Đoạn Nguyên Nhựt khẽ đáp: “Cậu ấy là Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim, Tề Lăng Hạo đó, công ty của chúng ta đang được họ đầu tư một dự án nếu thành công sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận”.
Sắc mắt của Lan Tú Uyên lúc này mới xám nghét lại vì lo sợ, giọng bà ta run run vang lên: “Thôi chết rồi ông à, vừa nãy tôi có nói mấy lời xúc phạm đến cậu ta”.
Đoạn Nguyên Nhựt liền cả kinh cả người: “Bà vừa nói gì cơ?”.
Lan Tú Uyên liền lên tiếng đổ lỗi lên đầu của Kiều Uyển Vũ: “Thì cũng tại cậu ta đi chung với con ranh đó nên tôi mới nghĩ là hạng người không đàng hoàng thôi”.
Đoạn Nguyên Nhựt liền cau mày tỏ vẻ khó chịu với Lan Tú Uyên: “Bà có thôi đi không hả…lúc nào cũng giở cái thói coi thường người khác ra hại người rồi tự hại mình hết”.
Lan Tú Uyên xoắn xít cả người lên, nếu Tề Lăng Hạo tức giận chuyện kia mà rút vốn đầu tư thì có nghĩa là bà tự hại chồng bà rồi.
Đoạn Nguyên Nhựt quay sang Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ rồi hạ mình lên tiếng: “Vừa nãy nếu bà nhà tôi có nói gì khiếm nhã cũng mong là Tề tổng và Uyển Vũ bỏ qua cho, bà ấy trái tính trái nết xưa nay quen rồi”.
Lan Tú Uyên không cam tâm liền chen vào: “Ông vừa bảo gì cơ, tất cả đều tại con ranh này mà ra hết đó”.
Đoạn Nguyên Nhựt liền quay sang quát Lan Tú Uyên một cái làm cho bà giật cả mình: “Bà im đi, còn không mau xin lỗi người ta”.
Lan Tú Uyên rõ ràng không cam lòng nên cứ đứng chần chừ: “Tôi…tôi…”.
Kiều Uyển Vũ xưa nay vẫn rất kính trọng sự đỉnh đạc của Đoạn Nguyên Nhựt, ông cũng chưa từng làm gì có lỗi với cô hết nên cô cũng không muốn làm khó ông: “Bác trai à hay là chúng ta bỏ qua đi, dù sao chuyện cũng chẳng có gì đáng để nói, nếu người ta thật lòng xin lỗi thì quá tốt còn đã không muốn thì có ép buộc cũng không còn ý nghĩa gì hết”.
Đoạn Nguyên Nhựt tỏ vẻ áy náy lên tiếng: “Tôi thay mặt bà ấy xin lỗi hai người”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng: “Đoạn tổng đừng làm vậy dù sao chuyện cũng không đáng gì đâu”.
Đoạn Nguyên Nhựt tỏ vẻ cảm kích: “Thật là cảm ơn Tề tổng và cả Uyển Vũ nữa”.
“Không có gì đâu bác” Kiều Uyển Vũ mỉm cười thân thiện lên tiếng.
Lan Tú Uyên tức đến khói muốn bốc trên đỉnh đầu nhưng hôm nay là hôn lễ của con trai bà nên bà đành ngậm bồ hòn làm ngọt chứ bây giờ làm lớn chuyện thì cũng không có lợi ích gì hết nên liền ra ngoài đón khách mặc kệ Đoạn Nguyên Nhựt muốn làm gì thì làm.
Đoạn Nguyên Nhựt liền làm động tác mời: “Tề tổng hạ cố đến đây đúng là quý hóa mời cậu vào trong”.
Tề Lăng Hạo dịu dàng nói với Kiều Uyển Vũ: “Chúng ta đi vào trong thôi”.
Kiều Uyển Vũ vừa tính cất bước đi theo Tề Lăng Hạo thì Mai Cát Vi và Liêu Tuấn Vĩ đi tới.
Mai Cát Vi liền gọi: “Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại thì thấy Mai Cát Vi mặc một bộ váy đuôi cá màu xanh biển còn Liêu Tuấn Vĩ thì mặc vest màu đen đang đi tới.
Đoạn Nguyên Nhựt cũng biết Kiều Uyển Vũ, Mai Cát Vi, Liêu Tuấn Vĩ, Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng từng là bạn thân chí cốt lâu ngày gặp lại hẳn có nhiều chuyện để nói, còn ông thì muốn có thêm thời gian trao đổi với Tề Lăng Hạo về chuyện làm ăn, nên ông nói với Tề Lăng Hạo: “Tề tổng hay là chúng ta vào trong trước, Uyển Vũ lâu ngày gặp lại bạn bè chắc hẳn có rất nhiều chuyện để hàn huyên tâm sự”.
Vừa lúc đó Hàm Linh kéo tay Đoạn Phong Lãng đi tới rồi chen vào: “Ba chồng tôi nói phải đó, lâu ngày bạn bè mới có dịp hội tụ xin Tề tổng cho phép Uyển Vũ cùng với chúng tôi chụp vài tấm hình làm kỷ niệm”.
Tề Lăng Hạo do dự nhìn Kiều Uyển Vũ hỏi ý của cô, qua mấy giây cô lên tiếng nói với anh: “Anh cứ vào trong trước đi, lát nữa em sẽ vào”.
“Được rồi, đừng có mà vui quá rồi anh đấy nhé”.
Nói rồi Tề Lăng Hạo tiêu soái bước đi cùng Đoạn Nguyên Nhựt.
Kiều Uyển Vũ khẽ liếc mắt nhìn sang Đoạn Phong Lãng, hôm nay anh mặc vest trắng trông rất thanh tao, nho nhã còn Hàm Linh thì khoác lên người chiếc váy cưới màu trắng đính hơn viên pha lê trắng lấp lánh đây là bảo vật trấn điếm của Phong Linh mới cho ra mắt vào tuần trước, hai người bọn họ đứng cùng một chỗ cũng rất là xứng đôi vừa lứa.
Bản thân Kiều Uyển Vũ khẽ nở một nụ cười nhạt trên môi, vô cùng chân thành và thuần túy nhẹ nhàng, có lẽ đến lúc để cô buông tay với quá khứ được rồi.
Yêu càng nhiều hận càng sâu thì sao chứ, đến cuối cùng người cùng ta đi đến bạc đầu lại là người khác, có lẽ buông tay cũng là một cách để yêu bản thân mình.
Giờ phút này tận mắt chứng kiến Đoạn Phong Lãng nắm tay Hàm Linh một cách viên mãn như vậy Kiều Uyển Vũ cũng tâm tê phế liệt rồi, tình cảm năm của cô dành cho anh chết thật rồi.
Hôm nay anh mặc áo trắng làm chú rể của cô ấy để mình em mặc áo đen tượng trưng cho áo tang tiếc thương hồi ức tươi đẹp của chúng ta!!!
Thật lòng thì Kiều Uyển Vũ cảm thấy có chút ngưỡng mộ Hàm Linh bởi vì có thể khoác tay chàng trai cùng cô trưởng thành trong những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ đó bước đến hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng đau thương bởi vì người cô dành hết tất cả tâm tư trong suốt năm qua lại không thể chờ cô trở về.