Dương Lão gia mắt khẻ giựt, một chút hài lòng với thái độ lạnh lùng và thẳng thắn của Nguyệt Hàm, ông cười khoé lộ ra vết chân chim ở đuôi mắt.:-Cá tính lắm, nhưng nên suy nghĩ kỉ trước khi nói chuyện với người lớn tuỗi, không phép tắt.
-Bỏ qua đi, với ông thì quan trọng việc lễ phép à. Chẵng phải ông luôn đặc lợi ích lên làm đầu sao.Bây giờ có việc lợi muốn bàn ông nhận không._ Mang khẫu khí cao rất tư tin, không một chút sợ hãi mà nhìn thẵng Dương Lão gia.
Dương Lão gia phần thích thú phần kinh ngạc với tính cách của Nguyệt Hàm,có lẽ đây là cô gái rất ấn tượng mà ông biết, dám nhìn thẵng vào mắt ông mà không rụt rè sợ hãi.Ông tự ngẫm :” Khẫu vị của tên Nhóc Dương Vĩ đúng là không tệ, có được bông hồng lai …đáng tiếc là hoa hồng lại có gai”
-Cô dựa vào đâu để tôi chấp nhận tini một con nhóc ranh như cô đây._Ông cười như cố ý làm khó dễ.
-Dựa vào tôi sẽ giúp ông giết chết Dương Vĩ, khiến ông không còn vật cản đường.
-hahaha.. ta mà cần đến con nhóc như cô giúp sức sao.?
Nguyệt Hàm mạnh miệng:-Việc này ngàoi tôi ra, ông nghĩ còn ai có khả năng hơn sao. Dương lão gia có bản lĩnh thế nào thì cũng chưa chắc hạ được Max, chỉ có người thân cận bên hắn mới dễ dàng xử lí tốt thôi.
Giọng đều đều bình ổng, mắt già sáng tinh anh nhiếp lại:-Được, Vậy để xem bản lĩnh cô tới đâu,có thể khiến tên nhóc sắc đá đó tin tưỡng
Dương lão gia biết rõ tâm tính Dương Vĩ hơn ai hết,nếu không phải người phụ nữ đặc biệt quan trọng Dương Vĩ sẽ không giữ bên cạnh lâu đến như vậy,lại vô số lần bảo vệ, tuy bề ngàoi lạnh lùng gỗ đá. Max là kẻ không biết bộc lộ cảm xúc không dễ ai nhìn ra được,có điều lần này thái độ Max rõ ràng như vậy cả Lạc Thần còn nhận ra, vậy mà cô gái này lại mang lòng óan hận.Đúng là ông được dịp xem màn kịch vui, lẽ nào uổng phí bỏ qua, chi bằng bỏ công ngồi xem.
-Cô thử nói điều kiện đi._Nhìn Nguyệt Hàm ông đa phần biết rõ Nguyệt Hàm muốn trao đỗi lợi ích.
-Để chính tay tôi giết chết Tống Hào._Âm vực nghe qua rất nhẹ, nhưng khi nói ra khiến người ta ớn lạnh mà rét.
-Tôi biết rõ, người đứng sau Tống Hào là Dương lão gia. Nếu không trao đỗi với ông khó lòng mà ra tay thuận lợi.
Dương Lão gia gật gù, cô gái này tính tóan khôn lanh.Giết gà cũng phải nhìn mặt chủ.
-Cô có biết, nó cũng mang họ Dương, sao cô cho rằng ta sẽ giết nó._Nhoe mắt già, Dương Lão gia muốn dò hỏi thâm ý của Nguyệt Hàm.
Nguyệt Hàm ưcời nhạt, nói giọng bình ổn:- Tôi còn biết, Max không phải con ruột của ông.Tuy cả hai đều có dòng máu họ Dương.
Đuôi mắt khẽ giựt, cơ mặt co lại Dương lão gia tỏa ra khó chịu:-Xem ra cô biết khá nhiều, những người biết được quan hệ ta với nó không mấy ai, hẳn cô rất quan trọng nó mới nói với cô.
Nguyệt Hàm nhàn nhạt đáp:- Lần này ông đóan sai rồi, Tôi chẳng là gì của hắn ta, nên đâu nhất thếit hắn phải nói ra, ở trong sát bang bao lâu muốn biết một việc không phải khó với tôi.
Ngón tay nhịp nhịp lên bàn , Dương lãi gia cười như khn ngợi:- Coi như cô cũng có bản lĩnh.
-Được, ta chờ tin tốt của cô._ Rừng càng già thì càng cay, nheo mắt quỷ dị, Dương lão gia trầm ỗn gã người ra, quay ghế lại, để lại một câu xem như đồng ý giao dịch có lợi này.
Có một điều Dương Lão gia không hề có ý muốn giết chết Dương Vĩ sớm, nếu Dương Vĩ chết thật còn ai có khả năng quyết thắng thua với lão, vậy chẵng phải rất nhàm chán sau. Thật ra, lão muốn xem Nguyệt Hàm và vị trí của cô ta trong lòng Max đến đâu, để coi con bài này hẳn sẽ là chủ chốt.
Chính Nguyệt Hàm không ngờ, vì bị Max kích động nhiều lần, oán hận lại tăng cô càng quyết tâm thoát khỏi, giống như con chim bị nhốt vào lòng còn bị ấm ức mà cắn chủ sổ lòng.
Ý nghĩ mạnh mẽ, Max để cô biết được thông tin, khiến cô đem thông tin này cho Dương lão gia, điều cô đau đớn nhất chính là ngày cô biết Max tại sao lại đối xử với cô như vậy vì trả thù cho mẹ, hối hận cũng không kịp khiến Lạc Thần thuận lợi giở trò.Tất cà cũng do cô nếu không Max đã không bị Lạc Thần hành động không kịp trở tay
Ngồi thừ người ra, Thiếu Thất kêu mấy lần cô cũng không nhúch nhích.Liền đánh vào người cô thật mạnh.
-Nguyệt Hàm, không cần phải mất hồn đến vậy chứ.!
Nguyệt Hàm vừa giật mình nhìn Thiếu Thất gương mặt nữa trong ánh sáng nữa chìm vào bong tối, cô thở ra ngừng suy nghĩ lan man.Đến lúc thông suốt thật không biết cách nào đối diện.
-----
Max như oán tính bước đi vào lối đen dưới lòng đất. Dáng người vì khá cao lớn nên đi theo lối hẹp không thuận lợi phải rút mình ép sát mới vào bên trong.
Là Max nhạy bén nhìn thấy những bụi có bị dẫm nát, in nhạt những dấu chân to nhỏ, nhỏ hắn đóan rằng có thể của Nguyệt Hàm, lớn là do Thiếu thất để lại.Lần theo hướng đi của Thiếu Thất và Nguyệt Hàm dẫn đến đây hắn tin chắc họ đã vào đây.
Cuối cùng đi cả ngày trời, đường thì nhỏ hẹp, hơi đất nồng nặc lại càng tối.Hắn cho rằng người đào ra được nơi ẫn dưới lòng đất này khảong mất rất nhiều năm và công sức,đây cũng có thể là nơi ẫn náo của tội phạm.
Đến được nơi, gương mặt hắn đanh chặt, nhìn thấy những đồ dùng nghiên cứu dưới lòng đất, hắn đáon được người làm ra nơi đây là ai.”Lão tộc trưỡng này điều chế ma túy ở đây” Max sờ vào dụng cụ, sơ qua đã biết dùng để chế biến ma túy.
Từ phía sau lưng tỏa khí lạnh,đôi mắt sâu sắc bén vừa chốp qua đã nhìn thấy một ánh sáng lóe lên phản chiếu qua lọ thủy tinh đặt trên kệ.Phản xạ nhanh Max nghiêng người.
--Xọet—Xọet—
Lão Tộc Trưỡng chưa kịp đặt dao vào cỗ Max uy hiếp, đã bị nắm lấy cỗ tay nhanh đến mức không thấy được sự di chuyễn đã nằm gọn trong tay Max.Con dao bị Max bẻ tay mà rơi xuống ----Keng---
Đau đớn, xương cốt vốn không còn cứng cáp, chịu được sức mạnh cường tráng của Max---Rắc Rắc---AA…ư..
Mặt nhăn rên rĩ.Lão bị Max đè lưng xuống siết tay ra phía sau lưng.:-Khốn k..híê..p! uổng công ta cứu ngươi, nào ngờ giờ lại lấy ân báo oán.
Vẻ mặt như tản đá, không chút dư vị, nhạt giọng:- Vốn dĩ ta sẽ trả, nhưng xem như hành động lúc nãy ta trả lại một mạng, người như ông giúp người cũng có mục đích, hà tất gì ta phải tôn trọng.
-Ngươi.. quên đã hại cháu gái ta ư.Ta còn chưa hỏi tội ngươi._Lão Tộc Trưỡng nhăn đau đớn gằng ra tiếng.
Max bá đạo nói:- Ta không thích nhiều lời.Ông làm cháu nhận. Thứ ma túy cô ta sử dụng chẵng lẽ không phải do ông làm ra sao.
Lão Tộc Trưỡng thở hồng hộc, lão đúng là không thể phủ nhận việc này
-Mau dẫn ta đến chỗ Nguyệt Hàm_Lời nói không cao cũng không nhanh, nhưng phát ra rất âm u sát khí.
-Không biết!_Lão gằng lớn
--Á…ư..A—Rắc---_Max lập tức bẻ gảy cánh tay lão.
Đau đớn khóe mắt trào nước, Lão nghiếng răng.
---------------------------------
-Hình như là tiếng bước chân.!_Nguyệt Hàm nằm xuống đất, áp sát tai dưới mặt nền đất.
Thiếu Thất bật cười—Đây là dưới lòng đất cô hoang tưởng hay sao mà nghe tiếng bước chân ở phía dưới vậy.
-Nhưng… rõ ràng ta nghe được tiếng động._Tai Nguyệt Hàm rất thính, chỉ cần khu vực yên lắng âm thanh nhỏ đến mức không dễ nghe được tai cô vẫn có thể nhận được.
Thiếu Thất xoa xoa hai ngón tay lại, tư thế ung dung :- Đúng là nghe được tiếng động, nhưng không phải phía dưới đâu._Thiếu Thất giơ ngón tay lên không trung chỉ về hướng .
Nguyệt Hàm khó hiễu chau mày. Nhìn theo hướng tay của Thiếu Thất mới đầu chỉ thấy một mản đen còn nghỉ hắn khua môi múa mép. Thật đoán không ra, cái mản đen dần lấp lóe tia sáng như ngọt đuốt.
Một hình bong lớn tiến càng gần.Nguyệt Hàm liền cảnh giác giơ cao súng lên.
---Cạch—Đùn---.
...Xọat....
Thiết Thất một phen giật mình.Chưa kịp cản lại..
---Max…!—Nguyệt Hàm trừng mắt ngạc nhiên.Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc hốt hỏang bật ra tiếng