Tiếng Doãn Ngạn Nhi ngọt ngào vang lên: “Anh Hạo, em tới rồi đây”.
Doãn Ngạn Nhi bước vào rồi bất ngờ đứng hình trong giây, mặt cô ta chưng hững, mắt mở thật to vì ngạc nhiên, cô ta cứ tưởng là Tề Lăng Hạo sẽ một mình gặp cô ta như lần trước nhưng ai ngờ người ngồi bên cạnh anh lại là Kiều Uyển Vũ, bản thân Doãn Ngạn Nhi có mưu đồ câu dẫn chồng người ta nên hiển nhiên là phải giật mình, sửng sốt rồi.
“Uyển Vũ cũng ở đây sao?” Doãn Ngạn Nhi tỏ vẻ gượng ngạo khó coi.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười đầy thâm thúy, đứng dậy mở một cái tách lên rồi rót một tách trà tâm sen để vào chỗ ngồi đối diện rồi lên tiếng: “Đã tới đây thì tức là khách giống như những người khác, mời Doãn tiểu thư qua đây ngồi rồi nói chuyện”.
Tuy là thái độ rất thân thiện, hành động rót trà mời khách ngồi cũng rất trang nhã nhưng Doãn Ngạn Nhi cũng ngầm hiểu ý của Kiều Uyển Vũ đang ám chỉ cái gì.
Kiều Uyển Vũ cố tình nhấn mạnh từ “Khách” là có ý nói rằng Doãn Ngạn Nhi dù có đặt chân được vào Hoàng Kim Uyển Cảnh thì chẳng qua cũng là một vị khách mà thôi còn cô mới là nữ chủ nhân của dinh thự sang trọng, đẹp đẽ này.
Doãn Ngạn Nhi lén đưa mắt nhìn sang Tề Lăng Hạo xem anh sẽ quyết định như thế nào nhưng cô lại bị thất vọng bởi vì thái độ của anh rất hời hợt chỉ đưa tay chỉ vào chỗ ngồi mà Kiều Uyển Vũ đã để trà trước đó.
Doãn Ngạn Nhi rất bực tức trong lòng nhưng trước mặt của Tề Lăng Hạo cô lại không dám làm càng chỉ đành ngậm ngùi bước qua ngồi xuống đối diện Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ mà thôi.
“Bản thân tôi ghét nhất là người khác tìm đến tận nhà quấy rối cuộc sống riêng tư của tôi và vợ tôi, nếu hôm nay Doãn tiểu thư không đưa ra được lý do chính đáng e là tôi sẽ rất không vui đó”.
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Tề Lăng Hạo lóe lên Doãn Ngạn Nhi nhất thời không rét mà run, tay cô ta nắm chặt lấy phần váy trên đùi cố gắng giữ bình tĩnh.
Doãn Ngạn Nhi run sợ nhưng việc quan trọng liên quan đến sự nghiệp của cô ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa nên đành đánh liều lên tiếng: “Anh Hạo, lần trước anh nói em là diễn viên rất có tiềm năng nên mới thu mua Đường Ảnh muốn phát triển tài năng nhưng mà em vừa mới ký hợp đồng chưa tới một tháng thì đã bị phong sát rồi, anh nhất định phải làm chủ cho em đó”.
Kiều Uyển Vũ nghe xong cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lần trước Doãn Ngạn Nhi còn liêng thiêng khoe khoang là mình sắp trở thành nhất tỷ của Đường Ảnh, trở thành đại minh tinh ở Vịnh Xuyên và toàn Châu Á ai ngờ hôm nay lại bị phong sát đột ngột như vậy cơ chứ.
Tề Lăng Hạo nhướng mày tỏ vẻ nghiêm túc làm cho Doãn Ngạn Nhi lầm tưởng là anh sẽ đứng về phía cô, sẽ trừng trị những kẻ không biết trời cao đất dày dám động chạm đến cô, dám lạm quyền đầy ải cô.
Tề Lăng Hạo giả vờ suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi: “Doãn tiểu thư bị phong sát không biết lại đến tìm tôi làm gì chứ?”.
Doãn Ngạn Nhi lúc này mới chưng hững mặt ra: “Anh Hạo anh nói không liên quan là có ý gì, em là diễn viên dưới trướng của Đường Ảnh mà ông chủ đứng đằng sau Đường Ảnh chính là anh còn gì”.
Tề Lăng Hạo nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Chắc Doãn tiểu thư có lầm tưởng gì rồi thì phải tôi chưa bao giờ tiếp quản Đường Ảnh hết”.
Doãn Ngạn Nhi trợn mắt lên trắng dã rõ ràng người ký hợp đồng với cô hôm đó là Tề Lăng Hạo cơ mà, anh còn nói sẽ cho cô những đãi ngộ tốt nhất, tài nguyên của công ty chỉ cần cô thích đều có thể lấy nhưng bây giờ lại phủ nhận, phủi sạch tất cả trách nhiệm là sao chứ.
“Anh Hạo anh đang nói gì vậy, là anh thu mua Đường Ảnh, người cùng em ký hợp đồng cũng là anh cơ mà”.
Tề Lăng Hạo thở dài lên tiếng đáp: “Thật xin lỗi vì làm Doãn tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi đúng là có thu mua Đường Ảnh thật nhưng mà là thu mua về Kỳ Nam em trai tôi luyện tay mà thôi, cô thấy đó với khối lượng công việc quản lý một tập đoàn lớn nhất cả nước tôi làm gì có thời gian mà để tâm cái công ty nhỏ xíu đó chứ”.
Mặt của Doãn Ngạn Nhi tái méc khi nghe một loạt giải thích của Tề Lăng Hạo nhưng cô ta không chấp nhận được sự thật: “Vậy tại sao anh còn ký hợp đồng năm với em cơ chứ?”.
Tề Lăng Hạo lúc này mới nhếch môi khẽ mỉm cười đầy ý vị, anh chính là chờ đợi Doãn Ngạn Nhi hỏi câu này nên liền lên tiếng đáp: “Tại sao lại muốn cô ký hợp đồng năm à?! Tại vì chỉ có làm như vậy tôi mới có thể quản lý cô thôi,cô nghĩ tôi dư tiền đến nổi vun tay tỷ đồng chỉ để đùa vui thôi sao”.
Doãn Ngạn Nhi cau có mặt mày: “Quản lý em là ý gì?”.
“Ký hợp đồng với công ty Đường Ảnh cô đã có được một số tiền rất lớn rồi cứ như vậy mà an nhàn sống đến hết đời đi không cần bon chen giới giải trí nữa, tôi là đang giúp cô thoát khỏi cái giới thị phi đó thôi mà”.
Doãn Ngạn Nhi lắc đầu liên hồi: “Nếu anh muốn tốt cho em thì xin anh hãy bỏ lệnh phong sát đi được không bởi vì diễn xuất là sự nghiệp rất quan trọng đối với em”.
Tề Lăng Hạo lúc này mới nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt của Doãn Ngạn Nhi rồi nói tiếp: “Nếu đã biết quan trọng vậy tại sao cô còn đùa với lửa làm gì hả?”.