng vẫn là người có thân phận.
Cô cũng sẽ trở về vị trí thuộc về cô,bên cạnh người đàn ông này.Chỉ là hình bong núp sau lưng cũng đủ.Cô nhận ra người duy nhất trên cuộc đời này để cô tiếp tục sống chỉ có hắn.
-Hang động này đi đâu nhỉ?_Nguyệt Ham lần mò theo lối đi của khe suối chảy theo từng mạch.
Cô tin mạch nước chãy tức nguồn nước bên ngaòi chãy vào chính là lối thoát.
Đi nhiều ngõ,càng đi càng tối.
Vừa định chạm vào miếng đá bị ghim ở bên khe.
--Nguyệt Hàm đừng đụn lung tung.!_Max la lớn,nãy giờ chạy đi tìm cô,vừa trong thấy cô liền sợ nguy hiễm.
--Ầmm--ầm—
Cô không kịp giựt tay lại,nghe tiếng Max liền hốt hảong ngã lưng vào phiến đá.
--Cẩn Thận!_Max phóng nhanh kéo Nguyệt Hàm vào Người.Dùng thân thể che chỡ cho cô không để đá rơi trúng.
Những viên đá rơi xuống,cát bụi sụp xuống mịt mù.Một cửa lớn được mỡ ra.Trong tối đen.
Max và Nguyệt Hàm đỡ nhau bật dậy.
LaNát cũng vừa kịp đến.
-Trong đó rất nguy hiễm,rơi xuống sẽ biến dạng!
Vừa dứt câu Nguyệt Hàm hỏang hốt bước hụt chân.
--Á----
--Nguyệt Hàm---Max vội với tới.Nhưng....