--Rắc—Rắc—
Cơ thể Max đông cứng như khớp xương vừa bị rã.Max căng mắt ra mặt lúc đầu con ngu ngơ bị Nguyệt Hàm hành động vô điều kiện nên phản xạ chậm.Vài giây sau,ánh mắt đen dần,Mày rậm châu lại như lưỡi đao bén.
LaNat thấy không ỗn,lo lắng cho an nguy Nguyệt Hàm liên toát mồ hôi ra hiệu Nguyệt Hàm dừng hành động điên rồ lại.—Sụyt..sụyt…này…
Thế mà con ngốc Nguyệt Hàm ấy lại vô tư như ai nhập.Giờ giọng trêu trẻ:-Ôi,,xem này..cười đẹp thế thì phải cười chứ___Cô lấy hai ngón tay trỏ đặt lên hai bên khoe miệng Max kéo ra tạo thành đường cong---Cô nào có uống miếng rượu ma thành người say,vô tư vô hại thế này với Boss Dương a!
LaNat lạnh người sao tình hình ra thế này rồi,ông ôm trán chóng mặt,tay chỉ chỉ Nguyệt Hàm”Đừng đừng dừng lại đi mà..nhỏ ngốc này.!
Mặt điễn trai không chút khuyết điễm liền sụp mi xuống mặt lạnh toát,nào giờ chưa ai dám đồ giỡn trên mặt hắn như nhào cục đất như thế mà con heo ngốc này cả gan.Giọng trầm thấp,như kềm nén:--|Nguyệt Hàm..em còn không chịu dừng.
Cô hả họng cười toe tóet,cười đến híp mắt_--Ôi cha..giận rồi này..nãy còn cười quê chị nữa đấy..giận rồi sao…cười xem..cười cái nào..nhanh nào !_Tay cô không ngừng nhào nặng gương mặt Max.
LaNat híp mắt”Ôi không xong rồi đầu heo.!
Max giựt tay Nguyệt Hàm ra khỏi Mặt mình.Nguyệt bỗng kinh người đơ mặt,mắt mở to hoảng hồn.
----Chụt….._Một nụ hôn trời giáng xuống thật mạnh bạo.Khiến môi Nguyệt Hàm như muốn dập nát.
Max ban hôn mà như vừa ban thiêng lôi đánh trúng đầu cô.
Nhanh như tia chóp,cô không kịp hòang hồn.
Cả người đứng đơ ra.
LaNat hú hồn tò mò lại dùng tay quơ quơ trước mặt Nguyệt Hàm mà cô chẵng phản ứng.Vài giây sau,liền phát ra âm thanh---Ức…ức..
Mặt đờ ra như mất hồn cứ liên tục nức cục.
Max khi buông cô ra đã nhanh quay đi.Trên gương mặt không ai thấy là nụ cười vui vẻ mang sự quyến rủ.
-Cậu đi đâu đợi với nào!
LaNat thấy Max đi trước ra khỏi động liền chạy theo,còn phải lôi con Đầu đất đang liên tục --Ức..Ức--
----------------------------
Bội Bội---Tộc Trưỡng thấy lâu như thế mà vẫn không có tin tức của bội bội và Max sợ an nguy của bội bội.Liên lên núi đi tìm.
Đi khỏang ngày mấy cuối cùng cũng thấy dấu hiệu.Tộc Trưỡng đã phát hiện được dấu chân.
-Các người ra đây,đừng núp nữa!
Tiếng xào xạc phía sao liền rõ ràng hơn.Thình lình bọn buôn lậu xuất hiện.
Lão Trưỡng Tộc mặt trở nên hắc ám.
--Hừ…bọn người đã trái lời hứa.!
Tên cầm đầu đểu cợt,cười hắc hắc:-Thì sao,trước hết tôi nên cho ông xem điều này.
Lão Tộc Trưỡng nhíu mày trắng.Tên cầm Đầu liếc mắt ra lệnh cho thuộc hạ.
--Ư..ưm—Bội Bội bị lôi đi khó chịu kêu nhỏ.Mặt cô tiều tụy đi rất nhiều.Thần sắc không tỉnh táo,đầu tóc rối bù.
Lão Tộc Trưỡng dậm gậy tức giận,chỉ mủi gậy về hướng bọn buôn lậu,gầm lớn:-BỌn Bây đã làm gì cháu gái Tao.
Tên cầm đầu được nước bước thêm vài bước,tỏ ra ngạo nghễ:-Thật ra không lỗi của tôi gây ra trước,là do cô cháu gái yêu của ông hạ độc giết an hem chúng tôi,nếu không cô ta đã an toàn về bên ông rồi.
-Các người muốn phản!_Lão tộc trưỡng gầm lên.
--Không—Không..Chỉ là giao dịch với ngài một chút.Chúng tôi vì bất ngờ bị truy kích nên đành đến đây trước ngày hẹn.Chĩ là muốn xin giúp đỡ..
--Truy kích.!_Tộc Trưỡng gằng giọng lập lại,mặt đâm chiêu_-------Các người điên sao.ĐÃ BỊ TRUY ĐUỖI CON DÁM ĐẾN ĐÂY,MUỐN CHẾT CẢ LŨ SAO.
Tên cầm đầu nhăn mặt,hừ lạnh.:-Hừm..Đừng quên ông chính là người tim đến chúng tôi,hai bên đều có lợi cùng hưỡng,đến khi gặp họa ông muốn phũ bỏ sao.Nên nhớ.._Đến đây tên cầm đầu kề sát vào tai Lão Tộc Trưỡng nhỏ giọng ma giáo.:-……nhớ người sản xuất số lượng heroin và công thức cũng là ông đưa chúng tôi.Buôn bán cũng là thông qua ông.Anh em tôi có chuyện thì ông cũng có chuyện và..Lão Đại cũng không tha cho Bộ Tộc quèn của ông đâu..ha.ha
Lão Tộc Trưỡng mặt nhăn lại ,tay run run,ánh mắt đáng sợ nhìn bọn chúng.:----Thả cháu gái tao ra.Mọi chuyện sẽ theo ý bọn ngươi..
--Hahahaha…--cả bọn bắt đầu cười lớn hả hê,vì nghĩ đã thu phục được lão già kia. –Được được…như vậy thì tốt rồi.Chúng ta vẫn như cũ đôi bên có lợi..khàkhà…Mau đưa chúng tôi đến chỗ cất hàng,tạm thời lẫn đi sau đó tình hình bên kia yên ắng sẽ quay lại lấy hàng.
----------------------------------------------
Max nắm chặt tay Nguyệt Hàm lần mò vào hang tối.Càng đi sâu càng thấy lạnh buốt.Cả người Nguyệt Hàm cứ thấy ớn lạnh.LaNát cầm đuốt đi trước.
Cảm nhận tay Nguyệt Hàm rất lạnh.Hắn kéo Nguyệt Hàm vào người vừa sưỡi ấm bằng cơ thể vừa bảo đảm an toàn cho cô chặt hơn.
Hơi ấm của hắn làm cho bớt đi phần lạnh.Tâm trí bị hơi thở nóng của hắn bao phủ,tim cô ít nhiều cũng lọan xạ.
Cô thấy đi rất lâu nhưng mai không tìm ra lối,nhỏ giọng hỏi LaNat:-Lanat ông đi đúng không đấy,sao mãi vẫn không thấy lối thế.!
-Tôi..cũng không chắc,tôi chưa từng dám rời khỏi đây.
-Chán ông quá,đưa đuốt đây_Nguyệt Hàm nóng lòng bực dộc rời khỏi người Max,bước tới cầm lấy đuốt.
-Nguyệt Hàm,em biết đường đi sao,phia trước nếu có nguy hiễm thì sao,trở lại đây.!_Max lạnh giọng,hắn đang lo cho an nguy của cô.
-Nguy Hiễm nào em chưa gặp chứ! Em nhất định tìm ra lối._Nguyệt Hàm bướng bỉnh vẫn tiếp tục giơ đuốt mò đường.
Bỗng cô khựng lại.
Max và Lanát nhìu mày cùng đồng thanh:-Sao thế!
-Chúng ta đang đi lại chỗ cũ.
Max và LaNát nhìn nhau hiễu ý,xoay đi tra kĩ,quang sát Nguyệt Hàm rất tin.
LaNat thấy hơi hoảng:-Vậy phải làm sao đây.!
Max bước tới gõ vào vách đá.
-Đá chứ phải gỗ đâu mà gõ chứ_LaNat khó hiễu nói.
Hắn không quan tâm lời LaNat,rút ra con dao nhỏ sáng lóang rạch hai đường chéo.
Sau đó quay lưng lại cũng làm y như thế vào vách bên kia.
LaNat nhíu mày nghiêng đầu không hiễu Max làm gì.
-Nguyệt Hàm e đi thử bước về trước.
Nguyệt Hàm hiễu ý gật đầu.Khi bước đúng bước.Một bên vách đá liền chuyễn động.
Nguyệt hàm Quay lại bước vách đá kế tiếp cũng dịch chuyễn.
LaNat liền hiễu ra:-Thì ra nảy giờ chúng ta chỉ đang đi một chỗ ư,tại sao vẫn cảm thấy đang đi sâu và không khí càng lạnh.
-Đó là do áp súât,hang đá nơi có nhiều huyền bí từ xưa đến nay,nó là thiên nhiên tạo hóa thành một hệ thống.Nhưng chỗ nào dù có là mật đạo cũng sẽ có một lối thóat ra.
Nguyệt Hàm nóng giận,đạp mạnh vào chân mặt đá.:--Khốn khiếp thật!
---Ầm ầm-
-Cẩn Thận_Max kéo Nguyệt Hàm ra.Khí thấy tiếng động vang lên.
Cánh cửa mở ra/
Cả nhìn nhau.Cùng bước vào trong cần thận.
LaNat vừa bước tới bước lập tức hốt hoảng.
---Bùm---Rầmm—Rầm
Max mặt lạnh băng phong nhanh kéo LaNat và Nguyệt Hàm chạy ra.
Tiếng nổ vang lớn,đá rơi ầm ầm,cát bụi mịt mù.
-Đau quá!_LaNat rên rỉ.LaNat bị đá rơi trúng chân.
-Ông không sao chứ._Nguyệt Hàm vội đỏ LaNat lên.
Max đến gần những chiếc gương bị đá đè, hắn kéo ra, dù hòn đá đập mạnh vào ổ khóa.
---Rầm….rầm.—Két—
Nguyệt Hàm đỡ LaNat tới gần.Max trợn mắt nhìn.Ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Nguyệt Hàm cũng nhận ra trong đó chứa những gì.Liền kinh ngạc.
-Thuốc phiện!_Nguyệt Hàm bật thốt.
-Sao cô biết đó là thuốc phiện._Lanat nhíu mày hỏi.
Sao cô có thể nói cô va Max là người trong ngành này cơ chứ.Nhìn những gói hàng trắng đó cũng đủ đánh hơi được lọai hạng gì.-Trực giác thôi.
Nguyệt Hàm cầm lên xé ra.dùng ngón tay nếm thử.Xoay qua ngẩng mặt nhìn Max.
-Toàn là thuốc phiện nguyên chất.
Max liếc sang những thùng hàng khác,cũng đoán biết được tất cả điều là cùng lọai.