Gần một canh giờ sau, Lâm Minh Dạ y phục chỉnh tề chạy tới Nguyệt Tâm Điện theo căn dặn của nàng. Vốn dĩ nàng gọi hắn đến để quản lí đống sổ sách xếp thành chồng kia, thế nhưng không biết là chuyện gì đã xảy ra, nàng lại bận rộn tiếp một vị khách nào đó mới tới rồi.
Chuyện sẽ không thành vấn đề gì, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Bỉ Ngạn Cung tiếp khách, nhưng cái khiến hắn chú ý chính là vị khách lần này không phải là người nào bình thường. Nguyệt Tử Ly vẫn cao cao tại thượng an vị trên thạch ỷ, bên dưới lại là một đoàn người không biết là đã quỳ ở đó hành lễ được bao lâu, mỗi người trên tay đều dâng lên một chiếc khay bằng vàng, đồ vật đặt trên đó đều được phủ qua vải đỏ nhìn liền biết là vải đắt tiền. Dẫn đầu đoàn người là một nam một nữ, trên người mặc lễ phục chói mắt, cũng đang hướng nàng quỳ xuống.
Không khí trong điện dường như có hơi hướng căng thẳng. Nguyệt Tử Ly thủy chung trầm mặc, cặp mị nhãn của nàng như có như không quét xuống nhìn toàn bộ đám người ở bên dưới, cằm của nàng thì dựa vào bàn tay đặt trên thành ghế, chính là đem dáng vẻ lười biếng lại ngả ngớn trưng ra cho bọn họ xem.
Đám người ở dưới đất lại chẳng biết nên làm sao đối mặt với vị Bỉ Ngạn cung chủ kia. Từ lúc tiến vào đây tới bây giờ, bọn họ không rét mà run, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một lần. Bọn họ thật sự muốn dẹp hết mọi trọng trách mà chạy về nhà khóc lóc, thế nhưng chủ tử của bọn họ đã nói chuyến này nhất định phải thành công nhận được chấp thuận của nàng. Xem ra nhiệm vụ này bọn họ đều gánh không nổi a.
Lâm Minh Dạ lẳng lặng đi đến bên cạnh Nguyệt Tử Ly. Hắn hơi cúi người, thấp giọng hỏi, "Cung chủ, bọn họ đến đây là...?" Mắt hắn liếc xuống phía dưới. Đoàn người gồm có tất cả, mỗi bên nam nữ đối xứng, đồng thời có cái khay phủ vải lụa. Hắn lại phóng mắt ra ngoài cửa điện. Này, tại sao ở bên ngoài lại có nhiều thuộc hạ nhón người vào xem thế hả, ngay cả Bạch Châu Bạch Sa hai tỷ muội đứng dính vào nhau, tay của người này lại che lên miệng của người kia. Vẻ mặt của ai cũng tò mò hóng hớt. Đám thuộc hạ này vì sao hôm nay lại càn rỡ như vậy a, cung chủ đang đón khách lại có thể tụ năm tụ bảy ở ngoài đó, bọn hắn đều xem Lâm hộ pháp này là người vô hình rồi chăng?
Nguyệt Tử Ly nghe vào tai câu hỏi của hắn, cư nhiên bất động thanh âm mà không đáp. Hai tỷ muội họ Bạch có vẻ phát hiện ra hắn thế nhưng lại chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra với cung chủ, lập tức đua nhau ra ám hiệu với hắn, nhưng có nỗ lực như nào cũng là thất bại. Ai nha Lâm hộ pháp a Lâm hộ pháp, bình thường ngài mặt than chúng ta cũng không muốn nói gì, thế nhưng tại sao lúc này cái đầu lạnh đó của ngài không những không làm cho ngài hiểu ra mà còn đông cứng luôn cả tư duy của ngài a.
Lâm Minh Dạ lại tưởng Nguyệt Tử Ly đang muốn thử thách hắn, hắn vậy mà lại thực sự đứng một bên nghiêm túc suy đoán. Một đoàn người nam nữ đối xứng, mặc lễ phục màu đỏ, trên tay bưng nhiều vật như vậy...rốt cuộc là chuyện gì? Muốn cống nạp sao? Bỉ Ngạn Cung một năm chỉ nhận cống nạp một lần, hiện tại đâu phải là lúc đó?
Nguyệt Tử Ly day day cái mi tâm đang hơi nhăn nhó của mình. Lâm Minh Dạ vì sao hôm nay lại đầu đất như vậy chứ? Hắn vốn xuất thân hoàng tộc, học cao hiểu rộng, tu vi cũng là tự mình tham khảo tàng thư mà có, vậy mà ngay cả thứ cơ bản nhất như vậy hắn cũng không biết sao?
"Bẩm Bỉ Ngạn cung chủ, xin ngài hãy suy xét. Công tử nhà chúng ta đều đã chuẩn bị kĩ sính lễ như vậy, tất cả là vì muốn ngài vui lòng a." Nam tử đầu lĩnh từ bên dưới kính cẩn nói, đầu lại cúi thấp hơn một chút. Đoàn người bọn hắn từ xa đến đây chính là mất đến ngày, ở phía bên ngoài kia lại có thêm vài cái xe lễ vật nữa.
Hắn trong lòng cũng là trách chủ tử vì lí do gì lại nóng vội như vậy, lại không thấu đáo như vậy? Danh tiếng Bỉ Ngạn cung chủ ở khắp Phượng Linh quốc này không ai không rõ, mà chủ tử hắn bất quá cũng chỉ là công tử hào môn thế gia, có được một chút quan hệ với hoàng tộc liền kiêu ngạo. Nếu cho hắn được một lần nói thật lòng, thì xin lỗi chứ Bỉ Ngạn cung chủ dung mạo thiên chi kiều diễm, hoa ghen thua thắm, địa vị sánh ngang với quốc gia chi chủ thì có con mắt nào của nàng sẽ để ý tới chủ tử hắn chứ? Trách thì cũng là trách tại sao bọn hắn lại phải làm hạ nhân của tên phá gia chi tử đó, mặt mũi của bọn hắn cứ thế mà vứt hết thôi.
"Cung chủ, mong ngài nể tình chủ tử chúng ta nhiều đêm hao tâm vì ngài mà không ngại dâng lên lễ vật mà cho chúng ta một câu hồi đáp." Nữ tử dẫn đầu cũng hạ thấp người xuống, trán có thể chạm đất luôn rồi. Tình huống này thập phần gây khó dễ cho bọn hạ nhân các nàng. Loại bỏ khả năng vị cung chủ sẽ nhận lời đi, nhưng bọn nàng cũng không thể tay không trở về được. Chủ tử sẽ phạt bọn nàng, sẽ đánh đập, bỏ đói bọn nàng. Mà nếu như bọn nàng ở đây mặt dày quỳ lạy như vậy, có khi một lúc nào đó lại chọc giận tới vị cung chủ đáng sợ kia, bọn họ đều không dám nghĩ nàng sẽ làm ra cái chuyện gì đâu.
Lâm Minh Dạ mất một lúc lâu như vậy, thần trí như cũ vẫn là một mảng mơ mơ hồ hồ. Nhưng trong một khoảnh khắc thần kì khi giống như có một tia sáng xẹt qua đầu hắn, hắn trợn tròn mắt, môi lắp bắp không nói được thành lời. "Cung chủ...đây không phải là đang...cầu--"
"Cầu hôn." Nguyệt Tử Ly chán chường mà thở dài. Nàng nhìn đám người nãy giờ đã quỳ lạy ở đây được tròn trĩnh một canh giờ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình xử sự thật ngớ ngẩn. Nàng có thể một câu liền đem toàn bộ đuổi đi được a, vì sao lại ngồi đây nhàm chán như thế. Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân nàng cố tình kéo dài thời gian dây dưa với bọn người đến cầu hôn này là do đang đợi Lâm Minh Dạ đến đâu. Gì là gì chứ tuyệt đối không phải là lí do này.
Bọn thuộc hạ vẫn hóng hớt ở bên ngoài tự dưng cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh. Đành rằng Bỉ Ngạn Cung quanh năm luôn phảng phất tiết trời mùa thu đi, thế nhưng cảm giác này lại không giống là do khí hậu nha. Song, đoàn người cầu hôn mới là những kẻ nhận đủ cảm giác ớn lạnh như sát khí này. Tình hình vốn dĩ đã vô cùng căng thẳng, nay lại càng giống như bị rút cạn đi không khí, khiến bọn họ hô hấp không thông. Rốt cuộc là tại sao a.
Lâm Minh Dạ sau khi được khai sáng, gương mặt tuấn lãng của hắn giờ phút này trông đen kịt như mực tàu. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy được luồng khí hắc ám từ cơ thể hắn tỏa ra xung quanh. Đúng rồi, hắn chính là nguyên nhân khiến cho nhiệt độ ở đây hạ thấp xuống đó, thì sao nào? Bản tôn còn muốn đóng băng chết các ngươi, nào có ý định để các ngươi sống tốt như vậy đâu.
"Cung chủ, thuộc hạ muốn tiễn khách." Lâm Minh Dạ thanh âm đã trầm đến cực điểm. Nguyệt Tử Ly mỏi mệt ngả người ra phía sau, tay giơ lên phất phất tùy ý. Hao tổn thời gian ở đây chơi trò mèo vờn chuột cũng làm nàng muốn tổn thọ rồi.
"Các vị khách nhân vất vả đường xa đến đây, thế nhưng cung chủ của bản tôn đang không khỏe trong người, không tiện đàm phán với các ngươi. Hiện tại xin mời về cho." Như thế nào mà khi Lâm Minh Dạ lên tiếng, đoàn người cầu hôn thậm chí còn cảm thấy hắn đáng sợ hơn vị cung chủ kia. "Nhưng là...chúng ta phải nhận được hồi đáp của cung chủ đại nhân..."
"Muốn nghe nàng hồi đáp? Hảo. Nghe xong rồi, bản tôn nghĩ các ngươi sẽ thích việc trở về mà không còn chân tay đó." Hắn nói nghe đùa nhưng trông mặt không đùa mà chậm rãi nhả ra từng chữ đầy nhạo báng.
Bọn họ trong một khoảnh khắc liền hiểu quay đầu là bờ, lập tức không còn muốn quản đến việc lúc quay về sẽ bị chủ tử đánh đập nữa mà nhanh chóng khăn gói chuẩn bị lăn đi. Bọn hắn thà bị đánh chứ ngàn vạn lần không muốn trở thành nhân côn đâu.
"Về nói với chủ tử của các ngươi, rằng tối nay bản cung chủ sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ, coi như là quà đáp lễ. Bạch Châu, Bạch Sa, tiễn khách." Nguyệt Tử Ly định để cho bọn họ rời đi mà không nói gì, tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy mình nên tập thói quen tạo lương tâm một chút, sau này chính nàng sẽ được hưởng lợi, cuối cùng lại lên tiếng.
"Đa tạ cung chủ ban ân!" Đám người cầu hôn đồng loạt quỳ xuống tạ ơn nàng, sau đó hớt hải trở về, một giây cũng không dám lưu lại ở cái nơi đáng sợ như muốn đoạt mạng người này nữa.
Nguyệt Tử Ly bỗng cảm thấy khó chịu mà rục rịch thân mình. Lâm Minh Dạ rất thức thời mà xoa bóp vai cho nàng. Cuối cùng, khi đã thỏa mãn hưởng thụ hắn phục vụ, nàng lãnh đạm ra lệnh, "Phạt ngươi ba ngày ở trong tàng thư các, đem sách đọc hết. Sau ba ngày sẽ khảo toàn bộ. Xú tiểu tử đầu đất, chỉ vì ngươi mà bản cung chủ cảm thấy rất mệt mỏi."
"Tuân mệnh, cung chủ." Hắn tuy bị nhận loại hình phạt khiến cho đám thuộc hạ ở ngoài kia sợ đến mặt mũi đổi thành màu cầu vồng nhưng vẫn có thể cười ôn nhu ngốc nghếch, sau đó không nhiều lời liền đi lãnh phạt.
"..." Ánh mắt của nàng dõi theo bóng lưng của hắn.
Biểu hiện lần này không xuất sắc, nhưng cũng không tồi.
Tối hôm đó, tên phá gia chi tử ngày trước sai một đoàn kiệu cầu hôn Bỉ Ngạn cung chủ quả thật là đã nhận được kinh hỉ lớn.
"...Kinh hỉ mà nàng ta nói...chính là...phế đi cái kia của hắn sao...?" Một trong số người trong đoàn kinh hãi nói. Mà cũng may cho bọn họ, lúc gã bị biến thành thái giám thì cũng đã nghe được lời dặn dò tràn ngập từ bi của nàng rồi.
"Cung chủ của ta có để lại lời nhắn, Nếu còn muốn đụng tới đoàn người cầu hôn kia, ngày sau lại thêm một kinh hỉ. Thỉnh các hạ chú ý hành xử." Mộc Nhi mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc nào nói với gã nam tử đang thống khổ ôm lấy hạ thân nhuốm máu của hắn mà lăn lộn dưới sàn gỗ lạnh lẽo, sau đó thì vô tung vô ảnh biến mất.
Thấy chưa, trên đời này nàng mà nhân hậu bác ái thứ nhì thì không một ai dám xưng thứ nhất nữa đâu.
A/N: ăn mặn một bữa rồi thì chuyển sang ăn ngọt nè :)