Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

chương 323

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phi Anh tỏ vẻ tán đồng với Kiều Uyển Vũ nhưng lời nói ra vẫn là nghiêng về Tôn Hoàng Uyển Vân hơn: “Mẹ biết là vậy nhưng từ nhỏ Uyển Vân đã sống rất cao ngạo rồi khó khăn lắm nó mới chịu mở lòng với một chàng trai, chuyện này làm nó suy sụp suốt nhiều ngày qua…”.

Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phi Anh: “Mẹ nói với con những chuyện này để làm gì?”.

Diệp Phi Anh nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ, ánh mắt khẩn thiết cầu xin: “Uyển Vũ con có thể vì ba mẹ vì gia tộc mà…”.

Lời đã nghĩ sẵn trong đầu rồi nhưng Diệp Phi Anh khó mà nói ra được, một đứa con gái đang đau khổ ở nhà chẳng lẽ giờ bà lại làm thêm một đứa chịu tổn thương nữa đây.

Tôn Hoàng Thuyết lấy hết can đảm lên tiếng: “Uyển Vũ, con có thể vì mọi người mà nhường Lăng Hạo lại cho Uyển Vân không, con muốn gì ba mẹ cũng nhất định đáp ứng cho con hết”.

Kiều Uyển Vũ vốn muốn tự lừa gạt mình nhưng hôm nay tận tai nghe tận mắt thấy hết rồi nên đành phải chấp nhận sự thật thôi, dù sao thì tim cô cũng đã chằng chịt vết thương rồi cuộc đời này cũng đủ giông tố rồi còn gì để đáng để sợ đâu chứ.

Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Năm đó là ba mẹ bỏ rơi con ở lại Vịnh Xuyên con có thể tha thứ vì hoàn cảnh lúc đó là bắt buộc nhưng mà bắt con nhường anh Hạo cho người khác con không thể làm được”.

Tôn Hoàng Thuyết rủ mắt lên tiếng: “Ba biết là con đã chịu nhiều thiệt thòi bên ngoài nhưng đây là lần đầu tiên Uyển Vân nó mở lòng với một chàng trai, xem như ba cầu xin con nhường Lăng Hạo lại cho nó được, những thiệt thòi mà con chịu lúc nhỏ ba hứa sẽ bù đắp lại tất cả cho con”.

Kiều Uyển Vũ thở dài: “Thì ra từ đầu tới cuối trong lòng ba mẹ chỉ có một người con gái duy nhất là Tôn Hoàng Uyển Vân mà thôi, nghĩ lại thì chị ấy nói đúng đáng ra con không nên xuất hiện trước mắt mọi người để rồi hai người phải đưa ra những lựa chọn khó khăn của cuộc đời mình”.

Nước mắt của Diệp Phi Anh lưng tròng: “Uyển Vũ không phải vậy đâu con…Uyển Vân và con đều là con gái của mẹ hết, mẹ yêu thương hai đứa như nhau, năm xưa để con lại một mình bơ vơ nơi xứ người là lỗi của mẹ…”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ mất kiên nhẫn đứng dậy: “Nói tới nói lùi thì năm đó ba mẹ vẫn chọn chị, bây giờ lại muốn giành lấy hạnh phúc của con cho chị…rốt cuộc con là gì trong mắt hai người vậy hả một kẻ đáng bị ruồng bỏ hay sao?”.

Tôn Hoàng Thuyết cũng đứng dậy đặt tay lên vai của Kiều Uyển Vũ: “Uyển Vũ xin con đừng nghĩ như vậy…ba mẹ chưa bao giờ muốn bỏ con lại một mình ở Vịnh Xuyên đâu, ba mẹ cũng chưa từng nghĩ sẽ giành lấy hạnh phúc của con cho Uyển Vân”.

Nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống vẻ mặt cô vô cùng thất vọng: “Lừa gạt…từ đầu tới cuối ba mẹ đều nói vì hoàn cảnh mới bỏ rơi con ở Vịnh Xuyên còn bây giờ miệng nói là không muốn giành giật nhưng lại bắt con nhường Lăng Hạo lại cho chị là sao chứ?!”.

Tôn Hoàng Thuyết đưa tay đỡ trán vẻ mặt buồn bã: “Ba biết mình không có mặt mũi đến xin con nhường Lăng Hạo lại cho Uyển Vân nhưng ba không thể đứng trơ mắt nhìn con gái mình chết được con à”.

Kiều Uyển Vũ nhếch môi mỉm cười chua xót hỏi lại: “Vậy nếu bây giờ mất đi Lăng Hạo con cũng sẽ tử tự thì ba sẽ làm sao?”.

“Chuyện này…” Tôn Hoàng Thuyết tỏ vẻ khó xử không nói nên lời.

“Chị ta là cành vàng lá ngọc không thể chịu tổn thương dù chỉ là một chút có đúng không còn con là đứa trẻ bị số mệnh định đoạt bị bỏ rơi nên có thể mặc xác mọi người tổn thương bao nhiêu cũng được có đúng không?” nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống cô nghẹn ngào thốt lên từng chữ trong bi thương.

Diệp Phi Anh liền đứng dậy ôm lấy Kiều Uyển Vũ vào lòng: “Không có đâu Uyển Vũ, mẹ nhất định sẽ không để ai làm tổn thương con hết”.

Kiều Uyển Vũ cười khổ trên môi rồi buồn bã đáp: “Hình như tình thương của ba mẹ là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ đối với con thì phải, xem như con mệnh bạc nên không bao giờ nhận được thứ tình thương đó đi, con xin phép đi trước”.

Kiều Uyển Vũ rời đi, Diệp Phi Anh liền khóc tức tưởi tại chỗ: “Tôi đã nói là đừng ép Uyển Vũ trong chuyện tình cảm mà nó đã chịu quá nhiều thiệt thòi bên ngoài rồi bây giờ về đến nhà lại phải chịu uất ức con bé thật là đáng thương”.

Tôn Hoàng Thuyết thờ dài ngao ngán: “Anh cũng chẳng muốn ép Uyển Vũ đâu nhưng ba đã nói rồi chỉ cần con bé nhường Lăng Hạo cho Uyển Vân thì sẽ công nhận Uyển Vũ cho con bé nhận tổ quy tông”.

Diệp Phi Anh trừng mắt lên nhìn Tôn Hoàng Thuyết: “Thật không ngờ anh cũng như ba lúc nào cũng đem mấy cái nguyên tắc điều kiện ra để nói chuyện, nếu lần này mà đánh mất Uyển Vũ thì em sẽ dọn ra ngoài sống em hết chịu nỗi cái tính bảo thủ khắc nghiệt của ba rồi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân biết là Kiều Uyển Vũ sẽ ra ngoài gặp ba mẹ của mình để nói chuyện nên tìm đến tận nhà của Tề Lăng Hạo để thực hiện kế hoạch xấu của mình.

Tề Lăng Hạo có chút ngạc nhiên bởi vì Kiều Uyển Vũ mới đi ra ngoài bảo rằng sẽ gặp Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh nhưng lại quay về ngay sau đó.

“Em bảo đi gặp ba mẹ mà Uyển Vũ?”.

Tôn Hoàng Uyển Vân giả lả đáp: “À ba gọi lại bảo rằng bận nên hẹn lại ngày mai mới gặp đó anh”."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio