“Đã nói những gì, có làm khó em không?” Tề Lăng Hạo nhíu mày tỏ vẻ quan tâm.
Kiều Uyển Vũ bình thản trả lời: “Không có làm khó chỉ là ăn một bữa cơm, nói chuyện phiếm, Tề phu nhân còn đem đến rất nhiều tặng phẩm quý giá làm quà nữa”.
Tề Lăng Hạo gật đầu: “Tặng cái gì mà em kêu là quý giá?”.
“Một sợi dây chuyền đá quý trị giá gần USD, nhân sâm ngàn năm, nhung hươu tươi, tùy hươu làm bằng ngọc lục bảo và một số thứ khác do nhiều quá nên không nhớ hết được”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày lên tiếng: “Xem ra cũng rất dụng tâm rồi”.
Kiều Uyển Vũ chần chừ rồi lên tiếng nói tiếp: “Có điều rất kỳ lạ”.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ rồi hỏi: “Có gì mà kỳ lạ chứ?”.
Kiều Uyển Vũ cân nhắc vài giây rồi lên tiếng hỏi: “Tề gia có truyền thống…kết hôn… cận huyết hả?”.
Tề Lăng Hạo đột nhiên nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh là cho cả người cô muốn đóng băng luôn: “Em có biết mình đang hỏi cái gì không hả?”.
“Thì Tề phu nhân nói là muốn cưới thêm Mạc Hy Nhi làm vợ lẽ cho anh”.
“Hả??? Mắc mớ gì phải cưới thêm vợ lẽ chứ?” Tề Lăng Hạo ngẩn người thốt lên.
Kiều Uyển Vũ quay mặt đi chỗ khác: “Tề phu nhân nói anh đã kết hôn năm năm rồi mà vẫn chưa có con, chắc sức khỏe của vợ anh không đủ tốt nên mới như vậy…Tề phu nhân lo cho anh như vậy cũng là chuyện thường thôi mà có người mẹ nào lại không xót con của mình chớ…Mạc Hy Nhi lại là cháu của Tề phu nhân rõ ràng là cận huyết rồi còn gì”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày một cái tỏ vẻ xấc xước rồi lên tiếng: “Thứ nhất bà ta không phải mẹ anh, thứ hai nếu phải so sánh chuyện cưới Mạc Hy Nhi với có con thì anh muốn có con với em hơn”.
Thông tin Tề phu nhân không phải mẹ của Tề Lăng Hạo ít nhiều làm cho Kiều Uyển Vũ thấy bất ngờ. Tề phu nhân không phải mẹ của Tề Lăng Hạo thật hay là vì lý do gì đó khiến bản thân anh phủ nhận điều đó đây…có lẽ nào anh cũng giống như cô có mẹ nhưng lại không thể nhận được sự yêu thương che chở giống những người khác, không thể gọi một tiếng mẹ như người ta.
Kiều Uyển Vũ quay người lại nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Nhưng mà…anh không sợ…cô ấy sẽ giận hay sao?”.
Tề Lăng Hạo khẽ nhếch môi lên mỉm cười: “Thế em có biết phụ nữ ghét nhất ở người đàn ông của cô ấy là gì không?”.
“Phản bội”.
Tề Lăng Hạo giơ ngón tay cái lên tán thưởng Kiều Uyển Vũ rồi gật đầu đáp: “Không sai…chúng ta ngủ với nhau mỗi đêm những chuyện nên làm cũng đã làm những chuyện không nên làm cũng đã làm có gì mà phải sợ nữa chứ”.
“Nhưng mà…”.
Tề Lăng Hạo đột ngột quay sang hôn nhẹ lên môi của Kiều Uyển Vũ một cái: “Không nhưng nhị gì hết…em chỉ cần biết bây giờ em là vợ anh mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ lại đắn đo lên tiếng: “Nhưng còn cô ấy…người quan trọng nhất trong lòng anh thì sao anh không tính trả lại thân phận cho cô ấy hay sao?”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo trở nên sâu xa, “cô ấy” mà Kiều Uyển Vũ đề cập đến quả thật là người rất thân thuộc với cô hơn nữa cô ấy cũng đang sống với đúng danh phận mà Tề Lăng Hạo có thể cho cô ấy rồi cần gì phải trả nữa.
“Tại sao phải trả, có những chuyện anh nghĩ nó cứ như vậy là tốt nhất, thôi ngủ đi trễ rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ nằm thao thức không ngủ được, cô quay người qua thì thấy gương mặt điển trai của Tề Lăng Hạo đập thẳng vào mắt mình ở khoảng cách rất gần, dáng vẻ anh ngủ rất say như không nhuốm lấy chút muộn phiền nào hết.
Kiều Uyển Vũ nhìn Tề Lăng Hạo rất lâu rồi trở mình nhìn vào khoảng không, cô tự hỏi rốt cuộc vì sao anh lại để cô ở bên cạnh anh lâu như thế còn cô gái mà anh luôn miệng nói yêu thì đang ở nơi đâu vì sao cô chưa lần nào thấy xuất hiện. Cô chỉ biết anh đối xử tốt với cô vì cô có gương mặt giống với cô gái mà anh đem lòng yêu thương suốt nhiều năm qua mà thôi, có đôi lúc Kiều Uyển Vũ thấy sợ một ngày nào đó cô gái kia sẽ đột ngột xuất hiện rồi cướp mất chỗ dựa vững chắc của mình.
Đối với Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ cũng không rõ là cảm giác gì nữa là yêu mà không biết hay là cảm giác dựa dẫm không muốn mất đi.
Đang thả mình theo những suy nghĩ vu vơ thì bất chợt có một cánh tay vắt ngang qua eo của Kiều Uyển Vũ, hơi thở nóng ấm của ai kia phả nhẹ vào cổ cô.
“Sao em không ngủ đi???”.
Kiều Uyển Vũ trở mình lần nữa vừa vặn nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang mở mắt nhìn mình: “Chẳng phải ngủ rồi sao???”.
Tề Lăng Hạo khẽ thở dài: “Em cứ trở mình cựa quậy sao anh ngủ được…vẫn còn bận tâm những lời mà người bên Tề gia nói sao?”.
“Một chút”.
Môi của Tề Lăng Hạo vẽ lên một đường cong tà mị: “Vậy vận động một chút để giải quyết nỗi lo của em đi”.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày ngu ngơ: “Vận động cái gì???”.
Tề Lăng Hạo khẽ cười khổ là không hiểu thật hay cố tình không hiểu đây: “Cùng nhau tạo bảo bảo để anh khỏi phải cưới thêm vợ lẽ đó mà”.
Kiều Uyển Vũ liền kéo chăn lên: “Em buồn ngủ rồi”.
“Nhưng anh lại muốn vận động”.
“Đừng mà…”.