Lâm Minh Dạ ban đầu dự định tự mình trở về chỉ vì hắn không muốn dính líu gì tới đám cung nhân phiền toái. Nhưng giống như là đã quen với tính tình không cần người của hắn mà sớm đã có chuẩn bị, mồm mép của Triệu Tử linh hoạt như thế nào mà đã khiến hắn phải miễn cưỡng chấp nhận ngồi kiệu vương gia.
Từ lúc ở trong khuôn viên Bỉ Ngạn Cung, Lâm Minh Dạ đã cảm nhận được năng lượng hiện diện khá lớn kể từ lúc Triệu Tử cùng đám người trong cung kéo nhau tới vẽ truyện, phá bĩnh cuộc sống yên bình thường nhật của hắn và cung chủ đại nhân, vậy nhưng vẫn là bị doạ cho ngẩn người khi vừa mới bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt hắn chính là vô cùng hoành tráng với hai hàng hầu cận thẳng tắp khom người hành lễ, cùng với cỗ kiệu khảm đủ các thể loại vàng bạc châu báu cực kì phô trương đang được kéo bởi sáu con bạch mã trắng phau không tì vết.
"Những thứ chuẩn bị này, bổn vương nên hiểu theo hướng nào đây? Bổn vương có lẽ là nên cảm kích đại nhân đã phí nhọc tâm tư chu đáo cho chuyến đi hồi hương đường dài này vậy?". Thời gian ở cùng với Nguyệt Tử Ly đã dạy cho Lâm Minh Dạ một vài thứ mẹo vặt hay ho. Như là, một nụ cười cũng không hẳn là không tốt. Còn có thể dùng để đuổi người, doạ người rất hiệu quả nữa nha.
Và thế là, sau khi hắn dứt lời thoại của mình, bạc môi của hắn cong lên, tạo thành một hình bán nguyệt hoàn mĩ.
"B...bẩm vương gia, hạ quan chỉ là...chỉ là nghĩ muốn chuẩn bị cho vương gia tiện nghi và thoải mái bậc nhất ạ..." Tên viên quan trông thấy gương mặt dẫu cười nhưng thà rằng không cười của Lâm Minh Dạ mà thân thể không tự chủ được mà co rụt lại, khúm núm đáp lời.
Đương nhiên, một mĩ nam tử đã được gột rửa và tái sinh thành viên ngọc quý như Lâm Minh Dạ, hắn cười lên trông vô cùng đẹp. Tiếc rằng, chỉ duy nhất một nữ tử trên cõi đời này là có đủ tư cách để chứng kiến được cảnh đẹp xao xuyến lòng người đó. Còn lại, tất cả những gì bọn họ có thể nhận được thì chỉ là tà khí.
"Vậy, đường về hoàng cung này, bổn vương phải phiền tới đại nhân nhiều rồi." Lâm Minh Dạ hào phóng ban thưởng thêm cho Triệu Tử một nụ cười mà hắn cho rằng đã chứa đủ thiện ý, sau đó bước vào trong kiệu, mặc cho gã rùng mình chắp tay cúi đầu ở phía sau.
"Hạ quan...tuỳ ý vương gia sai bảo..."
Nguyệt Tử Ly đã nói nàng sẽ cùng đi với hắn. Nhưng xuất hiện ở đây từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Lâm Minh Dạ hắn mà thôi.
"Cung chủ, ngài...không đi nữa sao...?" Lâm Minh Dạ dừng bước về phía đại môn, quay đầu nhìn Nguyệt Tử Ly, người mà vừa mới nãy còn đi bên cạnh hắn, lúc này đột nhiên đứng lại. Tuyên bố cùng quay về với hắn của nàng đã cấp cho hắn không biết bao nhiêu là động lực, cớ sao ngay lúc này nàng lại đổi ý...?
"Con đường này tiểu tử ngươi phải đi một mình rồi. Bổn cung chủ sẽ theo sau." Nàng xoay người, toan trở vào trong. "Cung chủ...!" Hắn cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an. Hắn là đang sợ phải quay về nơi đó một mình sao? Không...không phải thế...Là nàng—
"Ngươi là hộ pháp của Bỉ Ngạn Cung người gặp người sợ, không lẽ chút việc ngoại giao này ngươi cũng không tự làm được mà cứ phải cần tới bổn cung chủ chạy theo chăm cho?" Nguyệt Tử Ly hơi quay đầu lại nhìn hắn bằng một ánh mắt răn đe, khiến cho Lâm Minh Dạ lập tức hiểu chuyện.
"...Minh Dạ xin phép đi trước. Cung chủ đại nhân, thỉnh bảo trọng ngọc thể."
Bóng dáng cô đơn của hắn khuất dần sau đại môn.
Nàng rút ra từ trong tay áo chiếc khăn thêu màu đỏ tươi, đưa lên trước môi, che đi nụ cười mang ý vị không thấu của mình.
Vài tiếng ho khan đè nén vang lên giữa chốn tĩnh lặng.
Ngồi bên trong kiệu, Lâm Minh Dạ rút ra một tờ giấy được cuộn trong chiếc ống tre. Mật thư này là của một thuộc hạ truyền tới, trong đó ghi chép lại một chút tình hình ở Thanh Long quốc. Lâm Minh Dạ vốn đã nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ với nơi đó nên từ ngày đến Bỉ Ngạn Cung, hắn không cập nhật thêm tin tức gì ở đó nữa, nhất là của hoàng thành.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là các huynh đệ muội cũng đã thành thân hết cả. Thái tử Lâm Cảnh Phong nạp Thái tử phi từ năm trước, đó cũng là vào khoảng thời gian Lâm Minh Dạ mới đến Phượng Linh quốc. Hiền Vương mới thú tiểu thư Chu gia vào năm trước, vậy mà cũng đã có hài tử đầy tuổi rồi. Nghe nói hoàng thượng mới vừa ban hôn cho Cẩn Vương với sư muội của y là đích nữ Trình gia. Bình Dương công chúa, tức tiểu hoàng muội của bọn hắn mới làm ầm cả hoàng cung vì nàng vừa mắt đích tử của Tể tướng. Toàn là các danh gia vọng tộc có người làm quan trong triều cả thôi. Chưa kể đến, thời gian qua trong cung các phi tần lại thi nhau tranh sủng, dùng đủ thủ đoạn để mang được long thai. Cuối cùng, số hoàng tự chính là lại nhiều lên một ít rồi.
Còn có, nghe nói, hoàng thượng vốn không phải là người đã ban lệnh tìm Lâm Minh Dạ. Là Thái tử, chính hắn là người đã bằng mọi giá truy ra được tung tích của Lâm Minh Dạ, sau đó đứng trước tất cả các viên quan mà hướng bệ hạ cầu xin đón hắn trở về.
Hoàng thượng còn chưa vội, Thái tử hắn lại gấp gáp cái gì đây.
Lâm Minh Dạ nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng mãi mà vẫn không ra được một lí do. Nhớ lại những ngày trước đây, càng thấy mọi chuyện đều đi theo một hướng rất kì lạ. Thái tử muốn hắn phải chết. Nhưng là vì sao a? Lâm Minh Dạ hắn không phải chết thật thì cũng là đã chết trong mắt người khác, còn chẳng phải là đã triệt để không dính dáng tới cái ngai vàng rồi sao?
Không lẽ đằng sau chuyện này còn tồn tại uẩn khúc gì?
Bây giờ, Lâm Minh Dạ không thể cho bọn hắn biết chính mình có thân phận cường đại đến thế nào. Khá khen cho thủ hạ của Thái tử đã phát hiện hắn lưu lại ở Bỉ Ngạn Cung. Nhưng, cũng chỉ có đến thế thôi, chúng vẫn tưởng hắn chỉ là khách nhân qua đường vì sự cố ở rừng trúc năm đó mà được cưu mang về. Thân phận hộ pháp của hắn tuy rằng nổi danh khắp tứ quốc, thế nhưng vẫn không có ai thực sự được nhìn qua dung mạo của hắn a. Thường ngày hắn ra ngoài hành sự đều mang một chiếc mặt nạ sứ có hoạ ấn ký của Bỉ Ngạn Cung, và đó cũng chính là thứ duy nhất để người ta nhận dạng được hắn. Thân phận này của hắn mà để lộ thì màn kịch hay sắp tới làm gì còn cơ hội để diễn ra nữa.
Nếu đó là tâm nguyện cả đời của Thái tử, vậy Lâm Minh Dạ hắn chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh, thành toàn cho y đi vậy.
Con đường này mới thật dài dẵng làm sao khi một ngày đã qua rồi nhưng vẫn là chưa thể ra khỏi lãnh thổ Phượng Linh quốc. Lâm Minh Dạ có chút buồn bực nghĩ ngợi, nếu chỉ có một mình hắn thôi thì cũng chỉ cần nửa ngày là đã đến ngoại thành Thanh Long quốc. Vậy mà hắn phải ở đây. Ngồi kiệu. Một đám người râu ria hoa hoè, thật là khiến cho hắn cảm thấy hết sức phiền phức.
Hắn khẽ vén tấm màn che khung cửa sổ hé ra một chút, cặp mắt đen láy như màn đêm chán chường trông ra quang cảnh ruộng lúa rộng mênh mông bát ngát ở bên ngoài. Hắn vẫn đang ở ngoại thành, nơi nông dân tập trung sinh sống và trồng trọt chăn nuôi, là nguồn cung cấp lương thực chính cho toàn quốc. Bỉ Ngạn Cung nằm trên một ngọn núi cao ở phía Bắc nên là phải đi một ngày mới xuống được dưới núi và gần tới kinh đô. Nhưng Phượng Linh an ninh chặt chẽ, nếu không phải là sứ giả được phái tới để ngoại giao thì cung nhân nước khác đều bị chặn lại ở ngoài cổng thành. Vì thế, con đường ngắn nhất là đi xuyên qua kinh thành của Phượng Linh theo hướng Nam thẳng tới cũng không thể đi, bắt buộc phải vòng qua ngoại thành.
Hắn không nhịn được mà thở dài.
Hắn nhớ Nguyệt Tử Ly. Nơi yên bình nhất của hắn không đâu khác chính là ở bên cạnh nàng. Bình thường hắn cũng đã chỉ muốn được cung phụng bên nàng, huống chi bây giờ hắn lại phải sắp sửa quay về cái chốn quỷ tha ma bắt đó, lại càng khiến cho hắn tựa như bị hoang tưởng mà giống như ngửi thấy mùi hương của nàng...
"Nghĩ gì mà ngẩn cả người ra thế, xú tiểu tử?"
"Đang nghĩ tới cung chủ đại nhân của ta..."
"Nghĩ tới bổn cung chủ? Vì sao a?"
"Bởi vì ta—Đ, đại nhân??!"
Lâm Minh Dạ chợt bừng tỉnh khỏi mê man, liền nhận ra Nguyệt Tử Ly bằng xương bằng thịt đang ở ngay cạnh bên, trong tư thế ngồi xổm, tay phải chống cằm, nghiêng đầu tròn mắt nhìn hắn như thể nàng đang quan sát một con vật lạ.
Nàng cứ thế vô tung vô ảnh xuất hiện trước mặt hắn, thiếu chút nữa là hắn đã nói những thứ không nên nói rồi.
"Cung chủ đại nhân, ngài đã ở đây từ lúc nào..." Lâm Minh Dạ biết, một trong những sở thích của Nguyệt Tử Ly là ẩn khí tức. Nàng thường dùng nó cho nhiều mục đích khác nhau, tỉ như khi dò thám đối phương hay đột nhập vào nơi nào đó, nhưng theo như con mắt của hắn nhìn nhận được thì nàng cũng chỉ dùng để khi dễ hắn thôi.
"Từ sáng sớm. Tiểu tử, tướng ngủ của ngươi thật xấu."
"S...sáng sớm ạ...? Thuộc hạ...ngủ xấu lắm sao...?"
Lâm Minh Dạ hoảng loạn đến độ không thể nói nên lời. Cung chủ vậy mà...vậy mà đã nhìn thấy hắn ngủ...còn chê xấu...
...không đúng...? Hắn từ trước tới giờ lúc ngủ tư thế đều rất là nghiêm chỉnh a? Thậm chí thân thể hắn lúc nhắm mắt như thế nào thì lúc mở mắt vẫn như thế đó, người khác nhìn vào còn tưởng hắn là người chết a?
Nàng lại trêu hắn!
"Ngươi sao vậy? Mặt ngươi đỏ hết rồi kìa. Đêm ngủ không cẩn thận nhiễm phong hàn sao?" Nguyệt Tử Ly miệng thì nói những lời đầy quan tâm thế nhưng không ai là không thể nhìn ra được ý cười ranh ma như thể mới túm được một nạn nhân xấu số vào trò đùa của nàng.
"Thuộc hạ không có." Lâm Minh Dạ sắc mặt bỗng nhiên lãnh đạm, rồi lại lấy một cuộn văn thư ra, yên tĩnh đọc.
"Thật sự? Thân thể không có việc gì?" Nguyệt Tử Ly nheo nheo con mắt, bày ra một bộ dạng như có dòng chữ ta thật sự thành tâm lo lắng cho ngươi viết trên mặt. Nàng cười thầm, hắn nghĩ muốn dỗi nàng sao.
"Thật sự. Tạ cung chủ đã quan tâm." Hắn nhàn nhạt mở miệng, mắt vẫn chưa hề dời khỏi văn thư.
Nguyệt Tử Ly cảm thấy, hôm nay Lâm Minh Dạ tự dưng lại muốn chống đối nàng.
Thú vị.
"Nhưng bổn cung chủ lại thấy, ngươi chỗ nào cũng không ổn a..."
Lâm Minh Dạ biết, nàng là một nữ tử vô sỉ. Nhưng hắn không biết, sự vô sỉ của nàng chính là không có giới hạn.
A/N: ráng rặn được một chương hơi ngắn dù đã ngâm quá lâu rồi bù lại, chương sau có thịt