Thẩm Mộc Chi nghẹn cả lời: “Kiều Uyển Vũ…cô…” rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Kiều Uyển Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh của Thẩm Mộc Chi rồi thì thầm vào tai bà mấy lời: “Còn một chuyện nữa tôi muốn nói cho bà nghe, Hàm Linh thật ra chính là con gái ruột của bà và Hàm Tuấn, ba tôi Kiều Cẩn Dương chưa từng đánh tráo gì hết chỉ tại mấy người ngu ngốc vừa nghe tôi nói đã tin mà thôi, cảm giác tự tay đẩy con gái ruột của mình xuống hố lửa thú vị không hả Hàm phu nhân?”.
Thẩm Mộc Chi tới bây giờ đã hối hận xanh cả ruột, Hàm Linh thê thảm như hiện tại bà cũng góp phần không nhỏ.
Nước mắt uất hận rơi xuống trên má của Thẩm Mộc Chi, bà nghẹn ngào lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ, nếu cô muốn báo thù thì cứ tìm tôi mà báo hà cớ gì lại phải đổ lên đầu của Hàm Linh chứ, con gái tôi nó vô tội mà”.
Khóe môi của Kiều Uyển Vũ khẽ vẽ một đường cong rồi lên tiếng: “Vô tội sao? Nghe ra đáng thương quá…Thẩm Mộc Chi bà không biết đứa con gái mà bà cho là vô tội đã làm gì với tôi đâu”.
“Con bé ngoan hiền như vậy thì có thể làm gì cô chứ?” Thẩm Mộc Chi gào lên muốn giành lại công bằng cho con gái.
“Năm đó là cô ta ăn cắp toàn bộ bản thiết kế của tôi để đem ứng tuyển vào đại học One còn dám thông đồng với tên hiệu trưởng đồi bại đó đăng ký bản quyền rồi đuổi cổ tôi khỏi đại học One nữa chuyện này bà đã quá rõ rồi mà, cô ta thừa dịp tôi không có mặt ở đây lại cướp mất người mà tôi yêu thương, lúc tôi trở lại Vịnh Xuyên này cô ta năm lần bảy lượt kiếm chuyện làm khó tôi…còn chuyện mà tôi hận cô ta nhất chính là đã bắt tay với Mạc Hy Nhi hại chết đứa con trong bụng tôi, cô ta có ngày hôm nay tôi vẫn chưa thấy đủ cho những tội ác mà cô ta đã gây ra đâu”.
Thẩm Mộc Chi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng: “Nó ăn cắp bản thiết kế của cô thì đã sao chứ, cô tài giỏi như vậy cho nó mượn chút chất xám thì cũng có chết đâu, cô xem nó vào đại học One nhưng chẳng phải bây giờ cô thành công hơn nó rồi còn gì. Cô bảo nó cướp người cô yêu thương nhất, sao cô không nghĩ là tình yêu của Đoạn Phong Lãng dành cho cô không lớn bằng tình cảm mà nó dành cho Hàm Linh chứ”.
Nghe câu nói đó Kiều Uyển Vũ quả nhiên là có chút chạnh lòng, người ngoài nhìn vào còn thấy tình yêu mà Đoạn Phong Lãng dành cho cô vốn không đủ lớn còn gì.
“Bà nói không sai, loại người như Đoạn Phong Lãng tôi từ lâu đã không còn để ở trong mắt rồi”.
Thẩm Mộc Chi khẽ cười lên tiếng trêu chọc Kiều Uyển Vũ: “Không còn để trong mắt vậy tại sao lại còn để tâm rõ ràng là cô chưa buông bỏ được, cô có thể lừa người nhưng khó mà tự dối mình, tôi thừa hiểu con người cô mà chúng ta cũng sống với nhau những năm còn gì”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu không phủ nhận: “Phải chúng ta sống với nhau năm đáng lẽ ra tôi là một cô gái ngoan hiền sống cuộc bình bình yên yên chỉ tiếc là nhờ có mấy người là cuộc sống của tôi đầy biến động. Bà nói xem sau bao nhiêu biến cố đã xảy ra liệu tôi có còn là tôi của năm đó được hay không?! Chúng ta xa nhau đã năm rồi trong thời gian đó tôi và bà đều thay đổi rất nhiều cho nên bà đừng tự cho mà mình vẫn hiểu tôi như ngày xưa nữa. Thẩm Mộc Chi bà nên nhớ rằng ác quỷ khó biến thành thiên thần nhưng thiên thành rất dễ xa ngã thành ác quỷ đó”.
“Nói nhiều như vậy cô cũng chỉ là muốn bao biện cho sự yếu đuối của bản thân mà thôi, cô còn ghim hận Hàm Linh sâu như vậy tức là chưa bỏ qua được chuyện Đoạn Phong Lãng đến với nó từ bỏ cô”.
Kiều Uyển Vũ liền phản bác lại: “Bà sai rồi Thẩm Mộc Chi, tôi mới là người từ bỏ anh ta, hôm bọn họ đám cưới tôi đã uống ly rượu mừng cho bọn họ tức là đã quyết định buông tay rồi”.
Điểm yếu nhất của Kiều Uyển Vũ nay lại không còn sử dụng được nữa nên Thẩm Mộc Chi nhất thời đuối lý cãi không lại đành bắt sang chuyện khác: “Kiều Uyển Vũ năm xưa cô không đến được với Đoạn Phong Lãng nhưng hiện tại cô đã có Tề Lăng Hạo người đàn ông quyền lực nhất Vịnh Xuyên rồi còn gì, cô đã ở trên cao như thế tại sao cứ phải so đo với hạng người thấp bé trong xã hội như chúng tôi chứ”.
“Tất cả những chuyện mà mấy người gánh chịu bây giờ không liên quan đến Tề Lăng Hạo và Đoạn Phong Lãng, tôi chỉ đang trả lại cho mấy người tất cả những gì mà mấy người đã làm với cha con tôi thôi…Hàm Tuấn và bà bắt tay nhau hại Vệ Đồ phá sản bằng cách tráo đổi lụa thật đem lụa hóa học trà trộn vào hàng công ty nên tôi dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi, Hàm Linh ăn cắp thiết kế của tôi để vươn đến thành công tôi chỉ là cho mọi người nhìn thấy bộ mặt của cô ta tôi cũng chẳng làm gì quá tay hết”.
Thẩm Mộc Chi suy sụp ngay tại chỗ: “Vậy là từ lúc cô tìm đến nhà tôi đã là một kết hoạch hết rồi có phải không hả?”.